Chương 228: Cô Đối Với Việt Trạch Mà Nói, Rất Đặc Biệt!
Lục Khinh Quân
30/04/2021
-Việt Trạch, ôi trời... Tổ tông của tôi ơi, tại sao không mang dép mà lại chạy ra đây!
Một giọng nói sắc bén từ bên trong biệt thự truyền đến, phá vỡ bầu không khí lúng túng ngoài cửa.
Vừa dứt lời, Đường Tâm Lạc liền trông thấy một người đàn ông tóc vàng hoe, mấy ngón tay thon thả vểnh lên, cầm theo đôi dép lê, vô cùng lo lắng chạy ra.
Thấy được Đường Tâm Lạc, ánh mắt anh ta vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà, khi ánh mắt anh ta rơi vào chiếc túi trong tay Đường Tâm Lạc, sau khi thấy rõ trong túi là đồ để nấu ăn, trong nháy mắt đã trở nên thoải mái.
-Cô chính là Đường tiểu thư mà Việt Trạch hay nhắc đến phải không? Nào nào nào, Đường tiểu thư mau vào đi, rút cuộc cô đã đến... Nếu không, tôi rất sợ Việt Trạch nhà chúng tôi sẽ phá nhà mất!
Thì ra cái người tên Trần Cát, tên tiếng Anh là Blanco, là người đại diện của Việt Trạch.
Cái tên Trần Cát, Đường Tâm Lạc chưa từng nghe qua, nhưng cái tên Blanco thì như sấm nổ bên tai.
-Thì ra anh chính là Blanco...Vinh hạnh vinh hạnh...
Đường Tâm Lạc đang nấu nước chuẩn bị nấu mì.
Blanco tức thì vểnh tay, đứng cắt hoa quả bên cạnh cô. Thực ra mà nói thì không phải là cắt hoa quả, mà là đang khắc hoa trên vỏ trái cây. Dù sao cách làm cũng đặc biệt tinh tế.
-Ai nha, có gì đâu... Trong hội người nào không biết đến đại danh Blanco tôi. Đường tiểu thư, chuyện của cô, Việt Trạch nhà tôi đều nói với tôi cả rồi. Tôi ấy mà, từ trước đến nay cũng không quan tâm Việt Trạch như thế nào, chỉ cần anh ấy thích là được. Nhưng mà... Cái này...
Blanco càng nói giọng càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, cố ý hướng ngoài cửa nhìn thử.
Thấy Việt Trạch không có tới đây, anh ta liền vội vàng thả chiếc dao gọt ra, tiến đến gần sát Đường Tâm Lạc.
-Đường tiểu thư, tôi hỏi cô... Có phải vừa rồi, Việt Trạch nhà tôi đã thổ lộ với cô không?
Đường Tâm Lạc đang chuẩn bị rửa rau, nghe được những lời này, thiếu chút nữa đã làm đổ nguyên liệu nấu ăn trong tay.
-Trần tiên sinh, chuyện vừa rồi không phải như anh nghĩ đâu, tôi và Việt Trạch...
-Ngừng ngừng ngừng ——tôi đã nói là, không được gọi tên tiếng Trung. Gọi tôi là Blanco, OK?
Trần Cát, a không, là Blanco dường như rất nhạy cảm với cái tên tiếng Trung của mình.
Anh ta xuống giọng, đưa ngón tay ngăn lại trên miệng:
- Đường tiểu thư, cô không cần giấu giếm tôi. Tôi biết rõ Việt Trạch nhà tôi đối với cô là ý gì, nhưng mà... Ài, tôi nên nói với cô sao đây, nói cho cô hay, Việt Trạch nhà tôi, anh ấy... Anh ấy có chút tật xấu.
Blanco dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ vào tim mình.
-Việt Trạch... bị đau tim sao?
-Không phải bệnh tim, mà là...chướng ngại tâm lý.
Blanco muốn nói nhưng lại thôi:
-Đường tiểu thư, chuyện này vốn là bí mật, không nên nói cho người khác biết. Nhưng hiện tại, cô là mấu chốt trị liệu chướng ngại tâm lí cho Việt Trạch, vì vậy... Ài, tóm lại, chuyện là như vậy đấy.
Thì ra, Việt Trạch được sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có. Nhưng mà bố mẹ đều bận công việc, lơ là việc quan tâm chăm sóc con cái mình.
Khi còn bé Việt Trạch càng ngày càng trầm mặc ít nói, mãi đến sau này đến bệnh viện khám, mới phát hiện bị bệnh trầm cảm.
Tuy rằng Việt Trạch gia cảnh giàu có, nhưng loại bệnh này cũng không phải chỉ dựa vào tiền là có thể khỏi hẳn.
Cuối cùng thứ làm cho Việt Trạch dần dần thoát khỏi bóng tối, dĩ nhiên là diễn xuất.
Cũng bởi vì lí do đó, gia đình Việt Trạch mới không phản đối việc anh trở thành nghệ sĩ.
Bởi vì đắm chìm trong một thế giới hư cấu, anh bị nhân cách nhân vật chi phối mới chậm rãi thức tỉnh. Vì vậy bất luận là vai diễn nào, Việt Trạch đều có thể diễn được giống như đúc.
Nhưng về sau, Blanco dần dần phát hiện được một việc không đúng lắm.
Sau mỗi lần quay xong một bộ phim, Việt Trạch thường sẽ tự giam mình ở trong phòng.
Ngắn thì ba tháng, lâu là nửa năm, phải yên tĩnh một thời gian rất dài mới có thể dần thoát ra được.
-Ài, Việt Trạch anh ấy cái gì cũng tốt, nhưng lại có một khuyết điểm chính là để mình chìm quá sâu vào mỗi vai diễn. Bộ phim trước nhân vật nam chính là một thanh niên nghèo khổ, ánh nắng duy nhất của anh ta chính là cô bé giúp anh ta nấu mì trên phố . Khục khục... Tôi đoán, có lẽ bởi vì như vậy...
Blanco chỉ chỉ chiếc nồi mà ở trong đó đang nấu mì.
-Anh ấy đối với cô tương đối đặc biệt đấy.
Một giọng nói sắc bén từ bên trong biệt thự truyền đến, phá vỡ bầu không khí lúng túng ngoài cửa.
Vừa dứt lời, Đường Tâm Lạc liền trông thấy một người đàn ông tóc vàng hoe, mấy ngón tay thon thả vểnh lên, cầm theo đôi dép lê, vô cùng lo lắng chạy ra.
Thấy được Đường Tâm Lạc, ánh mắt anh ta vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà, khi ánh mắt anh ta rơi vào chiếc túi trong tay Đường Tâm Lạc, sau khi thấy rõ trong túi là đồ để nấu ăn, trong nháy mắt đã trở nên thoải mái.
-Cô chính là Đường tiểu thư mà Việt Trạch hay nhắc đến phải không? Nào nào nào, Đường tiểu thư mau vào đi, rút cuộc cô đã đến... Nếu không, tôi rất sợ Việt Trạch nhà chúng tôi sẽ phá nhà mất!
Thì ra cái người tên Trần Cát, tên tiếng Anh là Blanco, là người đại diện của Việt Trạch.
Cái tên Trần Cát, Đường Tâm Lạc chưa từng nghe qua, nhưng cái tên Blanco thì như sấm nổ bên tai.
-Thì ra anh chính là Blanco...Vinh hạnh vinh hạnh...
Đường Tâm Lạc đang nấu nước chuẩn bị nấu mì.
Blanco tức thì vểnh tay, đứng cắt hoa quả bên cạnh cô. Thực ra mà nói thì không phải là cắt hoa quả, mà là đang khắc hoa trên vỏ trái cây. Dù sao cách làm cũng đặc biệt tinh tế.
-Ai nha, có gì đâu... Trong hội người nào không biết đến đại danh Blanco tôi. Đường tiểu thư, chuyện của cô, Việt Trạch nhà tôi đều nói với tôi cả rồi. Tôi ấy mà, từ trước đến nay cũng không quan tâm Việt Trạch như thế nào, chỉ cần anh ấy thích là được. Nhưng mà... Cái này...
Blanco càng nói giọng càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, cố ý hướng ngoài cửa nhìn thử.
Thấy Việt Trạch không có tới đây, anh ta liền vội vàng thả chiếc dao gọt ra, tiến đến gần sát Đường Tâm Lạc.
-Đường tiểu thư, tôi hỏi cô... Có phải vừa rồi, Việt Trạch nhà tôi đã thổ lộ với cô không?
Đường Tâm Lạc đang chuẩn bị rửa rau, nghe được những lời này, thiếu chút nữa đã làm đổ nguyên liệu nấu ăn trong tay.
-Trần tiên sinh, chuyện vừa rồi không phải như anh nghĩ đâu, tôi và Việt Trạch...
-Ngừng ngừng ngừng ——tôi đã nói là, không được gọi tên tiếng Trung. Gọi tôi là Blanco, OK?
Trần Cát, a không, là Blanco dường như rất nhạy cảm với cái tên tiếng Trung của mình.
Anh ta xuống giọng, đưa ngón tay ngăn lại trên miệng:
- Đường tiểu thư, cô không cần giấu giếm tôi. Tôi biết rõ Việt Trạch nhà tôi đối với cô là ý gì, nhưng mà... Ài, tôi nên nói với cô sao đây, nói cho cô hay, Việt Trạch nhà tôi, anh ấy... Anh ấy có chút tật xấu.
Blanco dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ vào tim mình.
-Việt Trạch... bị đau tim sao?
-Không phải bệnh tim, mà là...chướng ngại tâm lý.
Blanco muốn nói nhưng lại thôi:
-Đường tiểu thư, chuyện này vốn là bí mật, không nên nói cho người khác biết. Nhưng hiện tại, cô là mấu chốt trị liệu chướng ngại tâm lí cho Việt Trạch, vì vậy... Ài, tóm lại, chuyện là như vậy đấy.
Thì ra, Việt Trạch được sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có. Nhưng mà bố mẹ đều bận công việc, lơ là việc quan tâm chăm sóc con cái mình.
Khi còn bé Việt Trạch càng ngày càng trầm mặc ít nói, mãi đến sau này đến bệnh viện khám, mới phát hiện bị bệnh trầm cảm.
Tuy rằng Việt Trạch gia cảnh giàu có, nhưng loại bệnh này cũng không phải chỉ dựa vào tiền là có thể khỏi hẳn.
Cuối cùng thứ làm cho Việt Trạch dần dần thoát khỏi bóng tối, dĩ nhiên là diễn xuất.
Cũng bởi vì lí do đó, gia đình Việt Trạch mới không phản đối việc anh trở thành nghệ sĩ.
Bởi vì đắm chìm trong một thế giới hư cấu, anh bị nhân cách nhân vật chi phối mới chậm rãi thức tỉnh. Vì vậy bất luận là vai diễn nào, Việt Trạch đều có thể diễn được giống như đúc.
Nhưng về sau, Blanco dần dần phát hiện được một việc không đúng lắm.
Sau mỗi lần quay xong một bộ phim, Việt Trạch thường sẽ tự giam mình ở trong phòng.
Ngắn thì ba tháng, lâu là nửa năm, phải yên tĩnh một thời gian rất dài mới có thể dần thoát ra được.
-Ài, Việt Trạch anh ấy cái gì cũng tốt, nhưng lại có một khuyết điểm chính là để mình chìm quá sâu vào mỗi vai diễn. Bộ phim trước nhân vật nam chính là một thanh niên nghèo khổ, ánh nắng duy nhất của anh ta chính là cô bé giúp anh ta nấu mì trên phố . Khục khục... Tôi đoán, có lẽ bởi vì như vậy...
Blanco chỉ chỉ chiếc nồi mà ở trong đó đang nấu mì.
-Anh ấy đối với cô tương đối đặc biệt đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.