Chương 464: Cho Rằng Bị Người Của Việt Trạch Bắt Cóc
Lục Khinh Quân
01/05/2021
Lúc Việt Trạch bước vào thì Kiều Mạc Hàn cũng vừa mới bàn bạc xong với Lục Dục Thần về cách cứu Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân.
Thấy Việt Trạch đến, Kiều Mạc Hàn nhíu mày không nói gì. Trong đôi mắt xếch sắc bén tràn đầy sự hoài nghi.
-Mạc Hàn, cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Thiếu chủ Lôi Đinh Đốn đây.
-Được, tôi ở bên ngoài, nếu có gì thì cứ gọi.
Lúc Kiều Mạc Hàn đứng dậy đi qua Việt Trạch, ánh mắt sắc bén lại lóe lên.
Anh ta đã sớm nghe qua thông tin về Việt Trạch qua Lục Dục Thần.
Lục Dục Thần lần này gọi Việt Trạch tiến đến, chắc hẳn đang chuẩn bị mượn nhờ thế lực gia tộc Lôi Đinh Đốn.
Kiều Mạc Hàn sau khi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là Lục Dục Thần và Việt Trạch.
Việt Trạch ngước mắt, dò xét Lục Dục Thần đang ngồi đối diện. Cả người Lục Dục Thần dường như bị bao phủ bên trong một luồng khí lạnh. Ánh mắt âm trầm lạnh như băng, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Nhìn Lục Dục Thần như vậy, tim Việt Trạch đột nhiên đập chậm lại, trong lòng sinh ra cảm giác nôn nóng bất an.
Cảm giác này tuy rằng chợt lóe lên, nhưng rõ ràng làm cho Việt Trạch không thể nào xem nhẹ.
-Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta hầu như thốt ra mà không có bất kì suy tính gì.
Lục Dục Thần ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt chớp một cái nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Gia tộc Lôi Đinh Đốn khống chế toàn bộ gia tộc mafia Lôi Đinh Đốn ở châu Âu.
Hắn biết rõ Việt Trạch có tình cảm với Đường Tâm Lạc. Trong nháy mắt anh biết Tâm Lạc bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hy vọng Tiểu Lạc của anh bị người Việt Trạch bắt đi.
Ít nhất, như vậy có thể đảm bảo sự an toàn của Tâm Lạc sẽ không chịu uy hiếp.
-Thiếu chủ Lôi Đinh Đốn, tôi hỏi anh...
Lục Dục Thần bỗng nhiên nhíu mày, tựu như giọng nói cũng trở nên khàn khàn nghẹn ngào.
-Nói tôi biết sự thật đi... Tâm Lạc, có phải bị người của anh bắt cóc?
Vấn đề này từ trong miệng anh phát ra rất khó khăn, không phải là vì sợ đối mặt với Việt Trạch, chỉ là vì anh sợ đối mặt với câu trả lời.
Nếu như đáp án của Việt Trạch là không, hơn nữa thời gian Tâm Lạc mất tích đã qua một giờ, trong bụng cô còn đang mang thai, cô yếu ớt như vậy, làm sao chịu đựng được sự giày vò của bọn bắt cóc!
Cô ấy hoàn toàn không thể...
Lục Dục Thần hoàn toàn không có dũng khí tiếp tục suy nghĩ nữa.
Mặc dù anh đã tạo áp lực chp phía cảnh sát, thậm chí đã liên hệ với lực lượng quân đội đã âm thầm gia nhập vào thế lực Lục gia.
Thế nhưng bọn bắt cướp, một khi bọn hắn đến bước đường cùng, nói không chừng sẽ làm hại đến Tâm Lạc. Lục Dục Thần tuyệt vọng nhắm mắt, lần đầu tiên anh có cảm giác sợ hãi. Nghe được lời Lục Dục Thần nói, sự bất an trong lòng Việt Trạch đã lắng xuống chút ít.
Anh ta còn tưởng rằng Đường Tâm Lạc đã xảy ra chuyện gì, thì ra chỉ bị "bắt cóc".
Anh ta giả bộ kinh ngạc hỏi:
-Tâm Lạc bị bắt cóc ư?
Suy nghĩ đầu tiên của anh ta, đây chính là hành động của Winston.
-Chuyện khi nào? Cô ấy bị bắt cóc ở đâu?
Lục Dục Thần trong đôi mắt thâm sâu cũng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Việt Trạch.
Anh đang muốn phân biệt Việt Trạch đang nói thật hay nói dối.
-Anh thật sự không biết cô ấy bị bắt cóc sao? Cô ấy mất tích không phải là âm mưu của anh?
-A, tại sao tôi lại phải bắt cóc cô ấy chứ?
Việt Trạch khẽ cười một tiếng, giả làm điệu bộ người vô tội.
-Nếu như không phải là ngươi phái người bắt cóc tâm Lạc, vậy tại sao anh nghe được tin Tâm Lạc bị bắt cóc cũng không chút ngạc nhiên?
Lục Dục Thần không ngốc, cảm tình mà Việt Trạch đối với Đường Tâm Lạc, anh thấy rõ ràng.
Anh ta rõ ràng rất quan tâm Tâm Lạc, nếu như việc này không phải âm mưu của anh ta, đột nhiên nghe được tin Tâm Lạc mất tích, làm sao có thể bình tĩnh như thế.
-Tôi... Cũng rất lo lắng cho Tâm Lạc mà.
Anh ta giả ngu ngơ nói.
Thấy Việt Trạch đến, Kiều Mạc Hàn nhíu mày không nói gì. Trong đôi mắt xếch sắc bén tràn đầy sự hoài nghi.
-Mạc Hàn, cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Thiếu chủ Lôi Đinh Đốn đây.
-Được, tôi ở bên ngoài, nếu có gì thì cứ gọi.
Lúc Kiều Mạc Hàn đứng dậy đi qua Việt Trạch, ánh mắt sắc bén lại lóe lên.
Anh ta đã sớm nghe qua thông tin về Việt Trạch qua Lục Dục Thần.
Lục Dục Thần lần này gọi Việt Trạch tiến đến, chắc hẳn đang chuẩn bị mượn nhờ thế lực gia tộc Lôi Đinh Đốn.
Kiều Mạc Hàn sau khi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là Lục Dục Thần và Việt Trạch.
Việt Trạch ngước mắt, dò xét Lục Dục Thần đang ngồi đối diện. Cả người Lục Dục Thần dường như bị bao phủ bên trong một luồng khí lạnh. Ánh mắt âm trầm lạnh như băng, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Nhìn Lục Dục Thần như vậy, tim Việt Trạch đột nhiên đập chậm lại, trong lòng sinh ra cảm giác nôn nóng bất an.
Cảm giác này tuy rằng chợt lóe lên, nhưng rõ ràng làm cho Việt Trạch không thể nào xem nhẹ.
-Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta hầu như thốt ra mà không có bất kì suy tính gì.
Lục Dục Thần ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt chớp một cái nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Gia tộc Lôi Đinh Đốn khống chế toàn bộ gia tộc mafia Lôi Đinh Đốn ở châu Âu.
Hắn biết rõ Việt Trạch có tình cảm với Đường Tâm Lạc. Trong nháy mắt anh biết Tâm Lạc bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hy vọng Tiểu Lạc của anh bị người Việt Trạch bắt đi.
Ít nhất, như vậy có thể đảm bảo sự an toàn của Tâm Lạc sẽ không chịu uy hiếp.
-Thiếu chủ Lôi Đinh Đốn, tôi hỏi anh...
Lục Dục Thần bỗng nhiên nhíu mày, tựu như giọng nói cũng trở nên khàn khàn nghẹn ngào.
-Nói tôi biết sự thật đi... Tâm Lạc, có phải bị người của anh bắt cóc?
Vấn đề này từ trong miệng anh phát ra rất khó khăn, không phải là vì sợ đối mặt với Việt Trạch, chỉ là vì anh sợ đối mặt với câu trả lời.
Nếu như đáp án của Việt Trạch là không, hơn nữa thời gian Tâm Lạc mất tích đã qua một giờ, trong bụng cô còn đang mang thai, cô yếu ớt như vậy, làm sao chịu đựng được sự giày vò của bọn bắt cóc!
Cô ấy hoàn toàn không thể...
Lục Dục Thần hoàn toàn không có dũng khí tiếp tục suy nghĩ nữa.
Mặc dù anh đã tạo áp lực chp phía cảnh sát, thậm chí đã liên hệ với lực lượng quân đội đã âm thầm gia nhập vào thế lực Lục gia.
Thế nhưng bọn bắt cướp, một khi bọn hắn đến bước đường cùng, nói không chừng sẽ làm hại đến Tâm Lạc. Lục Dục Thần tuyệt vọng nhắm mắt, lần đầu tiên anh có cảm giác sợ hãi. Nghe được lời Lục Dục Thần nói, sự bất an trong lòng Việt Trạch đã lắng xuống chút ít.
Anh ta còn tưởng rằng Đường Tâm Lạc đã xảy ra chuyện gì, thì ra chỉ bị "bắt cóc".
Anh ta giả bộ kinh ngạc hỏi:
-Tâm Lạc bị bắt cóc ư?
Suy nghĩ đầu tiên của anh ta, đây chính là hành động của Winston.
-Chuyện khi nào? Cô ấy bị bắt cóc ở đâu?
Lục Dục Thần trong đôi mắt thâm sâu cũng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Việt Trạch.
Anh đang muốn phân biệt Việt Trạch đang nói thật hay nói dối.
-Anh thật sự không biết cô ấy bị bắt cóc sao? Cô ấy mất tích không phải là âm mưu của anh?
-A, tại sao tôi lại phải bắt cóc cô ấy chứ?
Việt Trạch khẽ cười một tiếng, giả làm điệu bộ người vô tội.
-Nếu như không phải là ngươi phái người bắt cóc tâm Lạc, vậy tại sao anh nghe được tin Tâm Lạc bị bắt cóc cũng không chút ngạc nhiên?
Lục Dục Thần không ngốc, cảm tình mà Việt Trạch đối với Đường Tâm Lạc, anh thấy rõ ràng.
Anh ta rõ ràng rất quan tâm Tâm Lạc, nếu như việc này không phải âm mưu của anh ta, đột nhiên nghe được tin Tâm Lạc mất tích, làm sao có thể bình tĩnh như thế.
-Tôi... Cũng rất lo lắng cho Tâm Lạc mà.
Anh ta giả ngu ngơ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.