Chương 519: Bắt Đầu Điều Tra Chuyện Năm Đó (1)
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Lấy tính cách của Kiều Nhân Nhân, nếu không phải lúc ở nước M, đánh bậy đánh bạ, mới cùng Cố Huyên Nhi phát triển một đoạn "tình bạn."
Nói không chừng, bây giờ cô sẽ giống như lúc trước. Chán ghét Cố Huyên Nhi.
"Nói như vậy, Cố Huyên NHi đang dùng ân tình áp chế Lục Dục Thần?" Nhớ tới thái độ của Kiều Mạc Hàn đối với Cố Huyên Nhi, Tô Tình khẳng định nói.
"KHó trách anh của em lại không thích Cố Huyên Nhi, lúc anh ta nói Lục Dục Thần không thích Cố Huyên Nhi, chị còn tưởng anh ta đang nói đỡ cho Lục Dục Thần. Hiên tại, xem ra là thật rồi..."
"Chị Tình Tình, chắc chị Huyên Nhi cũng không cố ý áp chế anh Dục Thần đâu. Em nghe nói, hình như là chị từng cứu mạng anh Dục Thần."
"Bây giờ là thời đại gì mà còn chuyện lấy thân báo đáp?"
Tô Tình giận đến vỗ tay:
"Tâm Lạc, chuyện này, nhất định cậu phải hỏi rõ ràng với Lục Dục Thần. Nếu là thật thì phải bảo Lục Dục Thần cắt đứt với cô ta."
"Tiểu Tình, hôm qua Lục Dục Thần cũng có nói đến chuyện này. Cố Huyên Nhi thật sự có ân với anh ta. Còn nữa, trước đó mình vô tình đụng phải Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi. Thấy thái độ của anh đối với cô ta, tuy ngoài mặt thân mật nhưng mình luôn cảm thấy có chút kỳ quái."
Đường Tâm Lạc nhớ lại lúc ấy, Lục Dục Thần vịn Cố Huyên Nhi, thì anh hơi nhíu mày.
"Đúng rồi, mình nhớ ra rồi!"
"Lúc mình gặp Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi, rõ ràng bọn họ đã tách ra đi. Nhưng mình vừa quay đầu, thì bỗng nhiên Lục Dục Thần rất thân mật với Cố Huyên Nhi. Khi đó mình chỉ lo đau lòng, nên quên chú ý chi tiết kỳ quái này."
"Mình nhớ...Lúc ấy, trên mặt Cố Huyên Nhi, hoàn toàn biểu hiện vẻ mặt thụ sủng nhược kinh. Cái loại cảm giác này, nói thế nào nhỉ...Giống như là bọn họ bình thường, chưa từng thân mật như vậy."
iIều Nhân Nhân nghe Đường Tâm Lạc nói, cũng mãnh liệt gật đầu.
"Chị Tâm Lạc nói đúng, tuy lúc trước anh Dục Thần xém cưới chị Huyên Nhi, nhưng bọn họ thật sự chưa từng tiếp xúc thân mật với nhau. Gần như anh Dục Thần rất ít chủ động, đều là chị Huyên Nhi nhu nhu nhược nhược chủ động kéo anh Dục Thần lại gần."
Suy cho cùng, Kiều Nhân Nhân từng là tình địch với Cố Huyên Nhi, cho nên cô rất chú ý nhất cử nhất động của Cố Huyên Nhi.
"Quả nhiên như vậy..." Đường Tâm Lạc ngày càng khẳng định, suy đoán của bản thân.
"Hai người nói xem, sao Lục Dục Thần phải làm vậy? Nếu quả thật như anh ta nói, không thích Cố Huyên Nhi, vậy tại sao anh lại đối tốt với cô ta?"
"Chuyện này rất đơn giản, anh ta muốn cho cậu ăn dấm." Tô Tình nói.
Kiều Nhân Nhân cũng gật đầu:
"Đúng, em cũng cảm thấy như vậy."
Đường Tâm Lạc thấy hai cô nói rất có lý, nhưng lại cảm thấy có chổ không đúng.
Nếu Lục Dục Thần thật sự cho cô ăn dấm. Thì lúc đó anh cũng có thể trực tiếp nói rõ với cô mà.
Nếu vẻn vẹn chỉ là một cái ân cứu mạng, thì anh có thể nói rõ với cô.
Nhưng anh lại không nói rõ, anh chỉ thừa nhận là anh nợ Cố Huyên Nhi một ân tình.
Đây không phải bí mật, anh không nói , nhất định là có nguyên nhân khác.
Đột nhiên Đường Tâm Lạc đứng lên:
"Tiểu Tình, Nhân Nhân, mình muốn gặp Kiều Mạc Hàn."
*
"Chị dâu, có việc thì cứ gọi điện thoại, sao lại đích thân đến đây."
Kiều Mạc Hàn chạy từ công ty về nhà, nhìn thấy Đường Tâm Lạc, liền nhiệt tình nói.
Nhưng trên thực tế, trong lòng lại thầm kêu khổ.
Hai vợ chồng cãi nhau, hôm qua anh đã bồi Lục Dục Thần uống rượu, nghe cậu ta kể khổ.
Hôm nay, thì Đường Tâm Lạc tìm tới cửa.
Tô Tình và Kiều Nhân Nhân gọi cho anh, kêu anh trở về.
Haizz, thật muốn mạng người khác mà, chỉ hy vọng Đường Tâm Lạc không hỏi đến chuyện của người kia.
Ngoại trừ người kia, chuyện gì anh cũng có thể nói.
Nói không chừng, bây giờ cô sẽ giống như lúc trước. Chán ghét Cố Huyên Nhi.
"Nói như vậy, Cố Huyên NHi đang dùng ân tình áp chế Lục Dục Thần?" Nhớ tới thái độ của Kiều Mạc Hàn đối với Cố Huyên Nhi, Tô Tình khẳng định nói.
"KHó trách anh của em lại không thích Cố Huyên Nhi, lúc anh ta nói Lục Dục Thần không thích Cố Huyên Nhi, chị còn tưởng anh ta đang nói đỡ cho Lục Dục Thần. Hiên tại, xem ra là thật rồi..."
"Chị Tình Tình, chắc chị Huyên Nhi cũng không cố ý áp chế anh Dục Thần đâu. Em nghe nói, hình như là chị từng cứu mạng anh Dục Thần."
"Bây giờ là thời đại gì mà còn chuyện lấy thân báo đáp?"
Tô Tình giận đến vỗ tay:
"Tâm Lạc, chuyện này, nhất định cậu phải hỏi rõ ràng với Lục Dục Thần. Nếu là thật thì phải bảo Lục Dục Thần cắt đứt với cô ta."
"Tiểu Tình, hôm qua Lục Dục Thần cũng có nói đến chuyện này. Cố Huyên Nhi thật sự có ân với anh ta. Còn nữa, trước đó mình vô tình đụng phải Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi. Thấy thái độ của anh đối với cô ta, tuy ngoài mặt thân mật nhưng mình luôn cảm thấy có chút kỳ quái."
Đường Tâm Lạc nhớ lại lúc ấy, Lục Dục Thần vịn Cố Huyên Nhi, thì anh hơi nhíu mày.
"Đúng rồi, mình nhớ ra rồi!"
"Lúc mình gặp Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi, rõ ràng bọn họ đã tách ra đi. Nhưng mình vừa quay đầu, thì bỗng nhiên Lục Dục Thần rất thân mật với Cố Huyên Nhi. Khi đó mình chỉ lo đau lòng, nên quên chú ý chi tiết kỳ quái này."
"Mình nhớ...Lúc ấy, trên mặt Cố Huyên Nhi, hoàn toàn biểu hiện vẻ mặt thụ sủng nhược kinh. Cái loại cảm giác này, nói thế nào nhỉ...Giống như là bọn họ bình thường, chưa từng thân mật như vậy."
iIều Nhân Nhân nghe Đường Tâm Lạc nói, cũng mãnh liệt gật đầu.
"Chị Tâm Lạc nói đúng, tuy lúc trước anh Dục Thần xém cưới chị Huyên Nhi, nhưng bọn họ thật sự chưa từng tiếp xúc thân mật với nhau. Gần như anh Dục Thần rất ít chủ động, đều là chị Huyên Nhi nhu nhu nhược nhược chủ động kéo anh Dục Thần lại gần."
Suy cho cùng, Kiều Nhân Nhân từng là tình địch với Cố Huyên Nhi, cho nên cô rất chú ý nhất cử nhất động của Cố Huyên Nhi.
"Quả nhiên như vậy..." Đường Tâm Lạc ngày càng khẳng định, suy đoán của bản thân.
"Hai người nói xem, sao Lục Dục Thần phải làm vậy? Nếu quả thật như anh ta nói, không thích Cố Huyên Nhi, vậy tại sao anh lại đối tốt với cô ta?"
"Chuyện này rất đơn giản, anh ta muốn cho cậu ăn dấm." Tô Tình nói.
Kiều Nhân Nhân cũng gật đầu:
"Đúng, em cũng cảm thấy như vậy."
Đường Tâm Lạc thấy hai cô nói rất có lý, nhưng lại cảm thấy có chổ không đúng.
Nếu Lục Dục Thần thật sự cho cô ăn dấm. Thì lúc đó anh cũng có thể trực tiếp nói rõ với cô mà.
Nếu vẻn vẹn chỉ là một cái ân cứu mạng, thì anh có thể nói rõ với cô.
Nhưng anh lại không nói rõ, anh chỉ thừa nhận là anh nợ Cố Huyên Nhi một ân tình.
Đây không phải bí mật, anh không nói , nhất định là có nguyên nhân khác.
Đột nhiên Đường Tâm Lạc đứng lên:
"Tiểu Tình, Nhân Nhân, mình muốn gặp Kiều Mạc Hàn."
*
"Chị dâu, có việc thì cứ gọi điện thoại, sao lại đích thân đến đây."
Kiều Mạc Hàn chạy từ công ty về nhà, nhìn thấy Đường Tâm Lạc, liền nhiệt tình nói.
Nhưng trên thực tế, trong lòng lại thầm kêu khổ.
Hai vợ chồng cãi nhau, hôm qua anh đã bồi Lục Dục Thần uống rượu, nghe cậu ta kể khổ.
Hôm nay, thì Đường Tâm Lạc tìm tới cửa.
Tô Tình và Kiều Nhân Nhân gọi cho anh, kêu anh trở về.
Haizz, thật muốn mạng người khác mà, chỉ hy vọng Đường Tâm Lạc không hỏi đến chuyện của người kia.
Ngoại trừ người kia, chuyện gì anh cũng có thể nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.