Chương 221: Cô Là Tiểu Thư Lục Gia Gì Chứ?
Lục Khinh Quân
30/04/2021
-Không biết, tôi cho tới bây giờ vẫn chưa được gặp vị tiểu thư này tại bữa tiệc.
-Tôi cũng vậy, cũng không biết từ đâu đến, không phải là trà trộn vào đấy chứ?
-Ừ, có khả năng.
Mấy cô gái muốn nịnh nọt Lục Chỉ Nghi bảy mồm tám lưỡi thảo luận giúp Lục Chỉ Nghi bắt nạt Kiều Nhân Nhân.
Một số người khác tuy rằng cảm thấy lời Lục Chỉ Nghi vừa mới nói có chút quá đáng, nhưng vì dưới quyền Lục gia nên cũng không dám nói đỡ cho Kiều Nhân Nhân.
Kiều Nhân Nhân bị nhiều người xúm lại chỉ trỏ, trên mặt xuất hiện vẻ không cam lòng. Nhìn Lục Chỉ Nghi vênh váo tự đắc, càng ngày cô càng không thể kiềm chế lửa giận trong lòng.
Theo cô điều tra được từ Đường Tâm Lạc, hiển nhiên cũng biết rõ về người nhà Lục Kình Hạo.
Lúc trước chưa biết đến Lục Chỉ Nghi là ai, vừa mới nghe được cô ta nói Đường Tâm Lạc là chị dâu mình, lập tức cũng biết được thân phận của Lục Chỉ Nghi.
Hừ, chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, vậy mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt cô!
Kiều Nhân Nhân từ nhỏ đã là thành viên hội Tiểu Bá Vương, chưa từng trải qua sự tức giận như vậy.
Nhìn thấy Lục Chỉ Nghi nhướn mắt nhìn mình xem thường, cô lập tức liền không nén được tức giận.
-Không biết tôi là ai đúng không?
Cô trầm mặt, nghiêm nghị nói,:
-Được, bổn tiểu thư hôm nay sẽ cho cô biết sự lợi hại của ta!
Trong sàn nhảy, tiếng nhạc tắt đi.
Kiều Mạc Hàn vô cùng bảnh bao nâng tay Đường Tâm Lạc, cúi đầu xuống hôn lên tay cô.
Từ góc độ người ngoài nhìn vào thì thấy được hôn lên mu bàn tay. Nhưng trên thực tế, đôi môi ấy không đặt ở trên tay Đường Tâm Lạc, mà là nhẹ nhàng chạm vào trong lòng bàn tay anh ta.
-Cảm ơn chị dâu vì niềm vinh hạnh này.
Kiều Mạc Hàn nói với Đường Tâm Lạc.
-Việc hợp tác giữa công ti giải trí Kiều thị và Đường thị, ngày mai tôi sẽ trực tiếp phái người qua nói chuyện với chị. Chị dâu yên tâm, những người kia sẽ toàn lực phối hợp với Đường thị. Tôi còn có việc, cáo từ trước.
Kiều Mạc Hàn từ sau sự xuất hiện của cô, liền biểu hiện vô cùng niềm nở.
Đường Tâm Lạc còn tưởng rằng, sau khi khiêu vũ xong, bản thân chỉ sợ không dễ dàng thoát thân như vậy.
Ai biết, một bài nhạc kết thúc, cô còn chưa tìm được cớ rời đi thì Kiều Mạc Hàn đã đi khỏi rồi.
Sau khi khiêu vũ mở màn chấm dứt, trai gái trong sàn nhảy lại lần nữa cùng nhau nhảy múa.
Kiều Mạc Hàn sau khi rời khỏi sân nhảy thì đi về phía sau nói chuyện cùng các vị khách lớn.
Đường Tâm Lạc thấy mục đích đã đạt được liền kéo tà váy đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới sảnh lớn thì bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc kêu lên.
-Tôi là tiểu thư Lục gia... Tôi nói cho mấy người biết, người nào cũng không được đụng đến tôi! Nếu gây sự với tôi thì cẩn thận bị người Lục gia tìm đến tính sổ đấy.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà một đám người xúm lại.
Đường Tâm Lạc chen qua đám người, cảm thấy giọng nói kia vô cùng quen tai, lại nghe đến hai chữ "Lục gia", nhịn không được liền đi tới.
Trong đám người, Kiều Nhân Nhân đang bảo mấy người phục vụ lôi một cô gái đang mặc chiếc váy dạ hội màu đen đi.
Cô gái kia mái tóc đã rối bù, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Quần áo trên người xộc xệch hở trước thiếu sau, chất liệu còn là vải xuyên thấu, lúc này còn đang bị kéo đi nên phía trước ngực và sau lưng đã lộ hơn phân nửa, nếu cử động nhiều hơn nữa không chừng sẽ trơ trụi trước mắt mọi người mất.
Một đám con gái ăn mặc đẹp đẽ chung quanh lúc này không ai dám đứng lên khuyên giải một câu.
Đường Tâm Lạc cho rằng Kiều Nhân Nhân đang đùa bỡn với tính tình tiểu thư đây mà.
Nghĩ đến sự giúp đỡ của Kiều thị với mình, cô biết rõ chuyện như vậy truyền đi khiến thanh danh Kiều Nhân Nhân xấu đi, nhịn không liền muốn đến khuyên giải mấy câu.
Vừa đến gần sau lưng Kiều Nhân Nhân chưa kịp nói câu gì thì Kiều Nhân Nhân liền chỉ vào cô gái tóc tai bù xù quát:
-Cô là tiểu thư Lục gia cái gì chứ! Lúc tôi quen biết anh Dục Thần còn không biết cô đang ở nơi nào nữa?Lục gia mà Kiều gia chúng tôi biết, chỉ có người họ nội Lục gia mà thôi. Cô chỉ là một đứa con ngoài giá thú nhỏ nhoi, cũng không biết xấu hổ giương oai trước mặt Kiều gia tôi!
-Tôi cũng vậy, cũng không biết từ đâu đến, không phải là trà trộn vào đấy chứ?
-Ừ, có khả năng.
Mấy cô gái muốn nịnh nọt Lục Chỉ Nghi bảy mồm tám lưỡi thảo luận giúp Lục Chỉ Nghi bắt nạt Kiều Nhân Nhân.
Một số người khác tuy rằng cảm thấy lời Lục Chỉ Nghi vừa mới nói có chút quá đáng, nhưng vì dưới quyền Lục gia nên cũng không dám nói đỡ cho Kiều Nhân Nhân.
Kiều Nhân Nhân bị nhiều người xúm lại chỉ trỏ, trên mặt xuất hiện vẻ không cam lòng. Nhìn Lục Chỉ Nghi vênh váo tự đắc, càng ngày cô càng không thể kiềm chế lửa giận trong lòng.
Theo cô điều tra được từ Đường Tâm Lạc, hiển nhiên cũng biết rõ về người nhà Lục Kình Hạo.
Lúc trước chưa biết đến Lục Chỉ Nghi là ai, vừa mới nghe được cô ta nói Đường Tâm Lạc là chị dâu mình, lập tức cũng biết được thân phận của Lục Chỉ Nghi.
Hừ, chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, vậy mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt cô!
Kiều Nhân Nhân từ nhỏ đã là thành viên hội Tiểu Bá Vương, chưa từng trải qua sự tức giận như vậy.
Nhìn thấy Lục Chỉ Nghi nhướn mắt nhìn mình xem thường, cô lập tức liền không nén được tức giận.
-Không biết tôi là ai đúng không?
Cô trầm mặt, nghiêm nghị nói,:
-Được, bổn tiểu thư hôm nay sẽ cho cô biết sự lợi hại của ta!
Trong sàn nhảy, tiếng nhạc tắt đi.
Kiều Mạc Hàn vô cùng bảnh bao nâng tay Đường Tâm Lạc, cúi đầu xuống hôn lên tay cô.
Từ góc độ người ngoài nhìn vào thì thấy được hôn lên mu bàn tay. Nhưng trên thực tế, đôi môi ấy không đặt ở trên tay Đường Tâm Lạc, mà là nhẹ nhàng chạm vào trong lòng bàn tay anh ta.
-Cảm ơn chị dâu vì niềm vinh hạnh này.
Kiều Mạc Hàn nói với Đường Tâm Lạc.
-Việc hợp tác giữa công ti giải trí Kiều thị và Đường thị, ngày mai tôi sẽ trực tiếp phái người qua nói chuyện với chị. Chị dâu yên tâm, những người kia sẽ toàn lực phối hợp với Đường thị. Tôi còn có việc, cáo từ trước.
Kiều Mạc Hàn từ sau sự xuất hiện của cô, liền biểu hiện vô cùng niềm nở.
Đường Tâm Lạc còn tưởng rằng, sau khi khiêu vũ xong, bản thân chỉ sợ không dễ dàng thoát thân như vậy.
Ai biết, một bài nhạc kết thúc, cô còn chưa tìm được cớ rời đi thì Kiều Mạc Hàn đã đi khỏi rồi.
Sau khi khiêu vũ mở màn chấm dứt, trai gái trong sàn nhảy lại lần nữa cùng nhau nhảy múa.
Kiều Mạc Hàn sau khi rời khỏi sân nhảy thì đi về phía sau nói chuyện cùng các vị khách lớn.
Đường Tâm Lạc thấy mục đích đã đạt được liền kéo tà váy đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới sảnh lớn thì bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc kêu lên.
-Tôi là tiểu thư Lục gia... Tôi nói cho mấy người biết, người nào cũng không được đụng đến tôi! Nếu gây sự với tôi thì cẩn thận bị người Lục gia tìm đến tính sổ đấy.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà một đám người xúm lại.
Đường Tâm Lạc chen qua đám người, cảm thấy giọng nói kia vô cùng quen tai, lại nghe đến hai chữ "Lục gia", nhịn không được liền đi tới.
Trong đám người, Kiều Nhân Nhân đang bảo mấy người phục vụ lôi một cô gái đang mặc chiếc váy dạ hội màu đen đi.
Cô gái kia mái tóc đã rối bù, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Quần áo trên người xộc xệch hở trước thiếu sau, chất liệu còn là vải xuyên thấu, lúc này còn đang bị kéo đi nên phía trước ngực và sau lưng đã lộ hơn phân nửa, nếu cử động nhiều hơn nữa không chừng sẽ trơ trụi trước mắt mọi người mất.
Một đám con gái ăn mặc đẹp đẽ chung quanh lúc này không ai dám đứng lên khuyên giải một câu.
Đường Tâm Lạc cho rằng Kiều Nhân Nhân đang đùa bỡn với tính tình tiểu thư đây mà.
Nghĩ đến sự giúp đỡ của Kiều thị với mình, cô biết rõ chuyện như vậy truyền đi khiến thanh danh Kiều Nhân Nhân xấu đi, nhịn không liền muốn đến khuyên giải mấy câu.
Vừa đến gần sau lưng Kiều Nhân Nhân chưa kịp nói câu gì thì Kiều Nhân Nhân liền chỉ vào cô gái tóc tai bù xù quát:
-Cô là tiểu thư Lục gia cái gì chứ! Lúc tôi quen biết anh Dục Thần còn không biết cô đang ở nơi nào nữa?Lục gia mà Kiều gia chúng tôi biết, chỉ có người họ nội Lục gia mà thôi. Cô chỉ là một đứa con ngoài giá thú nhỏ nhoi, cũng không biết xấu hổ giương oai trước mặt Kiều gia tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.