Chương 132: Muốn anh sao?
Lục Khinh Quân
19/02/2019
Anh thuận thế ngồi xuống, một tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Đường Tâm Lạc, một tay cầm văn bản tài liệu lật xem.
“Đây là cổ phần công ty Đường thị, mẹ của anh đưa cho em à?”
Anh nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy a, sao anh biết?”
Đường Tâm Lạc lộ vẻ khó xử:
“Mẹ đưa em thứ quan trọng như vậy, em thật sự cảm thấy rất xấu hổ. Quan hệ chúng ta như vậy... Anh nói xem, nếu một năm về sau mẹ biết được, đến lúc đó sẽ đau lòng đến nhường nào?”
Đường Tâm Lạc cảm giác mình thật sự rất có lỗi với người Lục gia.
Sau khi lừa lấy được tình cảm của bà cụ Lục, hiện tại lại thành công lừa dối Lục phu nhân, hai người phụ nữ ấy luôn đối xử với cô rất thật tình, nhưng cô đã lỡ kí bản hợp đồng chết tiệt kia mất rồi.
Lục Dục Thần không thèm để ý chút nào nói:
“Nếu trong lòng em đang lo lắng băn khoăn như vậy, vậy hãy giúp anh sinh hạ một tiểu bảo bối khỏe mạnh đi. Em sinh cho mẹ anh một đứa cháu, cho bà nội đứa chắt, hai người ấy vui còn không kịp, tại sao lại trách em chứ?”
Đường Tâm Lạc suy nghĩ một chút, dường như cũng chỉ có thể như vậy.
Nhưng mà lời Lục Dục Thần vừa nói, vừa vặn nhắc nhở cô một việc.
“Đúng rồi, lần trước anh nói luật sự Phạm sẽ thảo ra một thỏa thuận mới đưa đến đây. Vậy thỏa thuận mới đâu rồi, sao còn chưa thấy chuẩn bị gì?”
Thảo thuận mới về đứa bé, Lục Dục Thần một mực nói muốn một lần nữa ký kết, nhưng hiện tại cô mang thai ba tháng được ba tháng rồi mà còn chưa thấy bản thỏa thuận kia đâu.
Lục Dục Thần lúc này ôm lấy cô, từ góc độ của anh nhìn lại, người phụ nữ nằm trong lòng anh có khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt đào hoa ngẩng lên nhìn anh, mỗi lần chớp mắt tựa như dùng lông chim phẩy vào trái tim anh vậy.
Nhìn cô như vậy, ánh mắt anh hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
“Có thể là gần đây bận quá, luật sư Phạm gần đây bận rộn thay em tranh đoạt cổ phần công ty Đường thị. Cõ lẽ mấy ngày nữa sẽ có kết quả. Đến lúc đó, anh lại phái người giúp em, đem Đường thị mang về’’.
“Mấy ngày nữa... Nhanh như vậy sao?!’’
Đường Tâm Lạc hưng phấn trợn mắt:
“Thật tốt quá, luật sư Phạm thật lợi hại, em còn tưởng rằng chuyện này ít nhất kéo dài mấy tháng chứ.”
Lục Dục Thần sau khi khéo léo đá sang chuyện khác, hài lòng đem người phụ nữ của mình vui vẻ một lần nữa ôm vào trong ngực.
“Lợi hại không phải là luật sư Phạm, mà là chồng em. Chồng làm nhiều như vậy, có phải em cũng nên làm chút gì đó báo đáp không nhỉ?”
Cô "ừ" một tiếng trầm thấp gợi cảm, hơi thở thổi vào vành tai khiến Đường Tâm Lạc bất giác run rẩy lên.
Trông thấy mặt cô đỏ ửng lên, ánh mắt của anh cũng trở nên âm trầm theo.
Tại bên tai cô, anh nói giọng khàn khàn:
“Sao, muốn anh rồi hả?”
“Em... em không có ý đó, anh đừng nói lung tung.”
Cô cúi đầu, không dám giương mắt nhìn anh.
Đường Tâm Lạc cũng không biết mình hôm nay là thế nào, từ sau khi nụ hôn buổi sáng đó, cô hôm nay dường như đều có chút hoảng hốt.
Dù sao vẫn không tự giác, sẽ lâm vào trạng thái vô cùng nguy hiểm.
Đó là một loại trạng thái, phút chốc bị người đàn ông trước mắt hấp dẫn.
“Không có ý đó? Sao mặt lại đỏ thế kia?”
Anh đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Đường Tâm Lạc ngượng ngùng ngó lơ, không dám đối mặt với đôi mắt thần bí của anh:
“Em, em từ nhỏ đã là dạng người dễ xấu hổ, anh đừng nghĩ sai, em không có ý đó.”
Anh vừa rồi hỏi cô vấn đề như vậy, cô có thể không đỏ mặt sao!
Hỏi mình có phải "muốn" hay không, loại lời này, anh ấy nói ra miệng được ư!
Lục Dục Thần bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, vừa cười nhẹ vừa đặt cô ngồi trên đùi mình
“Đây là cổ phần công ty Đường thị, mẹ của anh đưa cho em à?”
Anh nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy a, sao anh biết?”
Đường Tâm Lạc lộ vẻ khó xử:
“Mẹ đưa em thứ quan trọng như vậy, em thật sự cảm thấy rất xấu hổ. Quan hệ chúng ta như vậy... Anh nói xem, nếu một năm về sau mẹ biết được, đến lúc đó sẽ đau lòng đến nhường nào?”
Đường Tâm Lạc cảm giác mình thật sự rất có lỗi với người Lục gia.
Sau khi lừa lấy được tình cảm của bà cụ Lục, hiện tại lại thành công lừa dối Lục phu nhân, hai người phụ nữ ấy luôn đối xử với cô rất thật tình, nhưng cô đã lỡ kí bản hợp đồng chết tiệt kia mất rồi.
Lục Dục Thần không thèm để ý chút nào nói:
“Nếu trong lòng em đang lo lắng băn khoăn như vậy, vậy hãy giúp anh sinh hạ một tiểu bảo bối khỏe mạnh đi. Em sinh cho mẹ anh một đứa cháu, cho bà nội đứa chắt, hai người ấy vui còn không kịp, tại sao lại trách em chứ?”
Đường Tâm Lạc suy nghĩ một chút, dường như cũng chỉ có thể như vậy.
Nhưng mà lời Lục Dục Thần vừa nói, vừa vặn nhắc nhở cô một việc.
“Đúng rồi, lần trước anh nói luật sự Phạm sẽ thảo ra một thỏa thuận mới đưa đến đây. Vậy thỏa thuận mới đâu rồi, sao còn chưa thấy chuẩn bị gì?”
Thảo thuận mới về đứa bé, Lục Dục Thần một mực nói muốn một lần nữa ký kết, nhưng hiện tại cô mang thai ba tháng được ba tháng rồi mà còn chưa thấy bản thỏa thuận kia đâu.
Lục Dục Thần lúc này ôm lấy cô, từ góc độ của anh nhìn lại, người phụ nữ nằm trong lòng anh có khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt đào hoa ngẩng lên nhìn anh, mỗi lần chớp mắt tựa như dùng lông chim phẩy vào trái tim anh vậy.
Nhìn cô như vậy, ánh mắt anh hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
“Có thể là gần đây bận quá, luật sư Phạm gần đây bận rộn thay em tranh đoạt cổ phần công ty Đường thị. Cõ lẽ mấy ngày nữa sẽ có kết quả. Đến lúc đó, anh lại phái người giúp em, đem Đường thị mang về’’.
“Mấy ngày nữa... Nhanh như vậy sao?!’’
Đường Tâm Lạc hưng phấn trợn mắt:
“Thật tốt quá, luật sư Phạm thật lợi hại, em còn tưởng rằng chuyện này ít nhất kéo dài mấy tháng chứ.”
Lục Dục Thần sau khi khéo léo đá sang chuyện khác, hài lòng đem người phụ nữ của mình vui vẻ một lần nữa ôm vào trong ngực.
“Lợi hại không phải là luật sư Phạm, mà là chồng em. Chồng làm nhiều như vậy, có phải em cũng nên làm chút gì đó báo đáp không nhỉ?”
Cô "ừ" một tiếng trầm thấp gợi cảm, hơi thở thổi vào vành tai khiến Đường Tâm Lạc bất giác run rẩy lên.
Trông thấy mặt cô đỏ ửng lên, ánh mắt của anh cũng trở nên âm trầm theo.
Tại bên tai cô, anh nói giọng khàn khàn:
“Sao, muốn anh rồi hả?”
“Em... em không có ý đó, anh đừng nói lung tung.”
Cô cúi đầu, không dám giương mắt nhìn anh.
Đường Tâm Lạc cũng không biết mình hôm nay là thế nào, từ sau khi nụ hôn buổi sáng đó, cô hôm nay dường như đều có chút hoảng hốt.
Dù sao vẫn không tự giác, sẽ lâm vào trạng thái vô cùng nguy hiểm.
Đó là một loại trạng thái, phút chốc bị người đàn ông trước mắt hấp dẫn.
“Không có ý đó? Sao mặt lại đỏ thế kia?”
Anh đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Đường Tâm Lạc ngượng ngùng ngó lơ, không dám đối mặt với đôi mắt thần bí của anh:
“Em, em từ nhỏ đã là dạng người dễ xấu hổ, anh đừng nghĩ sai, em không có ý đó.”
Anh vừa rồi hỏi cô vấn đề như vậy, cô có thể không đỏ mặt sao!
Hỏi mình có phải "muốn" hay không, loại lời này, anh ấy nói ra miệng được ư!
Lục Dục Thần bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, vừa cười nhẹ vừa đặt cô ngồi trên đùi mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.