Chương 570: Em Chính Là Tiểu Thiên Sứ, Đây Là Tín Vật Đính Ước
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Editor: Thùy Trang Nguyễn
"Sợi dây chuyền này... Em lấy từ đâu?"
Lục Dục Thần bỗng nhiên đưa tay hung hăng kéo cổ tay Cố Huyên Nhi.
"Ngô... Dục Thần, anh làm em đau." Vành mắt Cố Huyên Nhi đỏ lên, ủy khuất nháy mắt nhìn Lục Dục Thần : " Dây chuyền này là bà ngoại thay em tìm ra... Anh biết mà, em vẫn một mực tìm nó."
Đem sự tình đẩy lên người Thẩm gia, Lục Dục Thần liền không có cách nào tra.
Nghe được Cố Huyên Nhi trả lời, đôi mắt Lục Dục Thần trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống đáy lòng sôi trào mãnh liệt.
Nguyên bản với anh mà nói, Cố Huyên Nhi chỉ là một người phụ nữ ân tình không ngừng tiêu hao, không ngừng tìm đường chết.
Anh thậm chí đã cảm thấy, Cố Huyên Nhi có lẽ cũng không phải là tiểu thiên sứ năm đó.
Nhưng bây giờ...
Đôi con ngươi sâu âm u của Lục Dục Thần rơi trên chiếc dây chuyền thủy tinh vàng trên cổ Cố Huyên Nhi.
Dưới ánh đèn chói mắt, sự chế tác tinh tế của dây chuyền chính là lộ ra rực rỡ.
Nhớ lại, cứ như vậy trong lúc lơ đãng mất hồn.
Đã từng là cứu rỗi, là ước mơ của anh.
Đã từng là tiểu thiên sứ của anh.
Huống chi, sợi dây chuyền có lẽ cùng một nhịp thở với 'Người kia'.
"Dục Thần, anh nói gì đi. Anh nắm tay em làm em đau ..." Cố Huyên Nhi giả bộ giống như là thể lực chống đỡ hết nổi, cả thân thể dựa vào gần Lục Dục Thần.
Cỏ tay cô bị Lục Dục Thần nắm lấy, lại chủ động nâng lên.Từ người bên ngoài nhìn vào, hai người thân mật tiếp xúc liền như một đôi người yêu.
Bởi vì Lục Dục Thần hạ thấp tiếng nói, người bên ngoài cũng không biết rõ hai người đang nói cái gì.
Chỉ là trông thấy Cố Huyên Nhi xuất hiện xong, Lục Dục Thần cảm xúc hơi có vẻ kích động.
Về sau càng là chủ động ngang nhiên xông qua chủ động nắm lấy tay cô.
Tiếp theo, lại chủ động đưa kéo cô đến một góc.
Bây giờ, hai người còn ôm nhau.
Rất rõ ràng, trong đó tất có chuyện ẩn ở bên trong.
Mà lúc này, bị người cho là ôn hương nhuyễn ngọc chính đang hưởng thụ trong ngực Lục Dục Thần. Lại dùng ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm, cố ý hướng tới người phụ nữ đang đến gần anh.
"Cố Huyên Nhi, anh hỏi em một lần nữa, sợi dây chuyền này là từ đâu tới?"
Đang lúc nói chuyện, người đàn ông kia không lưu tình chút nào gia tăng lực trong tay.
Cố Huyên Nhi cố nén đau đớn, miễn cưỡng nở một nụ cười : " Dục Thần, anh đang nói cái gì ... Dây chuyền này chính là sợi dây chuyền em làm mất khi còn nhỏ mà. Chẳng lẽ anh đã quên sao? Anh đã nói, em là tiểu thiên sứ của anh. Cũng là sợi dây chuyền này, là tín vật đính ước của hai chúng ta..."
Thấy mặt Lục Dục Thần có vẻ buông lỏng, Cố Huyên Nhi lại tiếp tục nói: " Vừa rồi em đã nói cho anh, dây chuyền này là bà ngoại thay em tìm được. Cụ thể làm sao tìm được trở về, em cũng không biết. Nếu anh thật sự muốn biết, chúng ta có thể cùng đi hỏi bà ngoại một Chút”
Cái gì mà 'Tiểu thiên sứ ', cái gì mà 'Tín vật đính ước ', kỳ thật Cố Huyên Nhi hết thảy đều không biết.
Cô sở dĩ có thể nói như vậy, chỉ là bởi vì lúc trước, lúc Lục Dục Thần lần theo tấm hình cũ kia tìm tới cô.
Gặp cô giống như không nhớ nổi chuyên khi còn bé, liền nói rất nhiều, để cho cô có thể nhớ tới tình huống năm đó.
Lúc trước ở cô nhi viện, nguyên bản là cô người thứ nhất, phát hiện 'Tiểu công chúa' đang hôn mê.
Về sau, lại ở bên trong cô nhi viện nghe người ta nhắc qua vụ án bắt cóc. Tuy sau đó, viện trưởng nghiêm cấm mọi người nhắc lại. Nhưng cô từ nhỏ đã so với người khác nhiều hơn một chút tâm tư, đối với chuyện như vậy tự nhiên là khắc sâu trong trí nhớ.
Lúc Lục Dục Thần tìm tới Cố Gia. Dăm ba câu liền để cô đại khái, đem tình huống ban đầu nói ra.
"Sợi dây chuyền này... Em lấy từ đâu?"
Lục Dục Thần bỗng nhiên đưa tay hung hăng kéo cổ tay Cố Huyên Nhi.
"Ngô... Dục Thần, anh làm em đau." Vành mắt Cố Huyên Nhi đỏ lên, ủy khuất nháy mắt nhìn Lục Dục Thần : " Dây chuyền này là bà ngoại thay em tìm ra... Anh biết mà, em vẫn một mực tìm nó."
Đem sự tình đẩy lên người Thẩm gia, Lục Dục Thần liền không có cách nào tra.
Nghe được Cố Huyên Nhi trả lời, đôi mắt Lục Dục Thần trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống đáy lòng sôi trào mãnh liệt.
Nguyên bản với anh mà nói, Cố Huyên Nhi chỉ là một người phụ nữ ân tình không ngừng tiêu hao, không ngừng tìm đường chết.
Anh thậm chí đã cảm thấy, Cố Huyên Nhi có lẽ cũng không phải là tiểu thiên sứ năm đó.
Nhưng bây giờ...
Đôi con ngươi sâu âm u của Lục Dục Thần rơi trên chiếc dây chuyền thủy tinh vàng trên cổ Cố Huyên Nhi.
Dưới ánh đèn chói mắt, sự chế tác tinh tế của dây chuyền chính là lộ ra rực rỡ.
Nhớ lại, cứ như vậy trong lúc lơ đãng mất hồn.
Đã từng là cứu rỗi, là ước mơ của anh.
Đã từng là tiểu thiên sứ của anh.
Huống chi, sợi dây chuyền có lẽ cùng một nhịp thở với 'Người kia'.
"Dục Thần, anh nói gì đi. Anh nắm tay em làm em đau ..." Cố Huyên Nhi giả bộ giống như là thể lực chống đỡ hết nổi, cả thân thể dựa vào gần Lục Dục Thần.
Cỏ tay cô bị Lục Dục Thần nắm lấy, lại chủ động nâng lên.Từ người bên ngoài nhìn vào, hai người thân mật tiếp xúc liền như một đôi người yêu.
Bởi vì Lục Dục Thần hạ thấp tiếng nói, người bên ngoài cũng không biết rõ hai người đang nói cái gì.
Chỉ là trông thấy Cố Huyên Nhi xuất hiện xong, Lục Dục Thần cảm xúc hơi có vẻ kích động.
Về sau càng là chủ động ngang nhiên xông qua chủ động nắm lấy tay cô.
Tiếp theo, lại chủ động đưa kéo cô đến một góc.
Bây giờ, hai người còn ôm nhau.
Rất rõ ràng, trong đó tất có chuyện ẩn ở bên trong.
Mà lúc này, bị người cho là ôn hương nhuyễn ngọc chính đang hưởng thụ trong ngực Lục Dục Thần. Lại dùng ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm, cố ý hướng tới người phụ nữ đang đến gần anh.
"Cố Huyên Nhi, anh hỏi em một lần nữa, sợi dây chuyền này là từ đâu tới?"
Đang lúc nói chuyện, người đàn ông kia không lưu tình chút nào gia tăng lực trong tay.
Cố Huyên Nhi cố nén đau đớn, miễn cưỡng nở một nụ cười : " Dục Thần, anh đang nói cái gì ... Dây chuyền này chính là sợi dây chuyền em làm mất khi còn nhỏ mà. Chẳng lẽ anh đã quên sao? Anh đã nói, em là tiểu thiên sứ của anh. Cũng là sợi dây chuyền này, là tín vật đính ước của hai chúng ta..."
Thấy mặt Lục Dục Thần có vẻ buông lỏng, Cố Huyên Nhi lại tiếp tục nói: " Vừa rồi em đã nói cho anh, dây chuyền này là bà ngoại thay em tìm được. Cụ thể làm sao tìm được trở về, em cũng không biết. Nếu anh thật sự muốn biết, chúng ta có thể cùng đi hỏi bà ngoại một Chút”
Cái gì mà 'Tiểu thiên sứ ', cái gì mà 'Tín vật đính ước ', kỳ thật Cố Huyên Nhi hết thảy đều không biết.
Cô sở dĩ có thể nói như vậy, chỉ là bởi vì lúc trước, lúc Lục Dục Thần lần theo tấm hình cũ kia tìm tới cô.
Gặp cô giống như không nhớ nổi chuyên khi còn bé, liền nói rất nhiều, để cho cô có thể nhớ tới tình huống năm đó.
Lúc trước ở cô nhi viện, nguyên bản là cô người thứ nhất, phát hiện 'Tiểu công chúa' đang hôn mê.
Về sau, lại ở bên trong cô nhi viện nghe người ta nhắc qua vụ án bắt cóc. Tuy sau đó, viện trưởng nghiêm cấm mọi người nhắc lại. Nhưng cô từ nhỏ đã so với người khác nhiều hơn một chút tâm tư, đối với chuyện như vậy tự nhiên là khắc sâu trong trí nhớ.
Lúc Lục Dục Thần tìm tới Cố Gia. Dăm ba câu liền để cô đại khái, đem tình huống ban đầu nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.