Chương 168: . Đường Gia Suy Tàn
Lục Khinh Quân
30/04/2021
Bên kia điện thoại, âm thanh lo lắng của chủ tịch công ty-Triệu Quyền truyền đến:
"Đúng vậy, hai tiếng trước, có người bán cổ phiếu của Đường gia. Tôi lập tức phái người đàm phán với đối phương, nhưng cơ bản đối phương không cần tiền, hai tiếng ngắn ngủi, giá cổ phiếu của Đường thị giảm mất 20%."
"Đường tổng, tôi gọi điện là muốn hỏi ngài một chút, hiện tại công ty tổn thất rất nghiêm trọng, chúng ta có nên bán cổ phiếu còn lại đi không?"
Đường Nhược Lan nghe đối phương hỏi, liền sửng sốt.
Bà không hiểu kinh doanh, nên mới mời nhân tài từ nước ngoài về làm chủ tịch, cũng chính là vị đang nói điện thoại với bà.
Từ khi bà và mẹ quản lý Đường thị, liền đuổi những người trung thành với mẹ của Đường Tâm Lạc đi hết, chỉ giữ lại những người nguyện ý nghe theo bà.
Bình thường không xảy ra chuyện thì rất tốt, nhưng nếu đụng chuyện khó khăn, bên cạnh lại không có một ai có thể dùng được.
"Không được, không thể để cổ phiếu giảm nửa, ông nhất định phải nghĩ ra biện pháp!"
Bọn họ vừa mới thắng kiện, ban đầu cổ phần của công ty chia rất rõ, trong tay Đường Tâm Lạc giữ 40%, Đường Nhược Lan giữ 5%, bà Đường 10%.
Sau khi Đường Tâm Lạc ly hôn với Lục Kình Hạo, đã bồi thường mất 20% còn lại 20% bị bọn họ cướp đi. Lúc kia, Lục Kình Hạo thiếu vốn, nên đã bán lại 20% với giá thấp cho bọn họ.
Hiện tại, cổ phần trong tay Đường Nhược Lan và bà Đường cộng lại là 55%.
Vì mua 20% cổ phần trong tay Lục Kình Hạo, bà và mẹ bà đã đổ hết vốn liếng của bản thân để mua cho được.
Nếu lúc này, cổ phiếu Đường gia bị giảm, biến thành một đống giấy vụn, thì bọn họ cũng phá sản.
"Đường tổng, nếu ngài cứ kéo dài thời gian, thì có thể mất cả chì lẫn chài. Hiện tại thu tay còn kịp, cho dù bây giờ bán cổ phần còn lại với giá hiện tại, thì ngài còn có thể thu lại một chút vốn."
Triệu Quyền là người làm ăn kinh doanh, cũng không có tình cảm gì với Đường thị.
Với ông mà nói, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, cứu một công ty sắp chết, không bằng giữ lại ít vốn để làm lại từ đầu.
Mặc dù cách ông làm không đúng với công ty, nhưng lại đúng với bản thân.
Nếu như Đường Nhược Lan nghe ông, cố gắng còn có thể trụ được một nửa Đường gia.
"Không được, tuyệt đối không được!" Đường Nhược Lan còn chưa lên tiếng, bà Đường đã giành lấy điện thoại.
"Cho dù tốn bao nhiêu tiền, cũng phải giữ Đường thị lại! Nếu như Đường thị bị mất, tôi làm gì còn mặt mũi gặp chồng mình dưới suối vàng! Đường thị không thể ngã, tuyệt đối không thể ngã!"
Trong tay bà Đường giữ nhiều cổ phần nhất, Triệu Quyền không dám không nghe.
"Không có tiền thì mượn ngân hàng, lấy cổ phần của tôi thế chấp. Nếu chưa đủ, tôi còn có mấy mảnh đất, đều bán hết đi, nhất định phải kéo giá cổ phiếu về!"
Đường Nhược Lan nghe bà Đường nói, giận đến đỏ mắt!
Bà Đường không hiểu thương trường, mới hai tiếng giá đã giảm 20%, rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị. Đối mặt với đối thủ như vậy, Đường thị không muốn ngã cũng phải ngã.
Đường Nhược Lan thầm nghĩ, nhất định phải giữ đường lui cho bản thân.
Trong nháy mắt không khí vốn đang vui vẻ, liền trở nên u sầu.
Ba ngày sau đó, giá cổ phiếu của Đường thị đã bị đóng băng, người giữa cổ phiếu của Đường thị đều cuống cuồng bán, mà mấy tờ cổ phiếu như giấy lộn đó, bị một người nào đó thu mua lại.
"Đúng vậy, hai tiếng trước, có người bán cổ phiếu của Đường gia. Tôi lập tức phái người đàm phán với đối phương, nhưng cơ bản đối phương không cần tiền, hai tiếng ngắn ngủi, giá cổ phiếu của Đường thị giảm mất 20%."
"Đường tổng, tôi gọi điện là muốn hỏi ngài một chút, hiện tại công ty tổn thất rất nghiêm trọng, chúng ta có nên bán cổ phiếu còn lại đi không?"
Đường Nhược Lan nghe đối phương hỏi, liền sửng sốt.
Bà không hiểu kinh doanh, nên mới mời nhân tài từ nước ngoài về làm chủ tịch, cũng chính là vị đang nói điện thoại với bà.
Từ khi bà và mẹ quản lý Đường thị, liền đuổi những người trung thành với mẹ của Đường Tâm Lạc đi hết, chỉ giữ lại những người nguyện ý nghe theo bà.
Bình thường không xảy ra chuyện thì rất tốt, nhưng nếu đụng chuyện khó khăn, bên cạnh lại không có một ai có thể dùng được.
"Không được, không thể để cổ phiếu giảm nửa, ông nhất định phải nghĩ ra biện pháp!"
Bọn họ vừa mới thắng kiện, ban đầu cổ phần của công ty chia rất rõ, trong tay Đường Tâm Lạc giữ 40%, Đường Nhược Lan giữ 5%, bà Đường 10%.
Sau khi Đường Tâm Lạc ly hôn với Lục Kình Hạo, đã bồi thường mất 20% còn lại 20% bị bọn họ cướp đi. Lúc kia, Lục Kình Hạo thiếu vốn, nên đã bán lại 20% với giá thấp cho bọn họ.
Hiện tại, cổ phần trong tay Đường Nhược Lan và bà Đường cộng lại là 55%.
Vì mua 20% cổ phần trong tay Lục Kình Hạo, bà và mẹ bà đã đổ hết vốn liếng của bản thân để mua cho được.
Nếu lúc này, cổ phiếu Đường gia bị giảm, biến thành một đống giấy vụn, thì bọn họ cũng phá sản.
"Đường tổng, nếu ngài cứ kéo dài thời gian, thì có thể mất cả chì lẫn chài. Hiện tại thu tay còn kịp, cho dù bây giờ bán cổ phần còn lại với giá hiện tại, thì ngài còn có thể thu lại một chút vốn."
Triệu Quyền là người làm ăn kinh doanh, cũng không có tình cảm gì với Đường thị.
Với ông mà nói, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, cứu một công ty sắp chết, không bằng giữ lại ít vốn để làm lại từ đầu.
Mặc dù cách ông làm không đúng với công ty, nhưng lại đúng với bản thân.
Nếu như Đường Nhược Lan nghe ông, cố gắng còn có thể trụ được một nửa Đường gia.
"Không được, tuyệt đối không được!" Đường Nhược Lan còn chưa lên tiếng, bà Đường đã giành lấy điện thoại.
"Cho dù tốn bao nhiêu tiền, cũng phải giữ Đường thị lại! Nếu như Đường thị bị mất, tôi làm gì còn mặt mũi gặp chồng mình dưới suối vàng! Đường thị không thể ngã, tuyệt đối không thể ngã!"
Trong tay bà Đường giữ nhiều cổ phần nhất, Triệu Quyền không dám không nghe.
"Không có tiền thì mượn ngân hàng, lấy cổ phần của tôi thế chấp. Nếu chưa đủ, tôi còn có mấy mảnh đất, đều bán hết đi, nhất định phải kéo giá cổ phiếu về!"
Đường Nhược Lan nghe bà Đường nói, giận đến đỏ mắt!
Bà Đường không hiểu thương trường, mới hai tiếng giá đã giảm 20%, rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị. Đối mặt với đối thủ như vậy, Đường thị không muốn ngã cũng phải ngã.
Đường Nhược Lan thầm nghĩ, nhất định phải giữ đường lui cho bản thân.
Trong nháy mắt không khí vốn đang vui vẻ, liền trở nên u sầu.
Ba ngày sau đó, giá cổ phiếu của Đường thị đã bị đóng băng, người giữa cổ phiếu của Đường thị đều cuống cuồng bán, mà mấy tờ cổ phiếu như giấy lộn đó, bị một người nào đó thu mua lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.