Chương 531: Nhận Ra "vòng Cổ Vàng Thạch Anh"
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Khoảng thời gian đó, là thời gian mà cô ta cảm thấy hạnh phúc nhất.
Mãi đến ngày hôm ấy, cô ta được viện trưởng gọi đến văn phòng một mình, nhìn thấy có cô Tiền thường đến cô nhi viện làm từ thiện.
Thì ra chiếc vòng cổ kia là của con gái cô ấy không cẩn thận đánh mất.
Cứ như vậy, chiếc vòng cổ vàng thạch anh vốn thuộc về cô ta, bị nhũng người lớn kia vô lý lấy lại.
Chiếc vòng cổ kia rõ ràng là cô ta nhặt được.
Nếu cô ta nhặt được rồi thì phải là của cô ta chứ, bọn nhỏ ở cô nhi viện đều đã nói với nhau như thế.
Dựa vào cái gì những người lớn kia muốn cướp đoạt chiếc vòng cổ vốn thuộc về cô ta, một cách đơn giản đến thế!
Mãi đến lúc này, Cố Huyên Nhi, mới lần đầu tiên hiểu được cái thế giới này.
Thì ra, ngoại trừ nắm đấm, thì còn có quyền thế tiền bạc có thể dễ dàng ức hiếp người khác.
Cô ta không quyền thế, không có giàu có, càng không có một thể lực khỏe mạnh.
Cô ta chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, đến bố mẹ ruột cũng không cần đến.
Vì vậy, cho dù cô ta có yêu quý chiếc vòng cổ vàng thạch anh đến đâu, cũng có thể đơn giản bị những người khác cướp đi!
Khi đó, viện trưởng và cô Tiền kia đã lấy mất chiếc vòng cổ, còn luôn miệng nói, vì suy nghĩ cho cuộc đời tương lai của cô nên sẽ thay cô giữ bí mật chuyện này, làm bà ta yên tâm rằng, sẽ không nói với những người khác là vòng cổ đã bị bà ta lấy đi.
Viện trưởng còn ôm, vuốt ve đầu của cô nói:
-Con yên tâm, viện trưởng sẽ thay con giữ bí mật, sẽ không để người khác biết được, vòng cổ là của cô Đường!
-A ——
Những thứ người giả nhân giả nghĩa này, đã cướp lấy vòng cổ, lại còn giả bộ là vì cô ta!
May mắn số mệnh cô ta còn chưa tuyệt, về sau được Thẩm Uyển tìm đến. Bà ta đã thấy được cô mang chiếc vòng cổ kia trong tấm ảnh chụp chung với bọn nhỏ ở cô nhi viện.
Lại sau đó, lại có Lục Dục Thần...
Cuộc đời của cô, từ đó về sau, bắt đầu thay đổi hoàn toàn.
Ngoại trừ ốm đau ra thì tất cả những thứ còn lại đều mỹ mãn đến nỗi cảm thấy không chân thật.
Mà bây giờ, tất cả quyền thế và tiền bạc, cô đều đã có trong tay.
Cô tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy đến hạnh phúc của cô.
Cố Huyên Nhi đáy mắt sáng lên, cô ta lật tay đem vàng chiếc vòng vàng thạch anh bỏ vào trong túi. Không hề cảm thấy tội lỗi mà đi vào phòng ngủ.
Sợi dây chuyền này, cô ta nhất định phải tra cho rõ ràng, tại sao lại ở bên trong bàn trang điểm của Đường Tâm Lạc.
Kẻ có được sợi dây chuyền này, rút cuộc là người nào?
Cô ta nhớ kỹ, Lục Dục Thần đã từng nói rằng không tìm được sợi dây chuyền này.
Nếu như anh đã tìm được, nhất định sẽ nói cho cô ta biết.
Vì vậy...
Cố Huyên Nhi nheo mắt lại.
Chẳng lẽ, "Công chúa nhỏ" khi còn bé đã tới cô nhi viện mấy lần đấy, khiến cho toàn bộ những đứa trẻ trong cô nhi viện hâm mộ, chính là Đường Tâm Lạc?
Không, không thể nào.
Cô ta lắc đầu.
Trên thế giới sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Đây chỉ là Đường Tâm Lạc trong lúc vô tình đã lấy được.
Nếu như Đường Tâm Lạc thật sự là cô bé kia, cũng sớm đã quen biết với Lục Dục Thần, vạch trần lời nói dối của mình.
Đúng, cô ta không nên bối rối, nhất định là như vậy.
Cố Huyên Nhi vẫn tự an ủi mình, cầm lấy chiếc vòng vàng thạch anh, nhanh chóng trở lại gian phòng của mình.
Đêm đó, Lục Dục Thần chưa trở về.
Đến ngày hôm sau, Cố Huyên Nhi mới từ trong miệng cô Lý nghe được tin tức.
-Cái gì, cô Lý...Cô nói Dục Thần, tối hôm qua bị tập kích?
-Đúng vậy a.
Cô Lý gật đầu:
-Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, hiện tại phu nhân đang lo lắng vô cùng, sua khi thiếu gia ra khỏi bệnh viện, cũng đã để cậu ấy dọn khỏi nhà cũ bên kia, để phu nhân tự mình coi sóc.
-Làm sao có thể? Tại thành phố A này lại còn có người dám tập kích Dục Thần. Anh ấy thế nào, có nặng lắm không... Cô Lý, có thể cho tôi đi thăm anh ấy chút không?
Mãi đến ngày hôm ấy, cô ta được viện trưởng gọi đến văn phòng một mình, nhìn thấy có cô Tiền thường đến cô nhi viện làm từ thiện.
Thì ra chiếc vòng cổ kia là của con gái cô ấy không cẩn thận đánh mất.
Cứ như vậy, chiếc vòng cổ vàng thạch anh vốn thuộc về cô ta, bị nhũng người lớn kia vô lý lấy lại.
Chiếc vòng cổ kia rõ ràng là cô ta nhặt được.
Nếu cô ta nhặt được rồi thì phải là của cô ta chứ, bọn nhỏ ở cô nhi viện đều đã nói với nhau như thế.
Dựa vào cái gì những người lớn kia muốn cướp đoạt chiếc vòng cổ vốn thuộc về cô ta, một cách đơn giản đến thế!
Mãi đến lúc này, Cố Huyên Nhi, mới lần đầu tiên hiểu được cái thế giới này.
Thì ra, ngoại trừ nắm đấm, thì còn có quyền thế tiền bạc có thể dễ dàng ức hiếp người khác.
Cô ta không quyền thế, không có giàu có, càng không có một thể lực khỏe mạnh.
Cô ta chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, đến bố mẹ ruột cũng không cần đến.
Vì vậy, cho dù cô ta có yêu quý chiếc vòng cổ vàng thạch anh đến đâu, cũng có thể đơn giản bị những người khác cướp đi!
Khi đó, viện trưởng và cô Tiền kia đã lấy mất chiếc vòng cổ, còn luôn miệng nói, vì suy nghĩ cho cuộc đời tương lai của cô nên sẽ thay cô giữ bí mật chuyện này, làm bà ta yên tâm rằng, sẽ không nói với những người khác là vòng cổ đã bị bà ta lấy đi.
Viện trưởng còn ôm, vuốt ve đầu của cô nói:
-Con yên tâm, viện trưởng sẽ thay con giữ bí mật, sẽ không để người khác biết được, vòng cổ là của cô Đường!
-A ——
Những thứ người giả nhân giả nghĩa này, đã cướp lấy vòng cổ, lại còn giả bộ là vì cô ta!
May mắn số mệnh cô ta còn chưa tuyệt, về sau được Thẩm Uyển tìm đến. Bà ta đã thấy được cô mang chiếc vòng cổ kia trong tấm ảnh chụp chung với bọn nhỏ ở cô nhi viện.
Lại sau đó, lại có Lục Dục Thần...
Cuộc đời của cô, từ đó về sau, bắt đầu thay đổi hoàn toàn.
Ngoại trừ ốm đau ra thì tất cả những thứ còn lại đều mỹ mãn đến nỗi cảm thấy không chân thật.
Mà bây giờ, tất cả quyền thế và tiền bạc, cô đều đã có trong tay.
Cô tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy đến hạnh phúc của cô.
Cố Huyên Nhi đáy mắt sáng lên, cô ta lật tay đem vàng chiếc vòng vàng thạch anh bỏ vào trong túi. Không hề cảm thấy tội lỗi mà đi vào phòng ngủ.
Sợi dây chuyền này, cô ta nhất định phải tra cho rõ ràng, tại sao lại ở bên trong bàn trang điểm của Đường Tâm Lạc.
Kẻ có được sợi dây chuyền này, rút cuộc là người nào?
Cô ta nhớ kỹ, Lục Dục Thần đã từng nói rằng không tìm được sợi dây chuyền này.
Nếu như anh đã tìm được, nhất định sẽ nói cho cô ta biết.
Vì vậy...
Cố Huyên Nhi nheo mắt lại.
Chẳng lẽ, "Công chúa nhỏ" khi còn bé đã tới cô nhi viện mấy lần đấy, khiến cho toàn bộ những đứa trẻ trong cô nhi viện hâm mộ, chính là Đường Tâm Lạc?
Không, không thể nào.
Cô ta lắc đầu.
Trên thế giới sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Đây chỉ là Đường Tâm Lạc trong lúc vô tình đã lấy được.
Nếu như Đường Tâm Lạc thật sự là cô bé kia, cũng sớm đã quen biết với Lục Dục Thần, vạch trần lời nói dối của mình.
Đúng, cô ta không nên bối rối, nhất định là như vậy.
Cố Huyên Nhi vẫn tự an ủi mình, cầm lấy chiếc vòng vàng thạch anh, nhanh chóng trở lại gian phòng của mình.
Đêm đó, Lục Dục Thần chưa trở về.
Đến ngày hôm sau, Cố Huyên Nhi mới từ trong miệng cô Lý nghe được tin tức.
-Cái gì, cô Lý...Cô nói Dục Thần, tối hôm qua bị tập kích?
-Đúng vậy a.
Cô Lý gật đầu:
-Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, hiện tại phu nhân đang lo lắng vô cùng, sua khi thiếu gia ra khỏi bệnh viện, cũng đã để cậu ấy dọn khỏi nhà cũ bên kia, để phu nhân tự mình coi sóc.
-Làm sao có thể? Tại thành phố A này lại còn có người dám tập kích Dục Thần. Anh ấy thế nào, có nặng lắm không... Cô Lý, có thể cho tôi đi thăm anh ấy chút không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.