Chương 458: Hiểu Rõ Cố Huyên Nhi (2)
Lục Khinh Quân
01/05/2021
Kiều Nhân Nhân dường như ngây người ra.
Cô ta không biết Đường Tâm Lạc đang cười cái gì, càng không biết cô đang khóc cái gì.
Chỉ là chứng kiến Đường Tâm Lạc như vậy, trong nội tâm vậy không hiểu sao sinh ra cảm giác đau lòng mà trước đây chưa hề có.
-Cô... Đường Tâm Lạc, cô làm sao vậy? Có phải tôi đã nói gì sai chọc giận cô không... Cô đừng như vậy, cầu xin cô, đừng khóc...
Kiều Nhân Nhân lo lắng lại đau lòng thay cô lau nước mắt.
Cô ta cũng không biết vì cái gì mà giờ khắc này, thậm chí còn có cảm giác muốn ôm lấy Đường Tâm Lạc.
-Không, người sai không phải là cô, mà là những người khác. Trái lại, tôi còn muốn cám ơn cô.
Đường Tâm Lạc vừa nói, vừa cố nén cảm giác đau quặn trong tim mình.
Cuối cùng tôi đã biết, đây chính là nguyên anh mà anh đi Mỹ.
-Kiều Nhân Nhân...
Đường Tâm Lạc quay sang nhìn cô ta nhẹ giọng nói:
-Kiều Nhân Nhân, cám ơn cô.
Ít nhất, Kiều Nhân Nhân đã cho cô biết được chân tướng.
Đến cuối cùng, cô đã quá ngu xuẩn.
Thì ra người phụ nữ kia là người đã bên cạnh Lục Dục Thần trước kia.
Vậy, Đường Tâm Lạc cô là gì đây?
Nếu như sớm có sự tồn tại của người kia, vì cái gì Lục Dục Thần còn muốn lấy cô?
Sự tồn tại của Đường Tâm Lạc cô, thật sự chỉ có thể coi là là, một câu chuyện cười sao?
-Đường Tâm Lạc, cô đừng suy nghĩ lung tung...
Kiều Nhân Nhân thấy vẻ mặt Đường Tâm Lạc đã dễ nhìn chút ít so với vừa rồi, liền vội vàng khuyên nhủ:
-Chị Huyên Nhi rất tốt, chị ấy chỉ muốn nói với cô vài lời, chị ấy chỉ là... Ừ... chỉ là hiếu kì muốn xem vợ anh Dục Thần như thế nào thôi...
-Ừ, tôi biết rồi, tôi không sao.
Đường Tâm Lạc thò tay lau khô nước mắt, mạnh mẽ nở nụ cười với Kiều Nhân Nhân.
-Được rồi, tôi không sao rồi... Vừa rồi cảm xúc có chút kích động. Cô cũng biết, thân phận vợ Dục Thần của tôi được nhiều người biết đến, có lẽ là quá kích động, cho nên đột nhiên muốn khóc đấy.
Kiều Nhân Nhân hoài nghi nhìn cô:
-Thật không?
-Ừ, thật.
Thấy Đường Tâm Lạc gật đầu mỉm cười, Kiều Nhân Nhân cũng không nghi ngờ gì nữa.
Cô nặng nề thở một hơi dài.
-Ài, cô không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi cô làm tôi sợ muốn chết... Tôi còn tưởng rằng tôi nói đến chị Huyên Nhi nên cô mới đau lòng như vậy. Tôi thấy thế cũng không nên, dù sao những chuyện đó đều đã là quá khứ rồi...
Kiều Nhân Nhân đột nhiên ý thức được bản thân thiếu chút nữa đã lộ miệng, lập tức thò tay che miệng lại.
-Không sao, tôi cũng biết, Dục Thần đã nói qua với tôi rồi.
Đường Tâm Lạc cười cười, giống như lơ đãng hỏi:
-Lúc trước anh ấy đi Mỹ nhiều lần như vậy, chắc đều là để gặp cô ấy.
-A, thì ra cô đã biết rồi a... Vậy cô khóc, thật không phải là bởi vì tôi với cô nói đến chị Huyên Nhi phải không?
Kiều Nhân Nhân trong nháy mắt trầm tĩnh lại.
Nói sớm đi, hại cô ta cảm thấy tội lỗi cả buổi.
-Ừ, tôi đã sớm biết. Dục Thần nói, giữa hai vợ chồng điều quan trọng nhất là sự thành thật.
Đường Tâm Lạc kìm nén sự mất mát trong ánh mắt.
A, sự thành thật.
Nói ra miệng như vậy, quả thực chính là sự mỉa mai lớn nhất trong tình yêu này.
-Ài, kỳ thật anh Dục Thần nói cho cô biết cũng rất tốt. Mà người vốn đã đi, anh ấy và chị Huyên Nhi đã là quá khứ rồi. Hơn nữa, tuy rằng nói như vậy có chút cố lỗi với chị Huyên Nhi, nhưng tôi cảm thấy được, chị Huyên Nhi và anh Dục Thần hoàn toàn không có khả năng.
-A, tại sao lại nói như vậy?
-Đương nhiên là bởi vì chị Huyên Nhi thân thể không tốt... Chẳng lẽ anh Dục Thần không nói cho cô biết sao? Thân thể chị Huyên Nhi không tốt, Lục gia không thể nào đồng ý cho anh Dục Thần lấy chị ấy đâu.
Cô ta không biết Đường Tâm Lạc đang cười cái gì, càng không biết cô đang khóc cái gì.
Chỉ là chứng kiến Đường Tâm Lạc như vậy, trong nội tâm vậy không hiểu sao sinh ra cảm giác đau lòng mà trước đây chưa hề có.
-Cô... Đường Tâm Lạc, cô làm sao vậy? Có phải tôi đã nói gì sai chọc giận cô không... Cô đừng như vậy, cầu xin cô, đừng khóc...
Kiều Nhân Nhân lo lắng lại đau lòng thay cô lau nước mắt.
Cô ta cũng không biết vì cái gì mà giờ khắc này, thậm chí còn có cảm giác muốn ôm lấy Đường Tâm Lạc.
-Không, người sai không phải là cô, mà là những người khác. Trái lại, tôi còn muốn cám ơn cô.
Đường Tâm Lạc vừa nói, vừa cố nén cảm giác đau quặn trong tim mình.
Cuối cùng tôi đã biết, đây chính là nguyên anh mà anh đi Mỹ.
-Kiều Nhân Nhân...
Đường Tâm Lạc quay sang nhìn cô ta nhẹ giọng nói:
-Kiều Nhân Nhân, cám ơn cô.
Ít nhất, Kiều Nhân Nhân đã cho cô biết được chân tướng.
Đến cuối cùng, cô đã quá ngu xuẩn.
Thì ra người phụ nữ kia là người đã bên cạnh Lục Dục Thần trước kia.
Vậy, Đường Tâm Lạc cô là gì đây?
Nếu như sớm có sự tồn tại của người kia, vì cái gì Lục Dục Thần còn muốn lấy cô?
Sự tồn tại của Đường Tâm Lạc cô, thật sự chỉ có thể coi là là, một câu chuyện cười sao?
-Đường Tâm Lạc, cô đừng suy nghĩ lung tung...
Kiều Nhân Nhân thấy vẻ mặt Đường Tâm Lạc đã dễ nhìn chút ít so với vừa rồi, liền vội vàng khuyên nhủ:
-Chị Huyên Nhi rất tốt, chị ấy chỉ muốn nói với cô vài lời, chị ấy chỉ là... Ừ... chỉ là hiếu kì muốn xem vợ anh Dục Thần như thế nào thôi...
-Ừ, tôi biết rồi, tôi không sao.
Đường Tâm Lạc thò tay lau khô nước mắt, mạnh mẽ nở nụ cười với Kiều Nhân Nhân.
-Được rồi, tôi không sao rồi... Vừa rồi cảm xúc có chút kích động. Cô cũng biết, thân phận vợ Dục Thần của tôi được nhiều người biết đến, có lẽ là quá kích động, cho nên đột nhiên muốn khóc đấy.
Kiều Nhân Nhân hoài nghi nhìn cô:
-Thật không?
-Ừ, thật.
Thấy Đường Tâm Lạc gật đầu mỉm cười, Kiều Nhân Nhân cũng không nghi ngờ gì nữa.
Cô nặng nề thở một hơi dài.
-Ài, cô không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi cô làm tôi sợ muốn chết... Tôi còn tưởng rằng tôi nói đến chị Huyên Nhi nên cô mới đau lòng như vậy. Tôi thấy thế cũng không nên, dù sao những chuyện đó đều đã là quá khứ rồi...
Kiều Nhân Nhân đột nhiên ý thức được bản thân thiếu chút nữa đã lộ miệng, lập tức thò tay che miệng lại.
-Không sao, tôi cũng biết, Dục Thần đã nói qua với tôi rồi.
Đường Tâm Lạc cười cười, giống như lơ đãng hỏi:
-Lúc trước anh ấy đi Mỹ nhiều lần như vậy, chắc đều là để gặp cô ấy.
-A, thì ra cô đã biết rồi a... Vậy cô khóc, thật không phải là bởi vì tôi với cô nói đến chị Huyên Nhi phải không?
Kiều Nhân Nhân trong nháy mắt trầm tĩnh lại.
Nói sớm đi, hại cô ta cảm thấy tội lỗi cả buổi.
-Ừ, tôi đã sớm biết. Dục Thần nói, giữa hai vợ chồng điều quan trọng nhất là sự thành thật.
Đường Tâm Lạc kìm nén sự mất mát trong ánh mắt.
A, sự thành thật.
Nói ra miệng như vậy, quả thực chính là sự mỉa mai lớn nhất trong tình yêu này.
-Ài, kỳ thật anh Dục Thần nói cho cô biết cũng rất tốt. Mà người vốn đã đi, anh ấy và chị Huyên Nhi đã là quá khứ rồi. Hơn nữa, tuy rằng nói như vậy có chút cố lỗi với chị Huyên Nhi, nhưng tôi cảm thấy được, chị Huyên Nhi và anh Dục Thần hoàn toàn không có khả năng.
-A, tại sao lại nói như vậy?
-Đương nhiên là bởi vì chị Huyên Nhi thân thể không tốt... Chẳng lẽ anh Dục Thần không nói cho cô biết sao? Thân thể chị Huyên Nhi không tốt, Lục gia không thể nào đồng ý cho anh Dục Thần lấy chị ấy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.