Chương 567: Mang Lên Dây Chuyền, Qua Yến Hội
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Nghe được Đường Tâm Lạc nói, Việt Trạch nhẹ nhàng thở ra.
May mắn...
Anh còn tưởng rằng, chiếc dây chuyền trong tay Cố Huyên Nhi mới là dây chuyền của Đường Tâm Lạc.
Nếu thật sự bị Cố Huyên Nhi cầm đi. Anh cũng chỉ có thể cân nhắc, để Winston đem dây chuyền cướp về rồi.
Việt Trạch bỗng nhiên níu lại cổ tay của cô : " Đường Tâm Lạc, nghe anh nói, hiện tại lập tức đi cùng anh, đem sợi dây chuyền này lấy ra. Bà Trương, tôi muốn dẫn Tâm Lạc đi tham gia yến hội, chỉ chậm trễ Tâm Lạc một chút thời gian, rất nhanh liền trở về..."
"Thế nhưng .."
Việt Trạch bỗng nhiên buông tay Đường Tâm Lạc ra, nghiêng thân ở bên tai Bà Trương nói vài câu.
Chỉ thấy vẻ mặt Bà Trương khẽ biến, sau đó liền trọng trọng gật đầu : " Được rồi, vậy thì xin nhờ Việt Trạch tiên sinh nhất định phải chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt, đừng để cô ấy mệt mỏi."
"Yên tâm." Việt Trạch nhàn nhạt gật đầu.
Lúc Đường Tâm Lạc hoàn toàn còn chưa hiểu rõ đến cùng xảy ra chuyện gì. Cô đã bị Bà Trương tự mình đưa lên xe Việt Trạch.
Xe một đường đi đến ngân hàng.
Đường Tâm Lạc ngồi trong xe, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
"Không đúng, Việt Trạch... Làm sao anh biết dây chuyền của em, là kiểu dáng gì? Em nhớ được, em chỉ đề cập với anh về sợi dây chuyền, cho tới bây giờ không hề nói cho anh, đó là một chiếc dây chuyền thủy tinh vàng!"
Việt Trạch nghe vậy, tròng mắt hơi tối.
Không nghĩ tới Đường Tâm Lạc thế mà nhanh như vậy liền nghĩ đến sơ hở trong này.
Anh bất động thanh sắc nhìn Đường Tâm Lạc, thản nhiên nói: "Bởi vì anh lắp thiết bị nghe lén trong điện thoại Cố Huyên Nhi."
Thời điểm Cố Huyên Nhi kiểm tra người, trong điện thoại di động của cô ta động chút tay chân quá dễ dàng.
"Anh..." Đường Tâm Lạc không nghĩ tới, Việt Trạch đề cập với cô sẽ thay cô giám thị nhất cử nhất động của Cố Huyên Nhi. Vậy mà, thật sự làm được tình trạng như vậy.
Việt Trạch rất không quan trọng nhún vai : " Có chuyện, hình như anh quên, chính miệng nói với em."
" Từ chỗ Diana em hẳn nghe nói qua rồi. Lần này Cố Huyên Nhi trở về, chủ yếu là vì tiếp nhận trị liệu khôi phục ở trung tâm chữa bệnh của tập đoàn Lôi Đinh Đốn. Mà sở dĩ cô ta có tư cách tiếp nhận việc trị liệu ở đó, cũng là bởi vì, quan hệ của anh và cô ta."
"Quan hệ của anh và cô ta? Hai người là..."
Việt Trạch thật sâu nhìn về phía Đường Tâm Lạc, bên trong đôi mắt xanh tĩnh mịch che dấu thâm ý : " Là anh em họ."
"Vậy sao anh còn ..." Câu nói kế tiếp, bị nghẹn ở yết hầu.
Việt Trạch mỉm cười : "Em muốn hỏi, vì sao anh lại giúp đỡ em giám thị em họ của chính mình, đúng không?"
Đường Tâm Lạc gật đầu.
Đúng vậy , vì sao trái lại lại giúp cô.
Việt Trạch lại cười, lần này, ý cười thẳng tới đáy mắt.
"Đáp án chẳng mấy chốc sẽ rõ... Tâm Lạc, đi với anh đến ngân hàng, lấy chiếc dây chuyền thủy tinh vàng của em lấy ra."
*
Lần này tân nhiệm tổng thống, xuất thân từ Thạch gia.
Cho nên ngài Tổng thống tổ chức yến hội tại thành phố A, tự nhiên chọn địa điểm tại một trang viên ở vùng ngoại ô của Thạch gia.
Sắc trời còn chưa tối, trước cửa trang viên đã đậu đầy những chiếc xe sang trọng.
Trong một căn phòng trên tầng hai biệt thự trong trang viên, tổng thống phu nhân Lục Ái Đồng đang tự mình sửa soạn lễ phục thay Cố Huyên Nhi.
"Em xác định, dáng vẻ này chính là dáng vẻ Lục tiên sinh thích nhất?"
Lục Ái Đồng nheo lại mắt phượng, dò xét Cố Huyên Nhi.
Cô ta mặc một bộ lễ phục váy xòe màu hồng trễ vai, tóc dài xõa ra, trên đầu lại còn cài một chiếc nơ con bướm.
Lục Ái Đồng có chút không chịu được, thứ cho cô nói thẳng, cô hiện tại càng ngày càng hoài nghi, thẩm mỹ của Lục Dục Thần có phải có vấn đề hay không.
Trang phục như vậy, căn bản chính là trẻ con, chẳng lẽ vị anh trai tiện nghi kia của cô, có sở thích như vậy?
Nghe được Đường Tâm Lạc nói, Việt Trạch nhẹ nhàng thở ra.
May mắn...
Anh còn tưởng rằng, chiếc dây chuyền trong tay Cố Huyên Nhi mới là dây chuyền của Đường Tâm Lạc.
Nếu thật sự bị Cố Huyên Nhi cầm đi. Anh cũng chỉ có thể cân nhắc, để Winston đem dây chuyền cướp về rồi.
Việt Trạch bỗng nhiên níu lại cổ tay của cô : " Đường Tâm Lạc, nghe anh nói, hiện tại lập tức đi cùng anh, đem sợi dây chuyền này lấy ra. Bà Trương, tôi muốn dẫn Tâm Lạc đi tham gia yến hội, chỉ chậm trễ Tâm Lạc một chút thời gian, rất nhanh liền trở về..."
"Thế nhưng .."
Việt Trạch bỗng nhiên buông tay Đường Tâm Lạc ra, nghiêng thân ở bên tai Bà Trương nói vài câu.
Chỉ thấy vẻ mặt Bà Trương khẽ biến, sau đó liền trọng trọng gật đầu : " Được rồi, vậy thì xin nhờ Việt Trạch tiên sinh nhất định phải chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt, đừng để cô ấy mệt mỏi."
"Yên tâm." Việt Trạch nhàn nhạt gật đầu.
Lúc Đường Tâm Lạc hoàn toàn còn chưa hiểu rõ đến cùng xảy ra chuyện gì. Cô đã bị Bà Trương tự mình đưa lên xe Việt Trạch.
Xe một đường đi đến ngân hàng.
Đường Tâm Lạc ngồi trong xe, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
"Không đúng, Việt Trạch... Làm sao anh biết dây chuyền của em, là kiểu dáng gì? Em nhớ được, em chỉ đề cập với anh về sợi dây chuyền, cho tới bây giờ không hề nói cho anh, đó là một chiếc dây chuyền thủy tinh vàng!"
Việt Trạch nghe vậy, tròng mắt hơi tối.
Không nghĩ tới Đường Tâm Lạc thế mà nhanh như vậy liền nghĩ đến sơ hở trong này.
Anh bất động thanh sắc nhìn Đường Tâm Lạc, thản nhiên nói: "Bởi vì anh lắp thiết bị nghe lén trong điện thoại Cố Huyên Nhi."
Thời điểm Cố Huyên Nhi kiểm tra người, trong điện thoại di động của cô ta động chút tay chân quá dễ dàng.
"Anh..." Đường Tâm Lạc không nghĩ tới, Việt Trạch đề cập với cô sẽ thay cô giám thị nhất cử nhất động của Cố Huyên Nhi. Vậy mà, thật sự làm được tình trạng như vậy.
Việt Trạch rất không quan trọng nhún vai : " Có chuyện, hình như anh quên, chính miệng nói với em."
" Từ chỗ Diana em hẳn nghe nói qua rồi. Lần này Cố Huyên Nhi trở về, chủ yếu là vì tiếp nhận trị liệu khôi phục ở trung tâm chữa bệnh của tập đoàn Lôi Đinh Đốn. Mà sở dĩ cô ta có tư cách tiếp nhận việc trị liệu ở đó, cũng là bởi vì, quan hệ của anh và cô ta."
"Quan hệ của anh và cô ta? Hai người là..."
Việt Trạch thật sâu nhìn về phía Đường Tâm Lạc, bên trong đôi mắt xanh tĩnh mịch che dấu thâm ý : " Là anh em họ."
"Vậy sao anh còn ..." Câu nói kế tiếp, bị nghẹn ở yết hầu.
Việt Trạch mỉm cười : "Em muốn hỏi, vì sao anh lại giúp đỡ em giám thị em họ của chính mình, đúng không?"
Đường Tâm Lạc gật đầu.
Đúng vậy , vì sao trái lại lại giúp cô.
Việt Trạch lại cười, lần này, ý cười thẳng tới đáy mắt.
"Đáp án chẳng mấy chốc sẽ rõ... Tâm Lạc, đi với anh đến ngân hàng, lấy chiếc dây chuyền thủy tinh vàng của em lấy ra."
*
Lần này tân nhiệm tổng thống, xuất thân từ Thạch gia.
Cho nên ngài Tổng thống tổ chức yến hội tại thành phố A, tự nhiên chọn địa điểm tại một trang viên ở vùng ngoại ô của Thạch gia.
Sắc trời còn chưa tối, trước cửa trang viên đã đậu đầy những chiếc xe sang trọng.
Trong một căn phòng trên tầng hai biệt thự trong trang viên, tổng thống phu nhân Lục Ái Đồng đang tự mình sửa soạn lễ phục thay Cố Huyên Nhi.
"Em xác định, dáng vẻ này chính là dáng vẻ Lục tiên sinh thích nhất?"
Lục Ái Đồng nheo lại mắt phượng, dò xét Cố Huyên Nhi.
Cô ta mặc một bộ lễ phục váy xòe màu hồng trễ vai, tóc dài xõa ra, trên đầu lại còn cài một chiếc nơ con bướm.
Lục Ái Đồng có chút không chịu được, thứ cho cô nói thẳng, cô hiện tại càng ngày càng hoài nghi, thẩm mỹ của Lục Dục Thần có phải có vấn đề hay không.
Trang phục như vậy, căn bản chính là trẻ con, chẳng lẽ vị anh trai tiện nghi kia của cô, có sở thích như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.