Chương 441: Không Thể Tin Được Thân Phận Của Đường Tâm Lạc.
Lục Khinh Quân
01/05/2021
"V ng, không có việc gì...đều là chuyện nhỏ." Đường Tâm Lạc ôm lấy eo anh, dựa đầu vào ngực anh.
Đường Nhược Lan cùng bà Đường thấy một màn như vậy, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
"Cô....hai người....cậu vừa mới nói cô ta là..."
"Cô ấy là Lục phu nhân, vợ của Lục Dục Thần tôi."
Giọng nói của Lục Dục Thần không lớn nhưng đủ để người nhà Đường gia nghe được.
"Không có khả năng...Thiệp mời, rõ ràng là Lục phu nhân gửi cho chúng ta." Nếu là Đường T m Lạc, sao cô ta có thể mời chứ.
Lục Dục Thần cười lạnh, nhìn về bà Đường sợ đến mức xanh mặt.
"Bà Đường, có chuyện quên nói cho các người biết. Thiệp mời là tôi phát. Dù sao quá khứ các người cũng từng là người thân của Tâm Lạc.
Hai chữ "quá khứ"
Bị Lục Dục Thần cố ý nhấn mạnh.
Đây có ý là bây giờ các người đã không còn là người nhà của Đường Tâm Lạc.
"Tôi...Tôi không tin...không...Cái đứa này sao có thể là Lục phu nhân, cô ta, cô ta rõ ràng là tình..."
"Lục Thất!" Lục Dục Thần trầm giọng cắt đứt lời Bà Đường nói.
"Đỡ bà Đường về chỗ ngồi. Bà đã lớn tuổi, mồm miệng không rõ ràng, đầu cũng hồ đồ, cậu thay tôi chiếu cô bà ấy thật tốt."
"Vâng, Lục gia." Lục Thất từ sau lưng Lục Dục Thần đi đến, trên người có một cỗ khí lanh.
"Bà Đường, mời."
Anh ta giống như cung kính đỡ lấy bả vai bà Đường.
Hai bàn tay như sắt kiềm chế vai của Đường Xuân Phương, khiến cho bà ta không thể nhúc nhích.
Đường Xuân Phương sợ đến mức hai vai run rẩy.
Muốn Tránh ra nhưng hai tay đặt trên vai mình như hai cái kìm.
Bà muốn lớn tiếng cự tuyệt nhưng lời còn chưa ra miệng, hai vai đã đau nhức.
Đau đến mức bà ta không có cơ hội mói.
"Các người không thể như vậy, mẹ tôi đã lớn tuổi, bà ấy là bà nội của Tâm Lạc. Lục gia cậu không sợ như vậy sẽ mang tội bất hiếu với người lớn sao?"
Đường Nhược Lan muốn dùng chữ "Hiếu" áp người, đáng tiếc ánh mắt của Lục Dục Thần không thèm nhìn đến bà ta.
Anh lạnh lùng nói với người bên cạnh, "Cũng thuận tiên đưa cô Đường về chỗ ngồi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, đừng để cho người không liên quan đi lại khắp nói."
"Vâng, Lục gia." Người bảo vệ phía sau lập tức đưa Đường Nhược Lan đi.
Mẹ con Đườg gia bị dọa sợ, trở về bàn ngồi còn đang chìm trong ác mộng.
Đường Tâm Lạc, sao cô ta có thể....
*
Hai người đi rồi, Lục Dục Thần cúi đầu nhìn ĐƯờng Tam Lạc trong ngực, khí lạnh trên mặt lập tức biến mất.
"Lục phu nhân, thời gian đã đến...Xin cho phép anh được mời em làm người nhảy mở màn hôm nay."
Lục Dục Thần đột nhiên lui lại một bước, khom lưng, thân sĩ vươn tay ra mời Đường Tâm Lạc.
Cho đến lúc này, khách khứa ở bữa tiệc mới thấy không khí không thích hợp.
Giọng nói vừa rồi của Lục Dục Thần không lớn, khách khứa lại cách xa.
Ngoại trừ những người ở bàn đầu nghe được thân phận của Đường Tâm LẠc, thì những người khác vẫn còn nghi ngờ thân phận của cô.
"Vinh hạnh của em."
Đường T m Lạc cười ngọt ngào, đưa tay đặt vào tay Lục DỤc Thàn.
Hai người dắt tay nhau đi vào sàn nhảy.
Đèn trong bữa tiệc lúc này liền tắt hết.
Chỉ còn một ánh đèn chiếu lên hai người đang đi vào.
m nhạc du dương vang lên...
Đường Nhược Lan cùng bà Đường thấy một màn như vậy, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
"Cô....hai người....cậu vừa mới nói cô ta là..."
"Cô ấy là Lục phu nhân, vợ của Lục Dục Thần tôi."
Giọng nói của Lục Dục Thần không lớn nhưng đủ để người nhà Đường gia nghe được.
"Không có khả năng...Thiệp mời, rõ ràng là Lục phu nhân gửi cho chúng ta." Nếu là Đường T m Lạc, sao cô ta có thể mời chứ.
Lục Dục Thần cười lạnh, nhìn về bà Đường sợ đến mức xanh mặt.
"Bà Đường, có chuyện quên nói cho các người biết. Thiệp mời là tôi phát. Dù sao quá khứ các người cũng từng là người thân của Tâm Lạc.
Hai chữ "quá khứ"
Bị Lục Dục Thần cố ý nhấn mạnh.
Đây có ý là bây giờ các người đã không còn là người nhà của Đường Tâm Lạc.
"Tôi...Tôi không tin...không...Cái đứa này sao có thể là Lục phu nhân, cô ta, cô ta rõ ràng là tình..."
"Lục Thất!" Lục Dục Thần trầm giọng cắt đứt lời Bà Đường nói.
"Đỡ bà Đường về chỗ ngồi. Bà đã lớn tuổi, mồm miệng không rõ ràng, đầu cũng hồ đồ, cậu thay tôi chiếu cô bà ấy thật tốt."
"Vâng, Lục gia." Lục Thất từ sau lưng Lục Dục Thần đi đến, trên người có một cỗ khí lanh.
"Bà Đường, mời."
Anh ta giống như cung kính đỡ lấy bả vai bà Đường.
Hai bàn tay như sắt kiềm chế vai của Đường Xuân Phương, khiến cho bà ta không thể nhúc nhích.
Đường Xuân Phương sợ đến mức hai vai run rẩy.
Muốn Tránh ra nhưng hai tay đặt trên vai mình như hai cái kìm.
Bà muốn lớn tiếng cự tuyệt nhưng lời còn chưa ra miệng, hai vai đã đau nhức.
Đau đến mức bà ta không có cơ hội mói.
"Các người không thể như vậy, mẹ tôi đã lớn tuổi, bà ấy là bà nội của Tâm Lạc. Lục gia cậu không sợ như vậy sẽ mang tội bất hiếu với người lớn sao?"
Đường Nhược Lan muốn dùng chữ "Hiếu" áp người, đáng tiếc ánh mắt của Lục Dục Thần không thèm nhìn đến bà ta.
Anh lạnh lùng nói với người bên cạnh, "Cũng thuận tiên đưa cô Đường về chỗ ngồi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, đừng để cho người không liên quan đi lại khắp nói."
"Vâng, Lục gia." Người bảo vệ phía sau lập tức đưa Đường Nhược Lan đi.
Mẹ con Đườg gia bị dọa sợ, trở về bàn ngồi còn đang chìm trong ác mộng.
Đường Tâm Lạc, sao cô ta có thể....
*
Hai người đi rồi, Lục Dục Thần cúi đầu nhìn ĐƯờng Tam Lạc trong ngực, khí lạnh trên mặt lập tức biến mất.
"Lục phu nhân, thời gian đã đến...Xin cho phép anh được mời em làm người nhảy mở màn hôm nay."
Lục Dục Thần đột nhiên lui lại một bước, khom lưng, thân sĩ vươn tay ra mời Đường Tâm Lạc.
Cho đến lúc này, khách khứa ở bữa tiệc mới thấy không khí không thích hợp.
Giọng nói vừa rồi của Lục Dục Thần không lớn, khách khứa lại cách xa.
Ngoại trừ những người ở bàn đầu nghe được thân phận của Đường Tâm LẠc, thì những người khác vẫn còn nghi ngờ thân phận của cô.
"Vinh hạnh của em."
Đường T m Lạc cười ngọt ngào, đưa tay đặt vào tay Lục DỤc Thàn.
Hai người dắt tay nhau đi vào sàn nhảy.
Đèn trong bữa tiệc lúc này liền tắt hết.
Chỉ còn một ánh đèn chiếu lên hai người đang đi vào.
m nhạc du dương vang lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.