Chương 518: . Đường Tâm Lạc Suy Nghĩ Thông Suốt (3)
Lục Khinh Quân
02/05/2021
"Nếu như nói, Lục Dục Thần giả dối với cậu. Thì mình chỉ có thể nói, khả năng diễn xuất của anh ta có thể đoạt giải Oscar."
Lúc này Kiều Nhân Nhân cũng mở miệng.
"Đúng vậy a chị Tâm Lạc, chị cũng biết, trước kia em từng thích anh Dục Thần, nên rất để ý tới anh ta. Về sau còn cảm thấy anh ta và chị Huyên Nhi là trời sinh một cặp."
"Lúc ấy, sỡ dĩ em nghĩ như vậy, là vì em phát hiện, thái độ của anh ta đối với chị Huyên Nhi ôn hòa so với người khác. Nhưng loại ôn hòa này, cũng chỉ bớt xa cách một chút thôi."
"Cho đến khi anh Dục Thần gặp chị...Em thấy hai người nói chuyện, tương tác qua lại. Khi đó em mới biết, thì ra anh Dục Thần cũng có thể cưng chiều một cô gái như vậy sao."
"Cho nên chị Tâm Lạc, chị đừng hiểu lầm anh Dục Thần. Tuy nói vậy là không đúng, nhưng mà khi anh Dục Thần và chị Huyên Nhi ở chung, bầu không khí không hề giống với lúc chị và anh ở chung. Còn cái tờ giấy ly hôn kia, nhất định là hiểu lầm, chị tin em đi được không!"
Biểu hiện của Kiều Nhân Nhân, gấp hơn nhiều so với người khác.
Bây giờ cô cảm thấy, Đường Tâm Lạc và Lục Dục Thần đi đến nước này, đều là do cô hố.
Nếu như đêm đó, cô không nói đến chuyện của Cố Huyên Nhi, không gọi Tâm Lạc ra hoa viên...
"Nhân Nhân, em không cần nói. Hôm nay, mình mời hai người tới là vì mình đã suy nghĩ thông suốt. Hôm qua Lục Dục Thần đã nói, sau khi mình trở về, mình đã suy nghĩ tốt.."
Biểu hiện của Đường Tâm Lạc rất bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
"Thật ra, anh ta nói rất đúng. Anh ta và Cố Huyên Nhi, có lẽ không phải như mình nghĩ."
Lục Dục Thần nói đúng, trên thế giới này, nhiều phụ nữ như vậy. Nếu anh chỉ cần một người thừa kế, thì cơ bản không nhất thiết phải là cô.
Cố Huyên Nhi không thể sinh, không có nghĩa là những phụ nữ khác không thể sinh.
Trên cái thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, bản thân cô cũng không phải là người duy nhất có thể sinh con cho anh.
Dù anh không muốn chạm vào phụ nữ, thì cũng có thể thụ tinh nhân tạo.
Cho nên, nghĩ rõ ràng hết tất cả, cô mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Vì bình tĩnh lại, nên mới nghĩ đến nhiều điểm đáng ngờ.
Lục Dục Thần đã nói không có cảm giác với Cố Huyên Nhi, chỉ yêu cô, cũng không phải vì em bé trong bụng cô.
Như vậy...Sao anh lại muốn soạn hợp đồng ly hôn?"
Cô không nghĩ ra, cho nên mới gọi Tô Tình và Kiều Nhân Nhân tới.
"Tiểu Tình, Nhân Nhân, hôm qua sau khi trở về, mình tỉnh táo lại, suy nghĩ thật lâu. Tình cảm giữa mình và Lục Dục Thần thật đúng như hai người nói. Ngay cả người ngoài cũng cảm giác được ngọt ngào hạnh phúc, sao bản thân mình lại không thấy được? NHưng chúng mình đang hạnh phúc như vậy, tự nhiên Lục Dục Thần lại âm thầm tính toán ly hôn."
"Hai người nói xem, rốt cuộc anh ta có chuyện gì gạt mình? Vì sao, tại lúc mình đang mang thai, vẫn muốn tính toán ly hôn, còn gọi Cố Huyên Nhi trở về?"
Kiều Nhân Nhân nghe Đường Tâm Lạc nói, trong mắt liền lóe lên.
"Chị Tâm Lạc, thật ra...Em nghĩ, có thể đoán ra một chút xíu nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì?"
Đường Tâm Lạc và Tô Tình hiếu kỳ nhìn Kiều Nhân Nhân, chờ đợi đáp án.
"Ừm..Trước kia, em có nghe lén anh trai và anh Dục Thần nói chuyện. Hình như anh Dục Thần nợ chị Huyên Nhi một ân tình. Cho nên lúc đó, em mới chán ghét chị HUyên Nhi, cảm thấy chị ta ỷ vào chuyện anh Dục Thần thiếu nợ, liền được voi đòi tiên."
Lúc này Kiều Nhân Nhân cũng mở miệng.
"Đúng vậy a chị Tâm Lạc, chị cũng biết, trước kia em từng thích anh Dục Thần, nên rất để ý tới anh ta. Về sau còn cảm thấy anh ta và chị Huyên Nhi là trời sinh một cặp."
"Lúc ấy, sỡ dĩ em nghĩ như vậy, là vì em phát hiện, thái độ của anh ta đối với chị Huyên Nhi ôn hòa so với người khác. Nhưng loại ôn hòa này, cũng chỉ bớt xa cách một chút thôi."
"Cho đến khi anh Dục Thần gặp chị...Em thấy hai người nói chuyện, tương tác qua lại. Khi đó em mới biết, thì ra anh Dục Thần cũng có thể cưng chiều một cô gái như vậy sao."
"Cho nên chị Tâm Lạc, chị đừng hiểu lầm anh Dục Thần. Tuy nói vậy là không đúng, nhưng mà khi anh Dục Thần và chị Huyên Nhi ở chung, bầu không khí không hề giống với lúc chị và anh ở chung. Còn cái tờ giấy ly hôn kia, nhất định là hiểu lầm, chị tin em đi được không!"
Biểu hiện của Kiều Nhân Nhân, gấp hơn nhiều so với người khác.
Bây giờ cô cảm thấy, Đường Tâm Lạc và Lục Dục Thần đi đến nước này, đều là do cô hố.
Nếu như đêm đó, cô không nói đến chuyện của Cố Huyên Nhi, không gọi Tâm Lạc ra hoa viên...
"Nhân Nhân, em không cần nói. Hôm nay, mình mời hai người tới là vì mình đã suy nghĩ thông suốt. Hôm qua Lục Dục Thần đã nói, sau khi mình trở về, mình đã suy nghĩ tốt.."
Biểu hiện của Đường Tâm Lạc rất bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
"Thật ra, anh ta nói rất đúng. Anh ta và Cố Huyên Nhi, có lẽ không phải như mình nghĩ."
Lục Dục Thần nói đúng, trên thế giới này, nhiều phụ nữ như vậy. Nếu anh chỉ cần một người thừa kế, thì cơ bản không nhất thiết phải là cô.
Cố Huyên Nhi không thể sinh, không có nghĩa là những phụ nữ khác không thể sinh.
Trên cái thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, bản thân cô cũng không phải là người duy nhất có thể sinh con cho anh.
Dù anh không muốn chạm vào phụ nữ, thì cũng có thể thụ tinh nhân tạo.
Cho nên, nghĩ rõ ràng hết tất cả, cô mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Vì bình tĩnh lại, nên mới nghĩ đến nhiều điểm đáng ngờ.
Lục Dục Thần đã nói không có cảm giác với Cố Huyên Nhi, chỉ yêu cô, cũng không phải vì em bé trong bụng cô.
Như vậy...Sao anh lại muốn soạn hợp đồng ly hôn?"
Cô không nghĩ ra, cho nên mới gọi Tô Tình và Kiều Nhân Nhân tới.
"Tiểu Tình, Nhân Nhân, hôm qua sau khi trở về, mình tỉnh táo lại, suy nghĩ thật lâu. Tình cảm giữa mình và Lục Dục Thần thật đúng như hai người nói. Ngay cả người ngoài cũng cảm giác được ngọt ngào hạnh phúc, sao bản thân mình lại không thấy được? NHưng chúng mình đang hạnh phúc như vậy, tự nhiên Lục Dục Thần lại âm thầm tính toán ly hôn."
"Hai người nói xem, rốt cuộc anh ta có chuyện gì gạt mình? Vì sao, tại lúc mình đang mang thai, vẫn muốn tính toán ly hôn, còn gọi Cố Huyên Nhi trở về?"
Kiều Nhân Nhân nghe Đường Tâm Lạc nói, trong mắt liền lóe lên.
"Chị Tâm Lạc, thật ra...Em nghĩ, có thể đoán ra một chút xíu nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì?"
Đường Tâm Lạc và Tô Tình hiếu kỳ nhìn Kiều Nhân Nhân, chờ đợi đáp án.
"Ừm..Trước kia, em có nghe lén anh trai và anh Dục Thần nói chuyện. Hình như anh Dục Thần nợ chị Huyên Nhi một ân tình. Cho nên lúc đó, em mới chán ghét chị HUyên Nhi, cảm thấy chị ta ỷ vào chuyện anh Dục Thần thiếu nợ, liền được voi đòi tiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.