Chương 245:
Lục Khinh Quân
30/04/2021
Ôm ấp của Việt Trạch mang theo hơi lạnh mùa đông.
Nhưng bất ngờ là sẽ không làm người ta cảm thấy rét lạnh, ngược lại, có sự ấm áp nhẹ nhàng.
Thật sự kỹ thuật diễn xuất thần như vậy cũng ảnh hưởng tới những người xung quanh.
Đường Tâm Lạc chưa từng diễn qua.
Nhưng nhìn đôi mắt xanh thâm thúy của Việt Trạch, tóc lại bạc, thiếu niên anh tuấn trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, thậm chí ở một giây phút cô cho rằng, chính mình thật sự là Tiểu Như.
Việt Trạch ôm cô, không động đậy.
Đường Tâm Lạc bị anh ta ôm cơ thể hơi cứng đờ, vẫn như cũ không dám động.
Qua một hồi Việt Trạch mới buông ra cái ôm ấm áp.
“Cám ơn cô.” Anh ta rũ mắt nhìn cô, đôi mắt xanh sâu thẳm, ý cười ấm áp động lòng người.
Đường Tâm Lạc đột nhiên không kịp phòng bị ngẩng đầu, ánh mắt khong cẩn thận bị đôi mắt không gợn sóng của Việt Trạch bắt được.
Ấm áp trong lòng như thế, không một chút tạp niệm, chỉ là đơn thuần đối với cô biết ơn chân thành.
“Không có gì.” Đường Tâm Lạc cho rằng, anh ta còn đang nhập vai, rất tự nhiên trả lời: “Tiểu Như cũng hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
Việt Trạch lại mỉm cười lắc đầu, “Không, không phải Tiểu Như.”
“Người tôi muốn cảm ơn là cô, tôi đã xuất vai rồi….Cảm ơn cô, Tâm Lạc.”
*
Việt Trạch đi ra khỏi bóng ma, Đường Tâm Lạc cũng vì thế mà vui vẻ.
Nhìn thời gian không sai lắm, Đường Tâm Lạc nói lời tạm biệt.
Việt Trạch tự mình đưa cô tới cửa, sau khi quay người thì gọi Bố Lan Khắc đến.
“A Trạch, cậu….Cậu thật sự ổn rồi?” Trước nay chưa từng thấy vẻ mặt này của Bố Lan Khắc, bình tĩnh hỏi Việt Trạch.
“Ừ.” Việt Trạch gật đầu, “Tôi có lẽ, không chỉ là xuất vai….Lần này hẳn là đi ra hoàn toàn.”
“Mấy năm nay, tôi giống như vẫn bị nhốt trong một gian phòng màu đen. May mắn gặp được Tâm Lạc……Đánh bậy đánh bạ lại đánh được vỡ cửa để tôi đi ra.”
Việt Trạch cong khóe môi, “Bố Lan Khắc, tôi đã trở về.”
Nghe được lời Việt Trạch nói, trên mặt Bố Lan Khắc đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh lại hóa thành mừng như điên.
“Thiếu…… Thiếu chủ, cậu…..Cậu thật sự trở lại!” Anh ta cho rằng, Đường Tâm Lạc chỉ là giúp Việt Trạch xuất vai.
Không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào mà đánh vỡ được cả sự phòng bị của thiếu chủ!!
“Đúng vậy.”
Khớp xương ngón tay rõ ràng, mái tóc màu bạc vén sau vành tai, lộ ta ngũ quan góc cạnh rõ ràng.
“Bộ phim này quay xong, tôi sẽ tuyên bố giải nghệ…. Bố Lan Khắc, đây là thời điểm thích hợp để tôi trở về tiếp nhận gia nghiệp rồi.
“Thiếu…… Thiếu chủ……” Bố Lan Khắc cảm động không biết nên nói cái gì,chỉ biết khóc.
Việt Trạch nhìn anh ta khóc so với phụ nữ còn muốn dữ dội hơn, nhịn không được cười lên, “Được rồi, bây giờ thì phái người đi tra tư liệu của Tâm Lạc cho tôi, trước đêm nay tôi muốn biết rõ về cô ấy.”
Bố Lan Khắc lau nước mắt, hỏi: “Thiếu chủ, cậu muốn tư liệu của Đường tiểu thư làm gì?”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Ý cười trên khóe môi Việt Trạch gia tăng, “Điều tra cô ấy đương nhiên là để tiện cho việc theo đuổi hơn.”
*
Bên này, Đường Tâm Lạc không biết hành vi trấn an của mình vô tình đưa đến một sự ưu ái từ nam thần.
Cô lúc này đã dùng qua cơm trưa, đang lên đường đến Đường thị.
Bởi vì có sự phân phó của Lục Dục Thần, hôm nay cùng binh thường lui tới có chút không giống nhau.
Có tài xế chuyên dụng đón đưa, còn cố ý để một bảo tiêu đi theo cô.
Xe yên ổn chạy đến trước Đường thị thì dừng lại.
Bảo tiêu ngồi ở ghế phụ xuống xe, ân cần mở cửa xe cho Đường Tâm Lạc.
“Thiếu phu nhân, mời xuống xe.”
Đại hán Lục gia dạy dỗ ra, nhìn qua tục tằng dọa người, nhưng làm việc lại vô cùng cẩn thận tận tâm.
Đường Tâm Lạc đang chuẩn bị từ trên xe đi xuống, đại hán lại đột nhiên ngăn cản: “Thiếu phu nhân, xin đợi một chút!”
Nhưng bất ngờ là sẽ không làm người ta cảm thấy rét lạnh, ngược lại, có sự ấm áp nhẹ nhàng.
Thật sự kỹ thuật diễn xuất thần như vậy cũng ảnh hưởng tới những người xung quanh.
Đường Tâm Lạc chưa từng diễn qua.
Nhưng nhìn đôi mắt xanh thâm thúy của Việt Trạch, tóc lại bạc, thiếu niên anh tuấn trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, thậm chí ở một giây phút cô cho rằng, chính mình thật sự là Tiểu Như.
Việt Trạch ôm cô, không động đậy.
Đường Tâm Lạc bị anh ta ôm cơ thể hơi cứng đờ, vẫn như cũ không dám động.
Qua một hồi Việt Trạch mới buông ra cái ôm ấm áp.
“Cám ơn cô.” Anh ta rũ mắt nhìn cô, đôi mắt xanh sâu thẳm, ý cười ấm áp động lòng người.
Đường Tâm Lạc đột nhiên không kịp phòng bị ngẩng đầu, ánh mắt khong cẩn thận bị đôi mắt không gợn sóng của Việt Trạch bắt được.
Ấm áp trong lòng như thế, không một chút tạp niệm, chỉ là đơn thuần đối với cô biết ơn chân thành.
“Không có gì.” Đường Tâm Lạc cho rằng, anh ta còn đang nhập vai, rất tự nhiên trả lời: “Tiểu Như cũng hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
Việt Trạch lại mỉm cười lắc đầu, “Không, không phải Tiểu Như.”
“Người tôi muốn cảm ơn là cô, tôi đã xuất vai rồi….Cảm ơn cô, Tâm Lạc.”
*
Việt Trạch đi ra khỏi bóng ma, Đường Tâm Lạc cũng vì thế mà vui vẻ.
Nhìn thời gian không sai lắm, Đường Tâm Lạc nói lời tạm biệt.
Việt Trạch tự mình đưa cô tới cửa, sau khi quay người thì gọi Bố Lan Khắc đến.
“A Trạch, cậu….Cậu thật sự ổn rồi?” Trước nay chưa từng thấy vẻ mặt này của Bố Lan Khắc, bình tĩnh hỏi Việt Trạch.
“Ừ.” Việt Trạch gật đầu, “Tôi có lẽ, không chỉ là xuất vai….Lần này hẳn là đi ra hoàn toàn.”
“Mấy năm nay, tôi giống như vẫn bị nhốt trong một gian phòng màu đen. May mắn gặp được Tâm Lạc……Đánh bậy đánh bạ lại đánh được vỡ cửa để tôi đi ra.”
Việt Trạch cong khóe môi, “Bố Lan Khắc, tôi đã trở về.”
Nghe được lời Việt Trạch nói, trên mặt Bố Lan Khắc đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh lại hóa thành mừng như điên.
“Thiếu…… Thiếu chủ, cậu…..Cậu thật sự trở lại!” Anh ta cho rằng, Đường Tâm Lạc chỉ là giúp Việt Trạch xuất vai.
Không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào mà đánh vỡ được cả sự phòng bị của thiếu chủ!!
“Đúng vậy.”
Khớp xương ngón tay rõ ràng, mái tóc màu bạc vén sau vành tai, lộ ta ngũ quan góc cạnh rõ ràng.
“Bộ phim này quay xong, tôi sẽ tuyên bố giải nghệ…. Bố Lan Khắc, đây là thời điểm thích hợp để tôi trở về tiếp nhận gia nghiệp rồi.
“Thiếu…… Thiếu chủ……” Bố Lan Khắc cảm động không biết nên nói cái gì,chỉ biết khóc.
Việt Trạch nhìn anh ta khóc so với phụ nữ còn muốn dữ dội hơn, nhịn không được cười lên, “Được rồi, bây giờ thì phái người đi tra tư liệu của Tâm Lạc cho tôi, trước đêm nay tôi muốn biết rõ về cô ấy.”
Bố Lan Khắc lau nước mắt, hỏi: “Thiếu chủ, cậu muốn tư liệu của Đường tiểu thư làm gì?”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Ý cười trên khóe môi Việt Trạch gia tăng, “Điều tra cô ấy đương nhiên là để tiện cho việc theo đuổi hơn.”
*
Bên này, Đường Tâm Lạc không biết hành vi trấn an của mình vô tình đưa đến một sự ưu ái từ nam thần.
Cô lúc này đã dùng qua cơm trưa, đang lên đường đến Đường thị.
Bởi vì có sự phân phó của Lục Dục Thần, hôm nay cùng binh thường lui tới có chút không giống nhau.
Có tài xế chuyên dụng đón đưa, còn cố ý để một bảo tiêu đi theo cô.
Xe yên ổn chạy đến trước Đường thị thì dừng lại.
Bảo tiêu ngồi ở ghế phụ xuống xe, ân cần mở cửa xe cho Đường Tâm Lạc.
“Thiếu phu nhân, mời xuống xe.”
Đại hán Lục gia dạy dỗ ra, nhìn qua tục tằng dọa người, nhưng làm việc lại vô cùng cẩn thận tận tâm.
Đường Tâm Lạc đang chuẩn bị từ trên xe đi xuống, đại hán lại đột nhiên ngăn cản: “Thiếu phu nhân, xin đợi một chút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.