Chương 517: . Đường Tâm Lạc Nghĩ Thông Suốt (2)
Lục Khinh Quân
02/05/2021
"Chị Huyên Nhi?"
Đường Tâm Lạc còn chưa trả lời, Tô Tình đã kinh ngạc mở to mắt:
"Em nói chuyện của Cố Huyên Nhi cho Tâm Lạc biết?!"
"Tiểu Tình, cậu biết Cố Huyên Nhi từ trước rồi hả?"
"Tâm Lạc, cậu đừng nóng giận..."
Tô Tình áy náy nói:
"Mình cũng biết trước khi yến hội xảy ra một ngày à. Mình thấy cậu hạnh phúc như vậy, cho nên mới không dám nói cho cậu biết. Hơn nữa, mình cảm thấy Kiều Mạc Hàn nói đúng...Cô ta chỉ là quá khứ, còn hiện tại và tương lai thì chưa biết được."
Tô Tình đến gần, dắt tay Đường Tâm Lạc:
"Tâm Lạc, thật xin lỗi. Mình không cố ý gạt cậu, cậu đừng tức giận nha?"
"Yên tâm, mình không tức vì chuyện này đâu."
Cô giữ chặt tay Tô Tình, tay còn lại, duổi ra nắm chặt tay Kiều Nhân Nhân.
"Hôm nay mình gọi hai người đến là muốn thẳng thắn nói chuyện mất trí nhớ, và chuyện của Cố Huyên Nhi."
"Chị Huyên Nhi, thật ra..." Theo bản năng Kiều Nhân Nhân muốn biện hộ cho Cố Huyên Nhi hai câu.
Nhưng lời đến khóe miệng, lại không thể nào nói tiếp.
Đường Tâm Lạc cùng hai người ngồi xuống, ôn hòa nhìn Kiều Nhân Nhân:
"Nhân Nhân, chị biết em rất tốt với Cố Huyên Nhi. Dù sao thì hai người cũng quen biết từ trước, yên tâm, chị không bắt em nghĩ xấu về cô ta đâu, cũng không để em làm những chuyện bất lợi cho cô ta."
Trải qua sự kiện bắt cóc lần trước, cô hoàn toàn có ấn tượng khác với Kiều Nhân Nhân.
Cô tin Kiều Nhân Nhân là một người lương thiện, trượng nghĩa.
Cho nên lần này, cô mới không kiêng kị em ấy, ngược lại còn mời em ấy đến hỗ trợ.
"Thực ra, mình mời hai người tới là vì trong lòng mình có một chút nghi vấn. Mình muốn các cậu phân tích giúp mình."
Đường Tâm Lạc nói hết mọi chuyện của hôm qua cho hai người nghe.
"Mình nhờ Diana hỗ trợ, giúp mình giả bộ mất trí nhớ, là vì muốn bảo vệ đứa bé trong bụng mình. Đêm đó tại yến hội, mình vô tình nghe thấy Lục Dục Thần và luật sư Phạm nói chuyện, họ nói sẽ làm lại giấy ly hôn và đưa cho mình ký."
"Khi đó, mình rất đau lòng. Dưới tình huống đó, liền gặp Kiều Nhân Nhân. Lúc ấy, Nhân Nhân nói đến Cố Huyên Nhi. Hai chuyện cộng lại đã kích mình rất nhiều. Mình cảm thấy, toàn bộ thế giớ đều phản bội mình."
Đường Tâm Lạc càng nói, âm thanh càng run rẩy.
Cô không thể nhìn thẳng chính mình.
Gần như không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Bản thân như thế, không thể làm gương cho bảo bảo. Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo trưởng thành.
Cô tiếp tục nói:
"Về sau, sau khi được cứu, mình liền giả bộ mất trí nhớ. Mình không muốn tiếp tục đối mặt với anh ta, và muốn cho bản thân mình suy nghĩ về chuyện ly hôn."
"Nhưng mà...Hôm qua từ chổ anh về. Mình liền suy nghĩ, phát hiện ra một số vấn đề không đúng. Mãi cho đến tối hôm qua, mình mới nghĩ thông suốt."
"Tiểu Tình, Nhân Nhân, mình muốn hỏi các cậu...Từ góc nhìn của các cậu, thấy Lục Dục Thần thật tâm với mình hay là giả dối?"
"Cái này..."
Tô Tình suy nghĩ một chút, liền mở miệng trước.
"Mình không hiểu rõ Lục Dục Thần, cũng không tiếp xúc quá nhiều với anh ta. Nhưng thân là đạo diễn, mình thấy diễn viên diễn rất nhiều."
Đường Tâm Lạc còn chưa trả lời, Tô Tình đã kinh ngạc mở to mắt:
"Em nói chuyện của Cố Huyên Nhi cho Tâm Lạc biết?!"
"Tiểu Tình, cậu biết Cố Huyên Nhi từ trước rồi hả?"
"Tâm Lạc, cậu đừng nóng giận..."
Tô Tình áy náy nói:
"Mình cũng biết trước khi yến hội xảy ra một ngày à. Mình thấy cậu hạnh phúc như vậy, cho nên mới không dám nói cho cậu biết. Hơn nữa, mình cảm thấy Kiều Mạc Hàn nói đúng...Cô ta chỉ là quá khứ, còn hiện tại và tương lai thì chưa biết được."
Tô Tình đến gần, dắt tay Đường Tâm Lạc:
"Tâm Lạc, thật xin lỗi. Mình không cố ý gạt cậu, cậu đừng tức giận nha?"
"Yên tâm, mình không tức vì chuyện này đâu."
Cô giữ chặt tay Tô Tình, tay còn lại, duổi ra nắm chặt tay Kiều Nhân Nhân.
"Hôm nay mình gọi hai người đến là muốn thẳng thắn nói chuyện mất trí nhớ, và chuyện của Cố Huyên Nhi."
"Chị Huyên Nhi, thật ra..." Theo bản năng Kiều Nhân Nhân muốn biện hộ cho Cố Huyên Nhi hai câu.
Nhưng lời đến khóe miệng, lại không thể nào nói tiếp.
Đường Tâm Lạc cùng hai người ngồi xuống, ôn hòa nhìn Kiều Nhân Nhân:
"Nhân Nhân, chị biết em rất tốt với Cố Huyên Nhi. Dù sao thì hai người cũng quen biết từ trước, yên tâm, chị không bắt em nghĩ xấu về cô ta đâu, cũng không để em làm những chuyện bất lợi cho cô ta."
Trải qua sự kiện bắt cóc lần trước, cô hoàn toàn có ấn tượng khác với Kiều Nhân Nhân.
Cô tin Kiều Nhân Nhân là một người lương thiện, trượng nghĩa.
Cho nên lần này, cô mới không kiêng kị em ấy, ngược lại còn mời em ấy đến hỗ trợ.
"Thực ra, mình mời hai người tới là vì trong lòng mình có một chút nghi vấn. Mình muốn các cậu phân tích giúp mình."
Đường Tâm Lạc nói hết mọi chuyện của hôm qua cho hai người nghe.
"Mình nhờ Diana hỗ trợ, giúp mình giả bộ mất trí nhớ, là vì muốn bảo vệ đứa bé trong bụng mình. Đêm đó tại yến hội, mình vô tình nghe thấy Lục Dục Thần và luật sư Phạm nói chuyện, họ nói sẽ làm lại giấy ly hôn và đưa cho mình ký."
"Khi đó, mình rất đau lòng. Dưới tình huống đó, liền gặp Kiều Nhân Nhân. Lúc ấy, Nhân Nhân nói đến Cố Huyên Nhi. Hai chuyện cộng lại đã kích mình rất nhiều. Mình cảm thấy, toàn bộ thế giớ đều phản bội mình."
Đường Tâm Lạc càng nói, âm thanh càng run rẩy.
Cô không thể nhìn thẳng chính mình.
Gần như không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Bản thân như thế, không thể làm gương cho bảo bảo. Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo trưởng thành.
Cô tiếp tục nói:
"Về sau, sau khi được cứu, mình liền giả bộ mất trí nhớ. Mình không muốn tiếp tục đối mặt với anh ta, và muốn cho bản thân mình suy nghĩ về chuyện ly hôn."
"Nhưng mà...Hôm qua từ chổ anh về. Mình liền suy nghĩ, phát hiện ra một số vấn đề không đúng. Mãi cho đến tối hôm qua, mình mới nghĩ thông suốt."
"Tiểu Tình, Nhân Nhân, mình muốn hỏi các cậu...Từ góc nhìn của các cậu, thấy Lục Dục Thần thật tâm với mình hay là giả dối?"
"Cái này..."
Tô Tình suy nghĩ một chút, liền mở miệng trước.
"Mình không hiểu rõ Lục Dục Thần, cũng không tiếp xúc quá nhiều với anh ta. Nhưng thân là đạo diễn, mình thấy diễn viên diễn rất nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.