Chương 230: Bí Mật Của Chiếc Vòng Cổ Vàng Thạch Anh.
Lục Khinh Quân
30/04/2021
Bởi giấc mơ này, Đường Tâm Lạc đêm nay lại ngủ không ngon.
Buổi sáng vừa ra đến trước cửa, cô Trương đã lo lắng nói:
-Thiếu phu nhân, cô hôm nay đừng đến công ti nữa, tôi thấy cô hai ngày nay tinh thần không được tốt lắm, làm quá sức không tốt cho đứa bé đâu.
Đường Tâm Lạc soi mình qua tấm gương trước cửa, quả nhiên như cô Trương nói, cho dù có đánh thêm một lớp phấn cô vẫn không thể giấu được nét mệt mỏi.
-Cô Trương yên tâm, giữa trưa tôi sẽ ngủ một giấc thật ngon ở công ti.
-À hay là, trưa tôi đem cho cô một chút canh? Cứ ăn ngoài mãi sao được.
-Không cần đâu cô Trương, tôi không yếu ớt đến vậy đâu. Giờ tôi đang gấp, tôi đi trước đây.
Cô Trương đuổi theo Đường Tâm Lạc ra ngoài:
-À mà... Thiếu phu nhân, buổi tối cô nhớ về ăn cơm nha!
-Rồi nói sau... Cô Trương vào nhà đi, đừng tiễn nữa.
Đường Tâm Lạc vội vã đến công ty lấy chiếc vòng cổ thạch anh, Lục Kình Hạo sáng sớm đã gởi tin nhắn thời gian hẹn gặp. Tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng kỳ thật cô rất không thể chờ đợi thêm để lại có được chiếc vòng cổ ấy.
Đường Tâm Lạc lên xe rời đi, cô Trương đứng ở cửa ra vào đưa mắt nhìn theo.
Nhìn bóng dáng chiếc xe đi mất, trong lòng bà cảm thấy có chút hoảng loạn.
Ài... Hôm nay mí mắt nhảy không ngừng, hy vọng không có việc gì xấu phát sinh.
Lục Kình Hạo vì Cung Tuyết Mị cùng Lục Chỉ Nghi, quả nhiên vô cùng giữ chữ tín.
Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần Đường thị. Ngay khi cô bước vào thì đã thấy Lục Kình Hạo ngồi đó.
Đường Tâm Lạc được phục vụ dẫn đường, vị trí này gần cửa sổ tương đối yên tĩnh.
Ngay sau khi ngồi xuống, cô chẳng muốn nhiều lời với Lục Kình Hạo liền trực tiếp hỏi:
-Đồ đâu?
Lục Kình Hạo ngồi ở đối diện, lúc thấy Đường Tâm Lạc đi tới, khuôn mặt anh tuấn mang một chút vẻ dịu dàng mà chính bản thân anh ta cũng chưa từng tưởng tưởng được.
Nhưng sau khi nghe câu đầu tiên Đường Tâm Lạc nói sau khi ngồi xuống, ánh mắt ngay lập tức liền trở nên lạnh lùng.
A, phụ nữ quả thật thay đổi rất nhanh.
Người phụ nữ lúc trước vì một chút vui vẻ của anh ta mà cảm động cả ngày, hôm nay lại không hề quan tâm đến anh ta.
Lục Kình Hạo lúc này mới thật sự hiểu được, Đường Tâm Lạc đối với mình đã không còn giống như lúc trước.
Cô ấy không đời nào vì mình mà lên giường với người đàn ông khác, càng không thể vì mình mà tiết kiệm tiền đi phẩu thuật thẩm mỹ.
Những lời đồn ấy, chung quy vẫn là lời đồn.
Chẳng biết tại sao, nhận ra sự thay đổi này ở Đường Tâm Lạc, trong lòng anh ta dường như có chút thất vọng.
-Ở đây,
Anh ta che giấu sự thất vọng vô cùng tốt, nét mặt lạnh lùng lấy chiếc hộp đựng vòng cổ ra.
-Sau khi cô xác nhận xong, lập tức thả mẹ tôi và Chỉ Nghi ra.
Đường Tâm Lạc thản nhiên nhận lấy chiếc hộp, mở ra. Chiếc vòng cổ thạch anh vàng tinh xảo, vẫn lẳng lặng nằm ở bên trong như vậy.
Cô đem chiếc vòng cổ từ trong hộp lấy ra, đặt ở trên đùi.
Đường Tâm Lạc bên trong mặc một chiếc váy liền thân, bên ngoài khoác một chiếc áo nỉ. Chỗ ngồi cô ở trong góc, đem vòng cổ lấy được cất kỹ trên váy, cái bàn trước mặt vừa vặn ngăn trở tầm nhìn của Lục Kình Hạo.
-Cô đang làm gì vậy?
Lục Kình Hạo nhíu mày hỏi.
Đường Tâm Lạc ngước mắt liếc anh ta một cái, xác định anh ta không thấy động tác của mình.
-Tôi muốn xác nhận sợi dây chuyền này là thật hay giả.
Lục Kình Hạo không biết Đường Tâm Lạc xác nhận bằng cách nào, hay chỉ cố làm ra vẻ huyền bí.
Nếu thật sự biết xác nhận thật giả, tại sao lần trước anh ta lừa cô một lần mà cô lại không nhận ra được.
Đường Tâm Lạc mặc kệ Lục Kình Hạo, nhanh chóng dùng hai đầu ngón tay trên dưới, ấn chặt vị trí đặc biệt tại hai mặt trái phải của chiếc vòng cổ thạch anh vàng, tay phải nhẹ nhàng gõ vào mặt trên.
Sau khi gõ ba cái, thạch anh vàng vốn to cỡ cục đá cuội đột nhiên tách ra, chia làm hai khối.
Từ bên ngoài nhìn vào, không ai biết được bên trong khối thạch anh vàng không có kẻ nứt kia là rỗng. Thạch anh vàng chia ra làm hai, một tiểu thiên sứ đáng yêu tinh khiết được điêu khắc xuất hiện ở bên trong.
Buổi sáng vừa ra đến trước cửa, cô Trương đã lo lắng nói:
-Thiếu phu nhân, cô hôm nay đừng đến công ti nữa, tôi thấy cô hai ngày nay tinh thần không được tốt lắm, làm quá sức không tốt cho đứa bé đâu.
Đường Tâm Lạc soi mình qua tấm gương trước cửa, quả nhiên như cô Trương nói, cho dù có đánh thêm một lớp phấn cô vẫn không thể giấu được nét mệt mỏi.
-Cô Trương yên tâm, giữa trưa tôi sẽ ngủ một giấc thật ngon ở công ti.
-À hay là, trưa tôi đem cho cô một chút canh? Cứ ăn ngoài mãi sao được.
-Không cần đâu cô Trương, tôi không yếu ớt đến vậy đâu. Giờ tôi đang gấp, tôi đi trước đây.
Cô Trương đuổi theo Đường Tâm Lạc ra ngoài:
-À mà... Thiếu phu nhân, buổi tối cô nhớ về ăn cơm nha!
-Rồi nói sau... Cô Trương vào nhà đi, đừng tiễn nữa.
Đường Tâm Lạc vội vã đến công ty lấy chiếc vòng cổ thạch anh, Lục Kình Hạo sáng sớm đã gởi tin nhắn thời gian hẹn gặp. Tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng kỳ thật cô rất không thể chờ đợi thêm để lại có được chiếc vòng cổ ấy.
Đường Tâm Lạc lên xe rời đi, cô Trương đứng ở cửa ra vào đưa mắt nhìn theo.
Nhìn bóng dáng chiếc xe đi mất, trong lòng bà cảm thấy có chút hoảng loạn.
Ài... Hôm nay mí mắt nhảy không ngừng, hy vọng không có việc gì xấu phát sinh.
Lục Kình Hạo vì Cung Tuyết Mị cùng Lục Chỉ Nghi, quả nhiên vô cùng giữ chữ tín.
Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần Đường thị. Ngay khi cô bước vào thì đã thấy Lục Kình Hạo ngồi đó.
Đường Tâm Lạc được phục vụ dẫn đường, vị trí này gần cửa sổ tương đối yên tĩnh.
Ngay sau khi ngồi xuống, cô chẳng muốn nhiều lời với Lục Kình Hạo liền trực tiếp hỏi:
-Đồ đâu?
Lục Kình Hạo ngồi ở đối diện, lúc thấy Đường Tâm Lạc đi tới, khuôn mặt anh tuấn mang một chút vẻ dịu dàng mà chính bản thân anh ta cũng chưa từng tưởng tưởng được.
Nhưng sau khi nghe câu đầu tiên Đường Tâm Lạc nói sau khi ngồi xuống, ánh mắt ngay lập tức liền trở nên lạnh lùng.
A, phụ nữ quả thật thay đổi rất nhanh.
Người phụ nữ lúc trước vì một chút vui vẻ của anh ta mà cảm động cả ngày, hôm nay lại không hề quan tâm đến anh ta.
Lục Kình Hạo lúc này mới thật sự hiểu được, Đường Tâm Lạc đối với mình đã không còn giống như lúc trước.
Cô ấy không đời nào vì mình mà lên giường với người đàn ông khác, càng không thể vì mình mà tiết kiệm tiền đi phẩu thuật thẩm mỹ.
Những lời đồn ấy, chung quy vẫn là lời đồn.
Chẳng biết tại sao, nhận ra sự thay đổi này ở Đường Tâm Lạc, trong lòng anh ta dường như có chút thất vọng.
-Ở đây,
Anh ta che giấu sự thất vọng vô cùng tốt, nét mặt lạnh lùng lấy chiếc hộp đựng vòng cổ ra.
-Sau khi cô xác nhận xong, lập tức thả mẹ tôi và Chỉ Nghi ra.
Đường Tâm Lạc thản nhiên nhận lấy chiếc hộp, mở ra. Chiếc vòng cổ thạch anh vàng tinh xảo, vẫn lẳng lặng nằm ở bên trong như vậy.
Cô đem chiếc vòng cổ từ trong hộp lấy ra, đặt ở trên đùi.
Đường Tâm Lạc bên trong mặc một chiếc váy liền thân, bên ngoài khoác một chiếc áo nỉ. Chỗ ngồi cô ở trong góc, đem vòng cổ lấy được cất kỹ trên váy, cái bàn trước mặt vừa vặn ngăn trở tầm nhìn của Lục Kình Hạo.
-Cô đang làm gì vậy?
Lục Kình Hạo nhíu mày hỏi.
Đường Tâm Lạc ngước mắt liếc anh ta một cái, xác định anh ta không thấy động tác của mình.
-Tôi muốn xác nhận sợi dây chuyền này là thật hay giả.
Lục Kình Hạo không biết Đường Tâm Lạc xác nhận bằng cách nào, hay chỉ cố làm ra vẻ huyền bí.
Nếu thật sự biết xác nhận thật giả, tại sao lần trước anh ta lừa cô một lần mà cô lại không nhận ra được.
Đường Tâm Lạc mặc kệ Lục Kình Hạo, nhanh chóng dùng hai đầu ngón tay trên dưới, ấn chặt vị trí đặc biệt tại hai mặt trái phải của chiếc vòng cổ thạch anh vàng, tay phải nhẹ nhàng gõ vào mặt trên.
Sau khi gõ ba cái, thạch anh vàng vốn to cỡ cục đá cuội đột nhiên tách ra, chia làm hai khối.
Từ bên ngoài nhìn vào, không ai biết được bên trong khối thạch anh vàng không có kẻ nứt kia là rỗng. Thạch anh vàng chia ra làm hai, một tiểu thiên sứ đáng yêu tinh khiết được điêu khắc xuất hiện ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.