Chương 346: Buộc Anh Nhìn Thẳng Vào Tim Mình.
Lục Khinh Quân
01/05/2021
Cô gái này lại có thể nhẹ nhàng gợi lên dục vọng của anh.
Cả người Lục Dục Thần cứng đờ, cố nén lại nội tâm xúc động.
Nhưng tiếng gọi "ông xã' cùng khi cô nói muốn anh, gần như đốt cháy lý trí cua anh.
Anh cuối cùng cũng không nhịn được, xoay người lại.
Anh không còn cách nào lừa gạt chính mình.
Lục Dục thần vươn tay ôm cô gái mà mình mong nhớ ngày đêm vào ngực.
"tâm Lạc....Tâm Lạc..."
Anh ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, hai vai run rẩy.
run rẩy không phải vì sợ hãi.
Mà là vì để áp chế tình cảm như đê vỡ đang tràn rra.
ĐƯờng Tâm Lạc biết lúc này nhất định anh đang giao chiến.
Giống như cô lúc trước, không có cách nào đối diện với trái tim mình.
Rõ ràng bọn họ đều thích đối phương, lại cố tình làm bộ như không thích.
Nếu không phát hiện ra những dấu vết mà anh trộm lưu lại sau lưng cô.
Cô nhất định cũng sẽ như Lục Dục Thần không dám đối diện với tình cảm của mình.
Ở trước mặt tình yêu, bọn họ quá giống nhau.
Mẫn cảm như vậy, lại đa nghi nhút nhát.
Không dám khẳng định với đối phương cũng không dám nhìn vào trái tim mình.
Đường Tâm Lạc liền ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, không né tránh không dãy dụa.
Cô cho Lục Dục Thần thời gian, cho anh hiểu rõ rốt cuộc mình muốn gì.
Ôm một lúc lâu, người đàn ông ôm cô mới chậm rãi nói.
"tiểu Lạc, em nhất định là người mà ông trời phái đến tra tấn anh."
Người đàn ông cau mày, hận không thể ôm ấp xoa nắn cả cơ thể cô.
Cô ôm eo anh, nhẹ giọng, "mới không phải đâu...RÕ ràng anh mới là người ông trời phái đến để khi dễ em."
Nói xong liền lui về sau một bước tránh khỏi cái ôm của anh.
"tiểu Lạc..."
Đột nhiên không được ôm nưa, Lục Dục thần bất mãn nhíu mày.
Kết quả Đường Tâm Lạc đứng trước người anh xoay người lại.
Dưới ánh đèn cơ thể trắng nõn của cô gái hoàn toàn hiện ra.
Sau lưng áo ngủ Đường Tâm Lạc mang hoàn toàn trống.
Lộ ra đường cong duyên dáng sau lưng.
Nhìn sau lưng Đường Tâm Lạc toàn bộ đều là những vết đỏ.
Ánh mắt Lục Dục Thần liền mờ ám.
"Anh xem..." Đường Tâm Lạc còn chưa phát hiện ánh mắt của người đàn ông thayd dổi.
Nghiêng người chu môi, oán hận.
"Cái này đều là anh in lại đúng không? Ông xã...Anh thật ra đã đến nhìn trộm em rất nhiều lần đúng không?"
Ánh mắt người đàn ông di chuyển trên lưng cô, ánh mắt tối lại.
"Không có, anh...đêm nay là lần đầu tiên đến."
Mạnh miệng.
Đường TÂm Lạc chửi thầm.
Cô biết, người đàn ông này sẽ không dễ dàng thừa nhận.
"Thật sao?" Cô nghi ngờ quay đầu nhìn anh.
Khẽ cắn môi dưới, biểu lộ vẻ mặt vô tội.
"Nếu không phải anh thì ai làm vậy? chẳng lẽ nửa đêm có người đàn ông khác chạy đến phòng em lưu lại dấu vết?"
Đường Tâm Lạc từng bước đến gần anh.
Ánh mắt đào hoa mờ ám long lanh.
"Mỗi sáng tỉnh giấc , áo ngủ của em liền xộc xẹch...Anh nói xem, rốt cuộc là ai lại đáng ghét như vậy?"
Đường TÂm Lac nói xong lời cuối, hai tay đã ôm lấy vai Lục DỤc Thần.
Người đàn ông lui lại một bước, cô lại thuân thế nhón mũi chân.
Theo động tác của anh vòng tay ôm cổ anh.
Cả người Lục Dục Thần cứng đờ, cố nén lại nội tâm xúc động.
Nhưng tiếng gọi "ông xã' cùng khi cô nói muốn anh, gần như đốt cháy lý trí cua anh.
Anh cuối cùng cũng không nhịn được, xoay người lại.
Anh không còn cách nào lừa gạt chính mình.
Lục Dục thần vươn tay ôm cô gái mà mình mong nhớ ngày đêm vào ngực.
"tâm Lạc....Tâm Lạc..."
Anh ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, hai vai run rẩy.
run rẩy không phải vì sợ hãi.
Mà là vì để áp chế tình cảm như đê vỡ đang tràn rra.
ĐƯờng Tâm Lạc biết lúc này nhất định anh đang giao chiến.
Giống như cô lúc trước, không có cách nào đối diện với trái tim mình.
Rõ ràng bọn họ đều thích đối phương, lại cố tình làm bộ như không thích.
Nếu không phát hiện ra những dấu vết mà anh trộm lưu lại sau lưng cô.
Cô nhất định cũng sẽ như Lục Dục Thần không dám đối diện với tình cảm của mình.
Ở trước mặt tình yêu, bọn họ quá giống nhau.
Mẫn cảm như vậy, lại đa nghi nhút nhát.
Không dám khẳng định với đối phương cũng không dám nhìn vào trái tim mình.
Đường Tâm Lạc liền ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, không né tránh không dãy dụa.
Cô cho Lục Dục Thần thời gian, cho anh hiểu rõ rốt cuộc mình muốn gì.
Ôm một lúc lâu, người đàn ông ôm cô mới chậm rãi nói.
"tiểu Lạc, em nhất định là người mà ông trời phái đến tra tấn anh."
Người đàn ông cau mày, hận không thể ôm ấp xoa nắn cả cơ thể cô.
Cô ôm eo anh, nhẹ giọng, "mới không phải đâu...RÕ ràng anh mới là người ông trời phái đến để khi dễ em."
Nói xong liền lui về sau một bước tránh khỏi cái ôm của anh.
"tiểu Lạc..."
Đột nhiên không được ôm nưa, Lục Dục thần bất mãn nhíu mày.
Kết quả Đường Tâm Lạc đứng trước người anh xoay người lại.
Dưới ánh đèn cơ thể trắng nõn của cô gái hoàn toàn hiện ra.
Sau lưng áo ngủ Đường Tâm Lạc mang hoàn toàn trống.
Lộ ra đường cong duyên dáng sau lưng.
Nhìn sau lưng Đường Tâm Lạc toàn bộ đều là những vết đỏ.
Ánh mắt Lục Dục Thần liền mờ ám.
"Anh xem..." Đường Tâm Lạc còn chưa phát hiện ánh mắt của người đàn ông thayd dổi.
Nghiêng người chu môi, oán hận.
"Cái này đều là anh in lại đúng không? Ông xã...Anh thật ra đã đến nhìn trộm em rất nhiều lần đúng không?"
Ánh mắt người đàn ông di chuyển trên lưng cô, ánh mắt tối lại.
"Không có, anh...đêm nay là lần đầu tiên đến."
Mạnh miệng.
Đường TÂm Lạc chửi thầm.
Cô biết, người đàn ông này sẽ không dễ dàng thừa nhận.
"Thật sao?" Cô nghi ngờ quay đầu nhìn anh.
Khẽ cắn môi dưới, biểu lộ vẻ mặt vô tội.
"Nếu không phải anh thì ai làm vậy? chẳng lẽ nửa đêm có người đàn ông khác chạy đến phòng em lưu lại dấu vết?"
Đường Tâm Lạc từng bước đến gần anh.
Ánh mắt đào hoa mờ ám long lanh.
"Mỗi sáng tỉnh giấc , áo ngủ của em liền xộc xẹch...Anh nói xem, rốt cuộc là ai lại đáng ghét như vậy?"
Đường TÂm Lac nói xong lời cuối, hai tay đã ôm lấy vai Lục DỤc Thần.
Người đàn ông lui lại một bước, cô lại thuân thế nhón mũi chân.
Theo động tác của anh vòng tay ôm cổ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.