Chương 455: Đến Lục Dục Thần Cũng Phụ Lòng Cô
Lục Khinh Quân
01/05/2021
Đường Tâm Lạc thoạt nhìn sắc mặt thật không tốt. Lục Thất nhanh chóng định tiến lên đỡ lấy cô thì bị Đường Tâm Lạc đẩy ra.
-Không cần anh đỡ... Tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút, đừng đến đây...
Cô cần tỉnh táo.
Cô cần phải thật tỉnh táo...
Đường Tâm Lạc hầu như muốn hoài nghi, tất cả nhứng việc vừa rồi, có phải chỉ là ảo giác không?
Cô đã nghe lầm, nhất định là nghe lầm. Làm sao có thể, Lục Dục Thần làm sao có thể không cần cô...
-Thiếu phu nhân, Lục gia bảo tôi đi theo cô, cô không thể...
-Tôi nói, tôi muốn yên tĩnh một mình...
Đường Tâm Lạc đột nhiên lớn tiếng nói.
Lục Thất chưa từng thấy Đường Tâm Lạc như vậy. Thiếu phu nhân lúc nào cũng là bộ dạng dịu dàng hòa nhã, thái độ vui vẻ.
Bình thường đối với người làm cũng chưa từng nặng lời bao giờ.
Đường Tâm Lạc dường như cũng nhận ra bản thân thất thường, liền hít sâu một hơi:
-Xin lỗi, hiện giờ tôi không thoải mái lắm. Anh để tôi yên tĩnh một lát, yên tâm, tôi sẽ không chạy loạn đâu, chỉ đi dạo bên dưới chút thôi.
Lục Thất cho rằng Đường Tâm Lạc bị giam hãm đã lâu nên cảm thấy áp lực.
Trong nội tâm tuy rằng không đồng ý, nhưng thân phận của cô dù sao cũng là phu nhân gia chủ.
Anh ta không có quyền hạn chế tự do của cô.
-Được rồi, dưới lầu đều có người của chúng ta, nếu như Thiếu phu nhân thật sự cảm thấy khó chịu thì có thể ra hành lang giải sầu một chút.
Lục Thất cho rằng, cô một mình đã lâu vì vậy tâm tình sinh ra bất mãn.
-Tôi biết rồi.
Đường Tâm Lạc gật đầu, cố nén dòng nước mắt sắp trào ra, cúi đầu rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hoảng hốt của cô rời đi, Lục Thất chần chờ một giây, rốt cuộc cũng không giữ lời hứa với cô mà đi theo.
Đường Tâm Lạc kỳ thật không định đến hành lang giải sầu. Hiện tại cô chỉ muốn tìm một căn phòng trống để khóc một trận thật to.
Lời của Lục Dục Thần đã khiến cô vô cùng bị đả kích. Trong đầu cô rối như tơ vò, hoàn toàn không thể suy nghĩ được điều gì.
Là sự thật, hay là giả đấy...
Cô nên làm thế nào...
Nghĩ đến lời nói vừa rồi Lục Dục Thần. Lừa cô ký tên...
Ly hôn...
Anh chính là loại người đó, chà đạp lên niềm tin của cô?
Lục Dục Thần, tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!
Sau tất cả sự thành tâm của cô, anh lại tàn nhẫn như vậy đấy, đem trái tim cô nghiền thành bột mịn.
Đường Tâm Lạc mạnh mẽ chống lan can đi xuống dưới lầu.
Mới vừa đi tới vòng cua chỗ hành lang thì trước mặt đụng phải một bóng người vô cùng quen thuộc.
-Đường Tâm Lạc... Thì ra cô ở đây.
Kiều Nhân Nhân tìm cô rất lâu, còn tưởng rằng Đường Tâm Lạc đã về mất. Không ngờ bên ngoài góc hành lang lại gặp được.
-Kiều Nhân Nhân...
Đường Tâm Lạc thấy rõ người trước mắt, vô thức cố kìm nén dòng nước mắt.
Kiều Nhân Nhân nội tâm lúc này không thể bình tĩnh được bao nhiêu so với Đường Tâm Lạc.
Cô ta căn bản không có phát hiện hai mắt đang đỏ hoe Đường Tâm Lạc, càng không phát hiện sự khác thường của cô.
-Đường Tâm Lạc, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô theo tôi một lát được không?
Kiều Nhân Nhân đột nhiên giữ chặt lấy tay Đường Tâm Lạc.
Từ khi Đường Tâm Lạc quen biết Kiều Nhân Nhân thì chưa từng thấy cô ta gần gũi mình như vậy.
Thế nhưng là Đường Tâm Lạc lúc này hoàn toàn không dư thừa tâm tư, đi phỏng đoán Kiều Nhân Nhân đang muốn làm gì.
Nói thật, nếu không phải Kiều Nhân Nhân ở thời điểm này đỡ lấy cánh tay của cô, một giây sau chắc tinh thần của cô chống đỡ hết nổi mà ngã xuống.
Đường Tâm Lạc đờ đẫn gật đầu, mặc cho Kiều Nhân Nhân đi qua đi lại.
Kiều Nhân Nhân thấy thế, cũng không suy nghĩ nhiều kéo tay Đường Tâm Lạc đi về hướng thang máy.
Hai người tiến vào thang máy, Lục Thất mới từ đằng sau hàng lang lộ ra nửa người.
Kiều tiểu thư...
Cô ta từ lúc nào đã thân mật với Thiếu phu nhân đến vậy?
-Không cần anh đỡ... Tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút, đừng đến đây...
Cô cần tỉnh táo.
Cô cần phải thật tỉnh táo...
Đường Tâm Lạc hầu như muốn hoài nghi, tất cả nhứng việc vừa rồi, có phải chỉ là ảo giác không?
Cô đã nghe lầm, nhất định là nghe lầm. Làm sao có thể, Lục Dục Thần làm sao có thể không cần cô...
-Thiếu phu nhân, Lục gia bảo tôi đi theo cô, cô không thể...
-Tôi nói, tôi muốn yên tĩnh một mình...
Đường Tâm Lạc đột nhiên lớn tiếng nói.
Lục Thất chưa từng thấy Đường Tâm Lạc như vậy. Thiếu phu nhân lúc nào cũng là bộ dạng dịu dàng hòa nhã, thái độ vui vẻ.
Bình thường đối với người làm cũng chưa từng nặng lời bao giờ.
Đường Tâm Lạc dường như cũng nhận ra bản thân thất thường, liền hít sâu một hơi:
-Xin lỗi, hiện giờ tôi không thoải mái lắm. Anh để tôi yên tĩnh một lát, yên tâm, tôi sẽ không chạy loạn đâu, chỉ đi dạo bên dưới chút thôi.
Lục Thất cho rằng Đường Tâm Lạc bị giam hãm đã lâu nên cảm thấy áp lực.
Trong nội tâm tuy rằng không đồng ý, nhưng thân phận của cô dù sao cũng là phu nhân gia chủ.
Anh ta không có quyền hạn chế tự do của cô.
-Được rồi, dưới lầu đều có người của chúng ta, nếu như Thiếu phu nhân thật sự cảm thấy khó chịu thì có thể ra hành lang giải sầu một chút.
Lục Thất cho rằng, cô một mình đã lâu vì vậy tâm tình sinh ra bất mãn.
-Tôi biết rồi.
Đường Tâm Lạc gật đầu, cố nén dòng nước mắt sắp trào ra, cúi đầu rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hoảng hốt của cô rời đi, Lục Thất chần chờ một giây, rốt cuộc cũng không giữ lời hứa với cô mà đi theo.
Đường Tâm Lạc kỳ thật không định đến hành lang giải sầu. Hiện tại cô chỉ muốn tìm một căn phòng trống để khóc một trận thật to.
Lời của Lục Dục Thần đã khiến cô vô cùng bị đả kích. Trong đầu cô rối như tơ vò, hoàn toàn không thể suy nghĩ được điều gì.
Là sự thật, hay là giả đấy...
Cô nên làm thế nào...
Nghĩ đến lời nói vừa rồi Lục Dục Thần. Lừa cô ký tên...
Ly hôn...
Anh chính là loại người đó, chà đạp lên niềm tin của cô?
Lục Dục Thần, tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!
Sau tất cả sự thành tâm của cô, anh lại tàn nhẫn như vậy đấy, đem trái tim cô nghiền thành bột mịn.
Đường Tâm Lạc mạnh mẽ chống lan can đi xuống dưới lầu.
Mới vừa đi tới vòng cua chỗ hành lang thì trước mặt đụng phải một bóng người vô cùng quen thuộc.
-Đường Tâm Lạc... Thì ra cô ở đây.
Kiều Nhân Nhân tìm cô rất lâu, còn tưởng rằng Đường Tâm Lạc đã về mất. Không ngờ bên ngoài góc hành lang lại gặp được.
-Kiều Nhân Nhân...
Đường Tâm Lạc thấy rõ người trước mắt, vô thức cố kìm nén dòng nước mắt.
Kiều Nhân Nhân nội tâm lúc này không thể bình tĩnh được bao nhiêu so với Đường Tâm Lạc.
Cô ta căn bản không có phát hiện hai mắt đang đỏ hoe Đường Tâm Lạc, càng không phát hiện sự khác thường của cô.
-Đường Tâm Lạc, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô theo tôi một lát được không?
Kiều Nhân Nhân đột nhiên giữ chặt lấy tay Đường Tâm Lạc.
Từ khi Đường Tâm Lạc quen biết Kiều Nhân Nhân thì chưa từng thấy cô ta gần gũi mình như vậy.
Thế nhưng là Đường Tâm Lạc lúc này hoàn toàn không dư thừa tâm tư, đi phỏng đoán Kiều Nhân Nhân đang muốn làm gì.
Nói thật, nếu không phải Kiều Nhân Nhân ở thời điểm này đỡ lấy cánh tay của cô, một giây sau chắc tinh thần của cô chống đỡ hết nổi mà ngã xuống.
Đường Tâm Lạc đờ đẫn gật đầu, mặc cho Kiều Nhân Nhân đi qua đi lại.
Kiều Nhân Nhân thấy thế, cũng không suy nghĩ nhiều kéo tay Đường Tâm Lạc đi về hướng thang máy.
Hai người tiến vào thang máy, Lục Thất mới từ đằng sau hàng lang lộ ra nửa người.
Kiều tiểu thư...
Cô ta từ lúc nào đã thân mật với Thiếu phu nhân đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.