Chương 248:
Lục Khinh Quân
30/04/2021
Câu hỏi của Đường Tâm Lạc làm phóng viên đều im lặng.
Không chỉ là phóng viên, đám người đang vây xem và người đang xem phát trực tiếp trên mạng cũng không khỏi tự hỏi.
Nếu đổi lại là mình, đến tột cùng là có thể giống với Đường lão thái thái không, làm ra hành vi gọi là “Đại nghĩa diệt thân”.
Hiển nhiên đáp án là không thể.
Tâm con người đều làm bằng thịt, ai lại bỏ được, sao có thể vì danh hào đại nghĩa diệt thân mà đem con mình đuổi ra khỏi nhà chứ?
Đúng lúc này một nam phóng viên bỗng nhiên đứng dậy.
Anh ta lớn tiếng nói với Đường lão thái thái: “Đương nhiên bỏ được! Cô làm chuyện sai thì Đường lão thái thái đành phải đại nghĩa diệt thân! Tôi ủng hộ cách làm của Đường lão thái thái!”
Phóng viên kia vốn đã có người an bài, sớm đã nhận tiền nên đương nhiên cái gì cũng nói được.
Anh ta cho rằng mình đứng ra nói thì tất nhiên nhận được sự phụ họa của mọi người.
Ai ngờ anh ta nói xong, trong đại sảnh lại không có ai đứng ra hưởng ứng.
Ánh mắt người xem đều mang theo khinh thường và hoài nghi.
Đường Tâm Lạc âm thầm ghi nhớ tên của phóng viên kia, cùng với bộ dáng và bảng tên trước ngực, lạnh lùng nói: “Nếu thật sự là vậy, tôi chỉ biết thương cảm thay con gái tương lai của anh. Bên ngoài bị ức hiếp, về đến nhà, không nhận được sự an ủi thì thôi, ngược lại còn bị đuổi ra khỏi cửa…..Thật sự đáng thương.”
“Tôi….tôi cũng không phải có ý đó.”
Phóng viên đó muốn giải thích, nhưng Đường Tâm Lạc cũng không cho anh ta cơ hội mở miệng, ngược lại nhìn về phía Đường lão thái thái.
“Đường lão thái thái, bà cũng thấy rồi đấy…. Ở đây nhiều người như vậy, đến bây giờ, cũng chỉ có một vị phóng viên đứng ra ủng hộ bà. Quyết định lúc trước của bà có đạo lý hay không còn chưa đủ hiểu sao?”
Chuyện đã như vậy, Đường Xuân Phương vẫn mạnh miệng như cũ.
“Hừ, ai biết những người này có phải do cô thu mua hay không? Bà lão như tôi hiện tại không tiền không thế, cô là tổng tài Đường thị, cô hiện tại thì uy phong lắm….Dùng tiền mua chuộc phóng viên, nói không chừng các người đã sớm thông đồng với nhau rồi!
Đường lão thái thái nói lời này làm vài phóng viên thấy phản cảm.
Bọn họ vốn dĩ là thu được tin tức, có lòng ghé qua đây nghe bà lão này kể khổ.
Bà ta bây giờ lại trả đũa ngược, trách không được cả cháu mình cũng có thể bán đi.
Đường Tâm Lạc cười lạnh: “Hừ, theo tôi bà càng già càng hồ đồ rồi. Vừa rồi chính miệng bà thừa nhận phóng viên là do bà mời đến. Giờ bà lại nói tôi mua chuộc người….Lý do thoái thác như vậy, thật đúng là hợp với bản tính càn quấy của bà, chuyên môn đổi trắng thay đen.”
“Cô-----cô đúng là đồ con cháu bất hiếu, cô nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?”
Đường Xuân Phương cuối cùng chịu không được, chống nạnh lên, lại lần nữa lấy danh trưởng bối áp chế người khác.
“Trưởng bối…… Xin hỏi bà là loại trưởng bối gì?” Đường Tâm Lạc cong môi, không để ý lắm hỏi.
Cô đã không phải là Đường Tâm Lạc của trước đây nữa.
Đi theo bên người Lục Dục Thần lâu ngày, không hay biết đã bị lây sự lãnh đạm kiêu ngạo của anh.
Nếu hôm nay Đường lão thái thái đã dẫn người lại đây, cô xem như vừa lúc trước mặt mọi người đem mọi chuyện nói rõ ràng.
“Lúc trước là bà đăng báo, chủ động đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Từ lúc ấy tôi đã không còn là cháu gái của b.”
“Mà sau đó, Đường thị gặp khó khăn, cổ phiếu Đường thị trong tay bà trở thành giấy vụn, nhà của Đường gia và cổ phiếu cũng bị bà cầm cho ngân hàng mượn nợ, khi đó bà thiếu ngân hàng 1 tỷ. Đường lão thái thái, xin hỏi 1 tỷ kia là ai giúp bà trả vậy?”
Nói xong lời này, mọi người đều ồ lên.
Ngay cả phóng viên cũng là lần đầu nghe thấy, quyền điều hành Đường thị thay đổi là do cất chứa bí mật này.
1 tỷ…Là 1 tỷ nhân dân tệ đó!
Muốn mua bao nhiêu cái nhà cũ Đường gia mà không được?
Ở đây mọi người chỉ cần có đem não ra khỏi nhà lập tức hiểu rõ nguyên do Đường Tâm Lạc lấy lại nhà Đường gia, đuổi ra Đường lão thái thái.
Đường lão thái thái này đúng là hiếp người quá đáng!
Không chỉ là phóng viên, đám người đang vây xem và người đang xem phát trực tiếp trên mạng cũng không khỏi tự hỏi.
Nếu đổi lại là mình, đến tột cùng là có thể giống với Đường lão thái thái không, làm ra hành vi gọi là “Đại nghĩa diệt thân”.
Hiển nhiên đáp án là không thể.
Tâm con người đều làm bằng thịt, ai lại bỏ được, sao có thể vì danh hào đại nghĩa diệt thân mà đem con mình đuổi ra khỏi nhà chứ?
Đúng lúc này một nam phóng viên bỗng nhiên đứng dậy.
Anh ta lớn tiếng nói với Đường lão thái thái: “Đương nhiên bỏ được! Cô làm chuyện sai thì Đường lão thái thái đành phải đại nghĩa diệt thân! Tôi ủng hộ cách làm của Đường lão thái thái!”
Phóng viên kia vốn đã có người an bài, sớm đã nhận tiền nên đương nhiên cái gì cũng nói được.
Anh ta cho rằng mình đứng ra nói thì tất nhiên nhận được sự phụ họa của mọi người.
Ai ngờ anh ta nói xong, trong đại sảnh lại không có ai đứng ra hưởng ứng.
Ánh mắt người xem đều mang theo khinh thường và hoài nghi.
Đường Tâm Lạc âm thầm ghi nhớ tên của phóng viên kia, cùng với bộ dáng và bảng tên trước ngực, lạnh lùng nói: “Nếu thật sự là vậy, tôi chỉ biết thương cảm thay con gái tương lai của anh. Bên ngoài bị ức hiếp, về đến nhà, không nhận được sự an ủi thì thôi, ngược lại còn bị đuổi ra khỏi cửa…..Thật sự đáng thương.”
“Tôi….tôi cũng không phải có ý đó.”
Phóng viên đó muốn giải thích, nhưng Đường Tâm Lạc cũng không cho anh ta cơ hội mở miệng, ngược lại nhìn về phía Đường lão thái thái.
“Đường lão thái thái, bà cũng thấy rồi đấy…. Ở đây nhiều người như vậy, đến bây giờ, cũng chỉ có một vị phóng viên đứng ra ủng hộ bà. Quyết định lúc trước của bà có đạo lý hay không còn chưa đủ hiểu sao?”
Chuyện đã như vậy, Đường Xuân Phương vẫn mạnh miệng như cũ.
“Hừ, ai biết những người này có phải do cô thu mua hay không? Bà lão như tôi hiện tại không tiền không thế, cô là tổng tài Đường thị, cô hiện tại thì uy phong lắm….Dùng tiền mua chuộc phóng viên, nói không chừng các người đã sớm thông đồng với nhau rồi!
Đường lão thái thái nói lời này làm vài phóng viên thấy phản cảm.
Bọn họ vốn dĩ là thu được tin tức, có lòng ghé qua đây nghe bà lão này kể khổ.
Bà ta bây giờ lại trả đũa ngược, trách không được cả cháu mình cũng có thể bán đi.
Đường Tâm Lạc cười lạnh: “Hừ, theo tôi bà càng già càng hồ đồ rồi. Vừa rồi chính miệng bà thừa nhận phóng viên là do bà mời đến. Giờ bà lại nói tôi mua chuộc người….Lý do thoái thác như vậy, thật đúng là hợp với bản tính càn quấy của bà, chuyên môn đổi trắng thay đen.”
“Cô-----cô đúng là đồ con cháu bất hiếu, cô nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?”
Đường Xuân Phương cuối cùng chịu không được, chống nạnh lên, lại lần nữa lấy danh trưởng bối áp chế người khác.
“Trưởng bối…… Xin hỏi bà là loại trưởng bối gì?” Đường Tâm Lạc cong môi, không để ý lắm hỏi.
Cô đã không phải là Đường Tâm Lạc của trước đây nữa.
Đi theo bên người Lục Dục Thần lâu ngày, không hay biết đã bị lây sự lãnh đạm kiêu ngạo của anh.
Nếu hôm nay Đường lão thái thái đã dẫn người lại đây, cô xem như vừa lúc trước mặt mọi người đem mọi chuyện nói rõ ràng.
“Lúc trước là bà đăng báo, chủ động đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Từ lúc ấy tôi đã không còn là cháu gái của b.”
“Mà sau đó, Đường thị gặp khó khăn, cổ phiếu Đường thị trong tay bà trở thành giấy vụn, nhà của Đường gia và cổ phiếu cũng bị bà cầm cho ngân hàng mượn nợ, khi đó bà thiếu ngân hàng 1 tỷ. Đường lão thái thái, xin hỏi 1 tỷ kia là ai giúp bà trả vậy?”
Nói xong lời này, mọi người đều ồ lên.
Ngay cả phóng viên cũng là lần đầu nghe thấy, quyền điều hành Đường thị thay đổi là do cất chứa bí mật này.
1 tỷ…Là 1 tỷ nhân dân tệ đó!
Muốn mua bao nhiêu cái nhà cũ Đường gia mà không được?
Ở đây mọi người chỉ cần có đem não ra khỏi nhà lập tức hiểu rõ nguyên do Đường Tâm Lạc lấy lại nhà Đường gia, đuổi ra Đường lão thái thái.
Đường lão thái thái này đúng là hiếp người quá đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.