Chương 383: . Tôi Muốn Nói Chuyện Vòng Cổ Với Cô.
Lục Khinh Quân
01/05/2021
"Được, không biết Việt Trạch sẽ làm gì, chúng ta tránh mặt cũng tốt."
Tô Tình che chở Đường Tâm Lạc đi ra ngoài, tuy Đường Tâm Lạc mang giày đế bằng, nhưng nhiều người như vậy, vạn nhất bị ai không cẩn thận đụng vào bụng, thì hậu quả rất khó lường.
Hai người vừa đi đến cửa, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng thanh lãnh của đàn ông.
"Tâm Lạc."
Âm thanh Việt Trạch không lớn không nhỏ, vừa đủ làm cho mọi người xung quanh nghe thấy.
Scandal của Đường Tâm Lạc và Việt Trạch, mọi người trong đây đều biết.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên thấy Việt Trạch luôn nhìn Đường Tâm Lạc. Ánh mắt thâm tình chăm chú như vậy, chỉ cần không mù, đều thấy có mùi không đúng ở đây.
Nếu nói Việt Trạch và Đường Tâm Lạc không liên quan đến nhau, thì cho dù cho tiền bọn họ cũng không tin!
"Tâm Lạc, tôi có chút chuyện muốn nói với cô, có thể nói chuyện với tôi một chút không?"
Việt Trạch ôn nhu mĩm cười.
Tuy anh chỉ mặc đồ bình thường, nhưng dưới nụ cười tuấn mỹ như vậy, làm con mắt màu xanh lam thêm mê người.
Chỉ cần bị đôi mắt này nhìn, phàm là phụ nữ, đều không chống đỡ được.
Hơn nữa, anh còn cười đến xinh đẹp mê người.
Gần như khiến người ta không kiềm chế được, sa vào trong nụ cười của anh.
Chỉ tiếc...
"Ngại quá, tôi có chút việc, không thể ở lâu được..cho nên.."
Do đối mặt với gương mặt tuấn mỹ hơn tạc tượng của Lục Dục Thần quá lâu, nên năng lực miễn dịch của Đường Tâm Lạc rất tốt.
Hơn nữa, cô cũng không muốn thân mật với Việt Trạch trước mặt mọi người.
Nếu như lúc đầu, cô còn xem Việt Trạch là bạn bè, nguyện ý cùng anh tiếp xúc tới lui. Nhưng bây giờ, Việt Trạch đối tốt với cô, nhưng cô luôn cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Loại cảm giác này cô không muốn tiếp nhận.
Việt Trạch nghe Đường Tâm Lạc nói, khuôn mặt có chút thất vọng.
Nhưng sau đó, anh lại cười nhạt nói:
"Sẽ không làm mất quá nhiều thời gian đâu. Tôi chỉ là, có một chút chuyện, muốn tâm sự với cô, về chuyện sợi dây chuyền thủy tinh."
Dây chuyền thủy tinh!
Trong cặp mắt hoa đào của Đường Tâm Lạc hiện lên chút kinh ngạc.
Việt Trạch...Làm sao anh ta lại biết chuyện dây chuyền thủy tinh!?
"Tiểu Tình, cậu chờ ở đây một chút, mình..."
"Tâm Lạc, nơi này nhiều người như vậy, không tốt đâu?"
"Không sao, mình không đi xa..." Đường Tâm Lạc nhìn bốn phía một chút, chỉ nơi hơi vắng nói:
"Mình và Việt Trạch qua bên kia nói chuyện, trước mặt mọi người, chỉ là bạn bè bình thường trò chuyện thôi, không có gì đâu. Cậu chờ mình ở đây, mình sẽ về nhanh."
Dặn dò xong, Đường Tâm Lạc gật đầu với Việt Trạch, đi đến trong góc đại sảnh.
Việt Trạch rất phối hợp, đi theo sau lưng Đường Tâm Lạc.
Đi đến, thấy xung quang không có ai, mà Tô Tình bên kia cũng thấy rõ tình huống của họ, Đường Tâm Lạc mới mở miệng.
"Việt Trạch...sao anh lại biết chuyện dây chuyền thủy tinh?" Lần trước cô chỉ đề cập qua, khi cô còn bé có làm mất một sợi dây chuyền.
Thậm chí, lúc đó còn chưa nói hết.
Cơ bản không có tiết lộ chất liệu và hình dáng của sợi dây chuyền.
Việt Trạch cúi đầu, nhìn vào mắt Đường Tâm Lạc.
Cặp mắt hoa đào hơi hơi mở to, dưới ánh đèn chiếu xuống, càng làm diễm lệ phi phàm.
Nhìn cô, Việt Trạch chậm rãi nói:
"Tôi...Cùng mẹ cô, có chút quen biết với nhau."
"Anh biết mẹ tôi sao?"
Việt Trạch nghĩ một chút, sau đó cười như không cười gật đầu: "Ừm."
Nếu như Đường Tâm Lạc thật sự là người anh tìm, quen biết THẩm Uyển, cũng như quen biết mẹ của cô.
Tô Tình che chở Đường Tâm Lạc đi ra ngoài, tuy Đường Tâm Lạc mang giày đế bằng, nhưng nhiều người như vậy, vạn nhất bị ai không cẩn thận đụng vào bụng, thì hậu quả rất khó lường.
Hai người vừa đi đến cửa, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng thanh lãnh của đàn ông.
"Tâm Lạc."
Âm thanh Việt Trạch không lớn không nhỏ, vừa đủ làm cho mọi người xung quanh nghe thấy.
Scandal của Đường Tâm Lạc và Việt Trạch, mọi người trong đây đều biết.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên thấy Việt Trạch luôn nhìn Đường Tâm Lạc. Ánh mắt thâm tình chăm chú như vậy, chỉ cần không mù, đều thấy có mùi không đúng ở đây.
Nếu nói Việt Trạch và Đường Tâm Lạc không liên quan đến nhau, thì cho dù cho tiền bọn họ cũng không tin!
"Tâm Lạc, tôi có chút chuyện muốn nói với cô, có thể nói chuyện với tôi một chút không?"
Việt Trạch ôn nhu mĩm cười.
Tuy anh chỉ mặc đồ bình thường, nhưng dưới nụ cười tuấn mỹ như vậy, làm con mắt màu xanh lam thêm mê người.
Chỉ cần bị đôi mắt này nhìn, phàm là phụ nữ, đều không chống đỡ được.
Hơn nữa, anh còn cười đến xinh đẹp mê người.
Gần như khiến người ta không kiềm chế được, sa vào trong nụ cười của anh.
Chỉ tiếc...
"Ngại quá, tôi có chút việc, không thể ở lâu được..cho nên.."
Do đối mặt với gương mặt tuấn mỹ hơn tạc tượng của Lục Dục Thần quá lâu, nên năng lực miễn dịch của Đường Tâm Lạc rất tốt.
Hơn nữa, cô cũng không muốn thân mật với Việt Trạch trước mặt mọi người.
Nếu như lúc đầu, cô còn xem Việt Trạch là bạn bè, nguyện ý cùng anh tiếp xúc tới lui. Nhưng bây giờ, Việt Trạch đối tốt với cô, nhưng cô luôn cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Loại cảm giác này cô không muốn tiếp nhận.
Việt Trạch nghe Đường Tâm Lạc nói, khuôn mặt có chút thất vọng.
Nhưng sau đó, anh lại cười nhạt nói:
"Sẽ không làm mất quá nhiều thời gian đâu. Tôi chỉ là, có một chút chuyện, muốn tâm sự với cô, về chuyện sợi dây chuyền thủy tinh."
Dây chuyền thủy tinh!
Trong cặp mắt hoa đào của Đường Tâm Lạc hiện lên chút kinh ngạc.
Việt Trạch...Làm sao anh ta lại biết chuyện dây chuyền thủy tinh!?
"Tiểu Tình, cậu chờ ở đây một chút, mình..."
"Tâm Lạc, nơi này nhiều người như vậy, không tốt đâu?"
"Không sao, mình không đi xa..." Đường Tâm Lạc nhìn bốn phía một chút, chỉ nơi hơi vắng nói:
"Mình và Việt Trạch qua bên kia nói chuyện, trước mặt mọi người, chỉ là bạn bè bình thường trò chuyện thôi, không có gì đâu. Cậu chờ mình ở đây, mình sẽ về nhanh."
Dặn dò xong, Đường Tâm Lạc gật đầu với Việt Trạch, đi đến trong góc đại sảnh.
Việt Trạch rất phối hợp, đi theo sau lưng Đường Tâm Lạc.
Đi đến, thấy xung quang không có ai, mà Tô Tình bên kia cũng thấy rõ tình huống của họ, Đường Tâm Lạc mới mở miệng.
"Việt Trạch...sao anh lại biết chuyện dây chuyền thủy tinh?" Lần trước cô chỉ đề cập qua, khi cô còn bé có làm mất một sợi dây chuyền.
Thậm chí, lúc đó còn chưa nói hết.
Cơ bản không có tiết lộ chất liệu và hình dáng của sợi dây chuyền.
Việt Trạch cúi đầu, nhìn vào mắt Đường Tâm Lạc.
Cặp mắt hoa đào hơi hơi mở to, dưới ánh đèn chiếu xuống, càng làm diễm lệ phi phàm.
Nhìn cô, Việt Trạch chậm rãi nói:
"Tôi...Cùng mẹ cô, có chút quen biết với nhau."
"Anh biết mẹ tôi sao?"
Việt Trạch nghĩ một chút, sau đó cười như không cười gật đầu: "Ừm."
Nếu như Đường Tâm Lạc thật sự là người anh tìm, quen biết THẩm Uyển, cũng như quen biết mẹ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.