Chương 529: . Ân Nhân Cứu Mạng Của Thiếu Gia.
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Tuy bà Lý ở nước ngoài rất lâu, nhưng bà được Lục gia cử qua nước M để chăm coi sản nghiệp , có thể nói, địa vị rất cao.
Thật ra so về kinh nghiệm, thì bà Lý còn nhiều kinh nghiệm hơn bà Trương rất nhiều.
Sỡ dĩ lúc trước cử bà qua nước M, là vì năm đó Lục gia xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù thế nào, thì bây giờ bà Lý đã trở về, những người làm ở Lục gia, không ai không dám nể mặt.
Bị bà mắng cho một trận, tất cả đều hoảng hồn.
Bọn họ thật sự là cố ý, bởi vì không quen thái độ tu hú chiếm tổ chim khách của Cố Huyên Nhi.
Thiếu phu nhân đã ly hôn với thiếu gia đâu, mà cô ta lại trơ mặt chuyển vào.
Thật sự là quá khinh thường người khác!
"Thế nào, ánh mắt của các người là có ý gì, không phục hả?"
Bà Lý phát hiện, có mấy người hầu vẫn căm phẫn nhìn bà, nhất thời nổi đóa.
"Cho đến bây giờ, Lục gia không nuôi những người làm không coi ai ra gì như các người! Nếu các người cảm thấy tôi nói không đúng, vậy thì qua nói với Mạnh quản gia đi. Tôi muốn xem xem, Mạnh quản gia sẽ cảm thấy các người không đúng hay tôi không đúng."
Mấy người hầu còn không phục, nghe bà Lý nói đến Mạnh quản gia, liền ngậm miệng lại.
Nếu chuyện này tới tai Mạnh quản gia, chỉ sợ công việc này của bọn họ không giữ nổi nữa.
Cho dù Cố Huyên Nhi có thân phận gì, nhưng cô ta quả thật là khách của Lục gia.
Làm người hầu của Lục gia, bọn họ không có tư cách khi dễ khách.
"Bà Lý, thật xin lỗi..Chúng tôi biết sai rồi."
"Đúng vậy, xin bà đừng nói chuyện này với Mạnh quản gia..."
Tất cả người hầu đều sợ bà Lý tốt cáo, nên đều cầu xin tha thứ.
Chỉ là còn chưa nói hết, liền nghe một giọng nữ dịu dàng vang lên.
"Bà Lý...Sao vậy? Sao lại thành như vậy..."
"Tiểu thư Huyên Nhi, ngài xuống rồi à. Có đói bụng hay không? Ngại quá, mấy người hầu này không hiểu quy củ, nên tôi mới làm như vậy...Tôi sẽ cùng người làm chuẩn bị thức ăn cho ngài."
"Không sao bà Lý, tôi không sao..." Cố Huyên Nhi muốn nói tiếp nhưng lại thôi.
Bà Lý ở với cô ta thời gian dài, nhìn một chút, liền biết Cố Huyên Nhi đang có chuyện dấu diếm.
Bà qua loa đuổi những người khác xuống dưới, đi theo Cố Huyên Nhi:
"Tiểu thư Huyên Nhi, sao vậy? Ngài xuống, có chuyện tìm tôi phải không?"
Cố Huyên Nhi chính là như vậy, cho dù xảy ra chuyện, đều sợ làm phiền người khác.
Tính cách ôn hòa lễ độ, rõ ràng là chủ nhân, nhưng mỗi lần sai người làm việc đều do dự bứt rứt.
Cô gái hiền lành như vậy, thực sự là một cặp với thiếu gia.
"Bà Lý..Vừa rồi tôi xuống, nghe bà đang giáo huấn bọn họ...Có phải chuyện này là vì tôi hay không?"
"Tiểu thư Huyên Nhi, ngài đừng quan tâm chuyện này. Việc này không liên quan gì đến ngài đâu, là do bọn họ không biết điều. Cũng không biết lúc trước dạy bảo thế nào, dạy bọn họ đều không có quy củ như vậy."
"Bà Lý, bà đừng nói như vậy. Tôi biết, bà tốt với tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng không phải là chủ nhân ở đây..."
"Ai nói không phải, thiếu gia đối với ngài như vậy, tôi thấy rất rõ ràng. Tiểu thư Huyên Nhi, không cần phải lo, ngài là ân nhân cứu mạng của thiếu gia, bọn họ không dám làm gì ngài đâu. Lại đây với tôi, tôi dẫn ngài xuống dùng bữa tối, chờ thiếu gia về, tôi sẽ nói với ngài ấy một tiếng."
Bà Lý che chở cho Cố Huyên Nhi ăn tối.
Vốn định cùng nhau chờ Lục Dục Thần trở về, kết quả, qua 9h, anh cũng chưa về.
Cố Huyên Nhi có chút bất an, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến biệt thự, vì sao Lục Dục Thần lại không xuất hiện, chẳng lẽ đi tìm Đường Tâm Lạc rồi?
Cô không biết, Lục Dục Thần gạt Đường Tâm Lạc, giả bộ ra nước ngoài.
Mặc dù bây giờ đã chuyển vào biệt thự Lam Loan Nhã Uyển, tạm thời thắng lợi. Nhưng trong lòng, vẫn còn kiêng kị Đường Tâm Lạc.
Thật ra so về kinh nghiệm, thì bà Lý còn nhiều kinh nghiệm hơn bà Trương rất nhiều.
Sỡ dĩ lúc trước cử bà qua nước M, là vì năm đó Lục gia xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù thế nào, thì bây giờ bà Lý đã trở về, những người làm ở Lục gia, không ai không dám nể mặt.
Bị bà mắng cho một trận, tất cả đều hoảng hồn.
Bọn họ thật sự là cố ý, bởi vì không quen thái độ tu hú chiếm tổ chim khách của Cố Huyên Nhi.
Thiếu phu nhân đã ly hôn với thiếu gia đâu, mà cô ta lại trơ mặt chuyển vào.
Thật sự là quá khinh thường người khác!
"Thế nào, ánh mắt của các người là có ý gì, không phục hả?"
Bà Lý phát hiện, có mấy người hầu vẫn căm phẫn nhìn bà, nhất thời nổi đóa.
"Cho đến bây giờ, Lục gia không nuôi những người làm không coi ai ra gì như các người! Nếu các người cảm thấy tôi nói không đúng, vậy thì qua nói với Mạnh quản gia đi. Tôi muốn xem xem, Mạnh quản gia sẽ cảm thấy các người không đúng hay tôi không đúng."
Mấy người hầu còn không phục, nghe bà Lý nói đến Mạnh quản gia, liền ngậm miệng lại.
Nếu chuyện này tới tai Mạnh quản gia, chỉ sợ công việc này của bọn họ không giữ nổi nữa.
Cho dù Cố Huyên Nhi có thân phận gì, nhưng cô ta quả thật là khách của Lục gia.
Làm người hầu của Lục gia, bọn họ không có tư cách khi dễ khách.
"Bà Lý, thật xin lỗi..Chúng tôi biết sai rồi."
"Đúng vậy, xin bà đừng nói chuyện này với Mạnh quản gia..."
Tất cả người hầu đều sợ bà Lý tốt cáo, nên đều cầu xin tha thứ.
Chỉ là còn chưa nói hết, liền nghe một giọng nữ dịu dàng vang lên.
"Bà Lý...Sao vậy? Sao lại thành như vậy..."
"Tiểu thư Huyên Nhi, ngài xuống rồi à. Có đói bụng hay không? Ngại quá, mấy người hầu này không hiểu quy củ, nên tôi mới làm như vậy...Tôi sẽ cùng người làm chuẩn bị thức ăn cho ngài."
"Không sao bà Lý, tôi không sao..." Cố Huyên Nhi muốn nói tiếp nhưng lại thôi.
Bà Lý ở với cô ta thời gian dài, nhìn một chút, liền biết Cố Huyên Nhi đang có chuyện dấu diếm.
Bà qua loa đuổi những người khác xuống dưới, đi theo Cố Huyên Nhi:
"Tiểu thư Huyên Nhi, sao vậy? Ngài xuống, có chuyện tìm tôi phải không?"
Cố Huyên Nhi chính là như vậy, cho dù xảy ra chuyện, đều sợ làm phiền người khác.
Tính cách ôn hòa lễ độ, rõ ràng là chủ nhân, nhưng mỗi lần sai người làm việc đều do dự bứt rứt.
Cô gái hiền lành như vậy, thực sự là một cặp với thiếu gia.
"Bà Lý..Vừa rồi tôi xuống, nghe bà đang giáo huấn bọn họ...Có phải chuyện này là vì tôi hay không?"
"Tiểu thư Huyên Nhi, ngài đừng quan tâm chuyện này. Việc này không liên quan gì đến ngài đâu, là do bọn họ không biết điều. Cũng không biết lúc trước dạy bảo thế nào, dạy bọn họ đều không có quy củ như vậy."
"Bà Lý, bà đừng nói như vậy. Tôi biết, bà tốt với tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng không phải là chủ nhân ở đây..."
"Ai nói không phải, thiếu gia đối với ngài như vậy, tôi thấy rất rõ ràng. Tiểu thư Huyên Nhi, không cần phải lo, ngài là ân nhân cứu mạng của thiếu gia, bọn họ không dám làm gì ngài đâu. Lại đây với tôi, tôi dẫn ngài xuống dùng bữa tối, chờ thiếu gia về, tôi sẽ nói với ngài ấy một tiếng."
Bà Lý che chở cho Cố Huyên Nhi ăn tối.
Vốn định cùng nhau chờ Lục Dục Thần trở về, kết quả, qua 9h, anh cũng chưa về.
Cố Huyên Nhi có chút bất an, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến biệt thự, vì sao Lục Dục Thần lại không xuất hiện, chẳng lẽ đi tìm Đường Tâm Lạc rồi?
Cô không biết, Lục Dục Thần gạt Đường Tâm Lạc, giả bộ ra nước ngoài.
Mặc dù bây giờ đã chuyển vào biệt thự Lam Loan Nhã Uyển, tạm thời thắng lợi. Nhưng trong lòng, vẫn còn kiêng kị Đường Tâm Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.