Chương 229: Nằm Mơ Thấy Lục Dục Thần
Lục Khinh Quân
30/04/2021
-Blanco tiên sinh... Ý anh muốn nói là, muốn tôi tiếp tục nấu mì cho Việt Trạch, đồng thời... Còn phải đóng vai bạn gái anh ấy?
Đề nghị này, Đường Tâm Lạc tuyệt đối không dám phối hợp. Đóng vai bạn gái Việt Trạch, giúp ánh ta thoát khỏi ám ảnh. Không phải là cô bận bịu không muốn giúp. Nhưng, chỉ cần vừa nghĩ đến biểu hiện của Lục Dục Thần sau khi biết chuyện này, cô hầu như đến một chút dũng khí cũng không có.
-Không cần đóng vai bạn gái anh ấy, cô chỉ cần xem lại bộ phim kia, làm ở mức độ cô bé trong phim là được rồi... Đường tiểu thư nếu như đồng ý giúp đỡ, mấy vấn đề khó khăn của hai người trong《 Sủng phi thượng vị kí》, Blanco tôi có thể cam đoan giúp cô đối phó.
Blanco đề nghị, quả quyết vô cùng.
Nhưng Đường Tâm Lạc trái lại muốn biết, cô gái trong bộ phim kia, rốt cuộc đến mức độ nào?
Nếu như phải hôn, thân mật... Thậm chí lên giường, cô tuyệt đối không thể đáp ứng.
-Cô yên tâm, bộ phim kia không có tình yêu nam nữ thái quá gì đâu, tất cả đều rất ngây thơ trong sáng. Cô về xem sẽ biết, Đường tiểu thư, coi như tôi xin cô... Vất vả lắm tôi mới tìm được một người có thể giúp Việt Trạch ra khỏi cuộc sống khép kín, cô nhất định phải giúp đấy!
Đường Tâm Lạc hoàn toàn không muốn trả lời chuyện này, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Blanco, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đợi cô xem qua bộ phim đó đã rồi hẵng quyết định.
Sau khi trở về, nàng đã tìm được bộ phim có tên 《 Ánh trăng màu bạc》, một mình lẳng lặng ngổi trên giường xem.
Mãi đến khi hết phim, Đường Tâm Lạc mới thoát khỏi phiền bầu không khí ảm đạm uất ức.
Chẳng biết lúc nào, trên mặt sớm đã lấm lem nước mắt. Đây không phải là lần đầu tiên cô xem phim điện ảnh Việt Trạch đóng.
Nhưng đây là lần đầu tiên xem anh diễn vai chính trong phim văn nghệ.
Cả bộ phim đều tràn ngập áp lực tuổi trẻ, hiện thực tàn khốc. Nhưng trong cả bộ phim lại duy chỉ có một ánh nắng ấm áp liên tục ở đó, chưa từng rời đi.
Lúc nhỏ, người mẹ nấu mì cho thiếu niên tóc bạc chính là thời gian êm ả nhất của anh ta. Trái lại sau đó, cô gái dịu dàng nấu mì ở tiệm mì trong con hẻm nhỏ liền trở thành một người mẹ.
Lúc bộ phim kết thúc, cô gái nấu mì kia không cẩn thận đã bị một người lái xe say rượu đâm phải. Mà trong lòng thiếu niên tóc bạc, cuối cùng sự ấm áp cũng theo đó mà đi.
Nước mắt, bất tri bất giác chảy xuống.
Đường Tâm Lạc lau nước mắt, cầm lấy điện thoại, gửi cho Blanco một tin nhắn.
-Tôi sẽ phối hợp với anh, chữa khỏi cho Việt Trạch.
Đêm đó, Đường Tâm Lạc chìm vào một giấc mơ. Trong giấc mơ, cô đang chăm sóc Việt Trạch, nấu cơm cho anh ta. Cô vừa mới bưng đồ mới nấu ra thì hình ảnh chợt biến đổi. Việt Trạch mặc một bộ quần áo màu trắng thoái mái vốn đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn đột nhiên biến mất.
Thay vào đó chính là bóng dáng cao lớn mà từ lâu cô đã không gặp.
Người đàn ông kia quay lưng về phía cô, ánh ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ hấp dẫn người khác.
Đường Tâm Lạc tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi chén dĩa xuống đất. Người đàn ông nghe được động tĩnh liền quay đầu lại.
Bốn mắt chạm nhau, sự bối rối trong ánh mắt cô đều bị ánh mắt đen láy của anh ta thu vào hết.
Trong giấc mơ lúc ấy Đường Tâm Lạc muốn há miệng giải thích, nhưng mặc kệ cô nỗ lực đến đâu, bờ môi chỉ có thể mấp máy mà không thể phát ra được chữ gì.
Ánh mắt đen láy của Lục Dục Thần nhìn thẳng vào gương mặt cô, bên trong phẫn nộ có, căm ghét cũng có.
Ánh mắt căm ghét kia như như cú đánh chí mạng, tầng tầng lớp lớp mà đánh vào trái tim cô. Đường Tâm Lạc dốc sức liều mạng giãy giụa, cố hết sức muốn giải thích.
Ngay khi cô nàng đang vất vả phá tan sự gò bó trong cổ họng, gắng gượng nói ra tiếng thì một giọng nữ dịu dàng đằm thắm đột nhiên từ phía sau truyền đến.
-Dục Thần, em đem đến cho anh chút canh này...Mấy ngày nay anh khổ nhiều rồi...
Cơn ác mộng im bặt dừng lại.
Đường Tâm Lạc từ trong mộng tỉnh lại, toàn thân mồ hôi lạnh toát.
Đề nghị này, Đường Tâm Lạc tuyệt đối không dám phối hợp. Đóng vai bạn gái Việt Trạch, giúp ánh ta thoát khỏi ám ảnh. Không phải là cô bận bịu không muốn giúp. Nhưng, chỉ cần vừa nghĩ đến biểu hiện của Lục Dục Thần sau khi biết chuyện này, cô hầu như đến một chút dũng khí cũng không có.
-Không cần đóng vai bạn gái anh ấy, cô chỉ cần xem lại bộ phim kia, làm ở mức độ cô bé trong phim là được rồi... Đường tiểu thư nếu như đồng ý giúp đỡ, mấy vấn đề khó khăn của hai người trong《 Sủng phi thượng vị kí》, Blanco tôi có thể cam đoan giúp cô đối phó.
Blanco đề nghị, quả quyết vô cùng.
Nhưng Đường Tâm Lạc trái lại muốn biết, cô gái trong bộ phim kia, rốt cuộc đến mức độ nào?
Nếu như phải hôn, thân mật... Thậm chí lên giường, cô tuyệt đối không thể đáp ứng.
-Cô yên tâm, bộ phim kia không có tình yêu nam nữ thái quá gì đâu, tất cả đều rất ngây thơ trong sáng. Cô về xem sẽ biết, Đường tiểu thư, coi như tôi xin cô... Vất vả lắm tôi mới tìm được một người có thể giúp Việt Trạch ra khỏi cuộc sống khép kín, cô nhất định phải giúp đấy!
Đường Tâm Lạc hoàn toàn không muốn trả lời chuyện này, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Blanco, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đợi cô xem qua bộ phim đó đã rồi hẵng quyết định.
Sau khi trở về, nàng đã tìm được bộ phim có tên 《 Ánh trăng màu bạc》, một mình lẳng lặng ngổi trên giường xem.
Mãi đến khi hết phim, Đường Tâm Lạc mới thoát khỏi phiền bầu không khí ảm đạm uất ức.
Chẳng biết lúc nào, trên mặt sớm đã lấm lem nước mắt. Đây không phải là lần đầu tiên cô xem phim điện ảnh Việt Trạch đóng.
Nhưng đây là lần đầu tiên xem anh diễn vai chính trong phim văn nghệ.
Cả bộ phim đều tràn ngập áp lực tuổi trẻ, hiện thực tàn khốc. Nhưng trong cả bộ phim lại duy chỉ có một ánh nắng ấm áp liên tục ở đó, chưa từng rời đi.
Lúc nhỏ, người mẹ nấu mì cho thiếu niên tóc bạc chính là thời gian êm ả nhất của anh ta. Trái lại sau đó, cô gái dịu dàng nấu mì ở tiệm mì trong con hẻm nhỏ liền trở thành một người mẹ.
Lúc bộ phim kết thúc, cô gái nấu mì kia không cẩn thận đã bị một người lái xe say rượu đâm phải. Mà trong lòng thiếu niên tóc bạc, cuối cùng sự ấm áp cũng theo đó mà đi.
Nước mắt, bất tri bất giác chảy xuống.
Đường Tâm Lạc lau nước mắt, cầm lấy điện thoại, gửi cho Blanco một tin nhắn.
-Tôi sẽ phối hợp với anh, chữa khỏi cho Việt Trạch.
Đêm đó, Đường Tâm Lạc chìm vào một giấc mơ. Trong giấc mơ, cô đang chăm sóc Việt Trạch, nấu cơm cho anh ta. Cô vừa mới bưng đồ mới nấu ra thì hình ảnh chợt biến đổi. Việt Trạch mặc một bộ quần áo màu trắng thoái mái vốn đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn đột nhiên biến mất.
Thay vào đó chính là bóng dáng cao lớn mà từ lâu cô đã không gặp.
Người đàn ông kia quay lưng về phía cô, ánh ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ hấp dẫn người khác.
Đường Tâm Lạc tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi chén dĩa xuống đất. Người đàn ông nghe được động tĩnh liền quay đầu lại.
Bốn mắt chạm nhau, sự bối rối trong ánh mắt cô đều bị ánh mắt đen láy của anh ta thu vào hết.
Trong giấc mơ lúc ấy Đường Tâm Lạc muốn há miệng giải thích, nhưng mặc kệ cô nỗ lực đến đâu, bờ môi chỉ có thể mấp máy mà không thể phát ra được chữ gì.
Ánh mắt đen láy của Lục Dục Thần nhìn thẳng vào gương mặt cô, bên trong phẫn nộ có, căm ghét cũng có.
Ánh mắt căm ghét kia như như cú đánh chí mạng, tầng tầng lớp lớp mà đánh vào trái tim cô. Đường Tâm Lạc dốc sức liều mạng giãy giụa, cố hết sức muốn giải thích.
Ngay khi cô nàng đang vất vả phá tan sự gò bó trong cổ họng, gắng gượng nói ra tiếng thì một giọng nữ dịu dàng đằm thắm đột nhiên từ phía sau truyền đến.
-Dục Thần, em đem đến cho anh chút canh này...Mấy ngày nay anh khổ nhiều rồi...
Cơn ác mộng im bặt dừng lại.
Đường Tâm Lạc từ trong mộng tỉnh lại, toàn thân mồ hôi lạnh toát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.