Chương 204: Cô Rất Nhớ Anh, Muốn Anh Trở Về Nhanh Một Chút
Lục Khinh Quân
30/04/2021
Namthần biến thành nam thần kinh cho nên khiến cho Đường TÂm Lạc rất khó tiếp nhận.
Nhưng mặc kệ thế nào.
Khả năng diễn xuất của Việt Trạch là không thể nghi ngờ.
Nam chính của <Sủng phi thượng vị kí> là vua của một nước, vị quân vương trong phim kia trời sinh mắt tím khác hẳn với các vị quân vương khác.
Khả năng diễn xuất của Việt Trạch đàn áp tất cả mọi người ở Trung Quốc, hơn nữa ngũ quan lại thâm thúy, khuôn mặt đẹp trai, màu mắt cũng khác với mọi người
Nếu anh ta đồng ý nhận vai diễn này, tuyệt đối đó là người thích hợp nhất.
Vì bộ phim này liền nhìn thấy Việt Trạch ngoài đời, còn phát hiện ra tính tình của anh ta siêu kém.
Đường TÂm Lạc vì thế cũng không thể không nhẫn nhịn, nấu mì cho anh ta.
Từ tủ lạnh tìm ra các đồ dùng cần thiết.
Đổ nước vào trong nồi, đợi nước sôi mới đem tất cả hành lá
rau dưa đổ vào trong.
Đợi sau khi nước sôi, lại đổ mì vào trong, xem xét thời gian một chút rồi vớt mì ra, để vào bát, lại vớt rau dưa trong nồi ra để lên trên, sau đó múc nước dùng lên trên.
Tuy rằng Việt Trạch nấu ăn không được, nhưng tất cả gia vị vẫn có đầy đủ.
Đường TÂm Lạc từ giữa tìm được dầu mè, đổ lên trên cùng.
Lập tức, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Cô rất ít khi xuống bếp, nhưng việc am hiểu nhất chính là nấu mì.
Nhìn thành phẩm của mình ra lò, trên mặt Đường Tâm Lạc lộ ra ý cười.
Đang chuẩn bị để lên bàn cơm, điện thoại bên túi xách bỗng vang lên.
Cô để bát xuống, đi đến xem.
Nhìn thấy điện thoại của Lục Dục Thần.
Rõ ràng cô không làm gì những tim đột nhiên đập nhanh, giống như...hơi hoảng hốt.
Cô hoảng cái gì a?!
Nghĩ vậy, Đường Tâm Lạc nhận điện thoại.
"Lâu như vậy mới nghe máy, còn đang ngủ sao?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, còn mang theo sủng nịnh.
"Không có." Đường tâm Lạc thay đổi tư thế, dựa vài bên bàn, "vừa rồi có chút vệc."
"Sớm như vậy đã vội làm gì?" Anh cố ý bây giờ mới gọi điện đến là vì sợ đánh thức cô, muốn cho cô ngủ nhiều hơn.
Không nghĩ đến, cô lai dậy sớm như vậy.
"Vâng, bên công ty có chút việc, sáng sớm có việc gấp."
Đường TÂm Lạc cũng không nói sai, từ góc độ của cô mà nhìn, Việt Trạch cũng thuộc phạm vi công việc.
"Nêu làm việc ở công ty có việc gì thì tìm thư kí Trương nói. Trình độ nghiệp vụ của thư kí Trương rất cao, khi không có anh xử lý việc rất tốt. Nếu gặp phiền phức thì gọi cô ấy."
Lục Dục Thần không chú ý tin tức giải trí, càng không có thói quen dùng Weibo.
Anh còn không biết Vạn Vi Vi là người kích động chuyện của Đường thị.
Anh chỉ cho rằng, Đường TÂm Lạc vừa tiếp nhận công ty nên còn chưa quen.
"Vâng..." Đường TÂm Lạc phát ra giọng mũi, che giấu nguy cơ của Đường thị.
Cô không muốn cái gì cũng dựa vào Lục Dục Thần.
Cô cũng có tính toán của mình.
Dù sao kỳ hạn của bọn họ cũng chỉ còn gần một năm, không có khả năng lúc nào cũng dưa vào anh.
"Ngoan, đừng để cho anh phải lo lắng." cảm giác được cô hoang mang.
Lục Dục thần chậm rãi nói dỗ cô, "Anh xử lý chuyện bên này xong, sẽ trở về."
Cô gái này hình như không nhớ anh.
"Ừ, không quan trọng, công việc quan trọng hơn." Đường Tâm Lạc cảm thấy mình có chút khẩu thị tâm phi.
Vừa rồi, trong nháy mắt cô còn muốn nói với anh, cô nhớ anh, muốn anh nhanh chóng trở về.
Nhưng rất may, lời vừa đến miệng đã dừng lại. Nếu thật sự nói ra, sẽ bị Lục Dục Thần chê cười mất.
Nhưng mặc kệ thế nào.
Khả năng diễn xuất của Việt Trạch là không thể nghi ngờ.
Nam chính của <Sủng phi thượng vị kí> là vua của một nước, vị quân vương trong phim kia trời sinh mắt tím khác hẳn với các vị quân vương khác.
Khả năng diễn xuất của Việt Trạch đàn áp tất cả mọi người ở Trung Quốc, hơn nữa ngũ quan lại thâm thúy, khuôn mặt đẹp trai, màu mắt cũng khác với mọi người
Nếu anh ta đồng ý nhận vai diễn này, tuyệt đối đó là người thích hợp nhất.
Vì bộ phim này liền nhìn thấy Việt Trạch ngoài đời, còn phát hiện ra tính tình của anh ta siêu kém.
Đường TÂm Lạc vì thế cũng không thể không nhẫn nhịn, nấu mì cho anh ta.
Từ tủ lạnh tìm ra các đồ dùng cần thiết.
Đổ nước vào trong nồi, đợi nước sôi mới đem tất cả hành lá
rau dưa đổ vào trong.
Đợi sau khi nước sôi, lại đổ mì vào trong, xem xét thời gian một chút rồi vớt mì ra, để vào bát, lại vớt rau dưa trong nồi ra để lên trên, sau đó múc nước dùng lên trên.
Tuy rằng Việt Trạch nấu ăn không được, nhưng tất cả gia vị vẫn có đầy đủ.
Đường TÂm Lạc từ giữa tìm được dầu mè, đổ lên trên cùng.
Lập tức, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Cô rất ít khi xuống bếp, nhưng việc am hiểu nhất chính là nấu mì.
Nhìn thành phẩm của mình ra lò, trên mặt Đường Tâm Lạc lộ ra ý cười.
Đang chuẩn bị để lên bàn cơm, điện thoại bên túi xách bỗng vang lên.
Cô để bát xuống, đi đến xem.
Nhìn thấy điện thoại của Lục Dục Thần.
Rõ ràng cô không làm gì những tim đột nhiên đập nhanh, giống như...hơi hoảng hốt.
Cô hoảng cái gì a?!
Nghĩ vậy, Đường Tâm Lạc nhận điện thoại.
"Lâu như vậy mới nghe máy, còn đang ngủ sao?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, còn mang theo sủng nịnh.
"Không có." Đường tâm Lạc thay đổi tư thế, dựa vài bên bàn, "vừa rồi có chút vệc."
"Sớm như vậy đã vội làm gì?" Anh cố ý bây giờ mới gọi điện đến là vì sợ đánh thức cô, muốn cho cô ngủ nhiều hơn.
Không nghĩ đến, cô lai dậy sớm như vậy.
"Vâng, bên công ty có chút việc, sáng sớm có việc gấp."
Đường TÂm Lạc cũng không nói sai, từ góc độ của cô mà nhìn, Việt Trạch cũng thuộc phạm vi công việc.
"Nêu làm việc ở công ty có việc gì thì tìm thư kí Trương nói. Trình độ nghiệp vụ của thư kí Trương rất cao, khi không có anh xử lý việc rất tốt. Nếu gặp phiền phức thì gọi cô ấy."
Lục Dục Thần không chú ý tin tức giải trí, càng không có thói quen dùng Weibo.
Anh còn không biết Vạn Vi Vi là người kích động chuyện của Đường thị.
Anh chỉ cho rằng, Đường TÂm Lạc vừa tiếp nhận công ty nên còn chưa quen.
"Vâng..." Đường TÂm Lạc phát ra giọng mũi, che giấu nguy cơ của Đường thị.
Cô không muốn cái gì cũng dựa vào Lục Dục Thần.
Cô cũng có tính toán của mình.
Dù sao kỳ hạn của bọn họ cũng chỉ còn gần một năm, không có khả năng lúc nào cũng dưa vào anh.
"Ngoan, đừng để cho anh phải lo lắng." cảm giác được cô hoang mang.
Lục Dục thần chậm rãi nói dỗ cô, "Anh xử lý chuyện bên này xong, sẽ trở về."
Cô gái này hình như không nhớ anh.
"Ừ, không quan trọng, công việc quan trọng hơn." Đường Tâm Lạc cảm thấy mình có chút khẩu thị tâm phi.
Vừa rồi, trong nháy mắt cô còn muốn nói với anh, cô nhớ anh, muốn anh nhanh chóng trở về.
Nhưng rất may, lời vừa đến miệng đã dừng lại. Nếu thật sự nói ra, sẽ bị Lục Dục Thần chê cười mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.