Chương 534: Trác Nhã Dung Đánh Vào Mặt Cố Huyên Nhi
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Cố Huyên Nhi trong lòng mừng thầm, không nghĩ tới Lục phu nhân sẽ đích thân đi ra mời cô ta vào.
Quả nhiên, đứng ở chỗ này làm dáng một chút cũng đáng giá đấy.
Trong lòng cô ta dần tràn lên chút đắc ý, đang nghĩ ngợi chờ Trác Nhã Dung tới đây thì nên nói gì.
Quý phu nhân thần thái vốn tao nhã, sau khi đến gần cũng dần dần lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
-A, tôi tưởng ai đến chứ, thì ra là đồ ly tinh không biết xấu hổ cô!
Bà thản nhiên nói một câu mang theo sự coi khinh của người trên. Sau khi Trác Nhã Dung ra trước cửa, thấy Cố Huyên Nhi liền nói một câu đem đánh đổ tất cả hy vọng của cô ta.
-Lục phu nhân, bà... Sao bà có thể nói như vậy...
Người phụ nữ xinh đẹp mỏng manh, trong phút chốc khóe mắt cũng đã đỏ lên. Cô Lý đứng bên cạnh đau lòng nắm chặt tay nhưng vẫn cố nén xuống, muốn tiến lên nói đỡ cho Cố Huyên Nhi.
-Chẳng lẽ lời tôi nói, còn có sai được hay sao?
Trác Nhã Dung bĩu môi, lạnh lùng nhìn Cố Huyên Nhi.
Bà vốn là con gái nhà quyền quý, lại thường đi xã giao bên ngoài với thân phận Lục phu nhân, sự vui vẻ thường trực vụt tắt trên gương mặt, dung mạo lãnh đạm, tất cả đều thể hiện khí chất của quý phu nhân cao quý không thể chạm tới.
-Lục phu nhân, bà... Bà biết rõ mối quan hệ của tôi và Dục Thần, tại sao lại còn làm nhục tôi? Tôi hôm nay đến chỉ là nghe nói Dục Thần bị thương, vì lo lắng nên đến gặp anh ấy mà thôi.
Vẻ mặt sợ hãi của Cố Huyên Nhi giống như đang mang sự uất ức thấu trời vậy. Trong đôi mắt dài mảnh yếu đuối đã rơm rớm nước mắt. Nhưng vì không muốn nước mắt rơi xuống nên lại dốc sức liều mạng mở to hai mắt.
Dáng vẻ kia thoạt nhìn thì vô cùng điềm đạm đáng yêu, kiên cường chịu đựng.
Bây giờ so với cô ta, Trác Nhã Dung lập tức đã bị biến thành bà mẹ chồng độc ác chuyên đi chia rẽ tình cảm những đôi uyên ương trong phim truyền hình.
-A... Lời này của cô trái lại thật sự là buồn cười đó. Quan hệ giữa cô và Dục Thần, cô thật cho rằng người khác không biết? Lời tôi vừa nói có gì sai sao? Cô không phải là hồ ly tinh thì là cái gì... Dục Thần là người đã có vợ, cô còn chạy đến đây từ nông đến sâu, chẳng lẽ còn không phải hồ ly tinh!
Trác Nhã Dung vốn chỉ là diễn kịch theo lời Lục Dục Thần đã nói, mượn cơ hội làm trò vui cho người ngoài xem.
Nhưng nói được lời này, Trác Nhã Dung thật sự đã bị Cố Huyên Nhi khơi gợi lên sự tức giận.
-Hơn nữa, cô cũng không phải là bác sĩ, Dục Thần bị thương, cô thấy rồi có làm gì được không? Cô cùng chẳng trở thành thần dược được đâu ... Cố tiểu thư, phụ nữ tốt nhất nên giữ mình cho trong sạch. Cố Gia dầu gì cũng là danh môn vọng tộc, tôi khuyên cô mau về đi. Đừng tiếp tục ở đây làm bố mẹ cô mất mặt.
-Tôi...
Cố Huyên Nhi bị Trác Nhã Dung răn dạy một hồi, thực cảm thấy giống như liên tiếp bị đánh vào mặt.
Cô ta không thể nào phản bác được Trác Nhã Dung.
Mấu chốt là, đây là đối tượng mà cô ta còn phải lấy lòng lâu dài.
Cố Huyên Nhi cố nén xuống phẫn hận trong lòng, tự nói với mình phải chịu đựng, phải nhịn.
Đợi đến lúc cô ta được gả cho Lục gia, trở thành phu nhân Lục Dục Thần, chuyện đầu tiên cô ta muốn làm chính là chuốc thuốc độc để bà ta chết quách cho rồi.
Cố Huyên Nhi tay phải nắm chặt lại giấu trong tay áo, Dùng cái này che giấu sự phẫn uất hiện giờ.
Cô ta lắp bắp mở miệng:
-Lục phu nhân, bà thật sự hiểu lầm tôi rồi... Tôi đối với Dục Thần là tình yêu thật lòng!
Cố Huyên Nhi chịu đựng cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể run rẩy, tựa như có thể ngã xuống ngay lúc nào.
Quả nhiên, đứng ở chỗ này làm dáng một chút cũng đáng giá đấy.
Trong lòng cô ta dần tràn lên chút đắc ý, đang nghĩ ngợi chờ Trác Nhã Dung tới đây thì nên nói gì.
Quý phu nhân thần thái vốn tao nhã, sau khi đến gần cũng dần dần lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
-A, tôi tưởng ai đến chứ, thì ra là đồ ly tinh không biết xấu hổ cô!
Bà thản nhiên nói một câu mang theo sự coi khinh của người trên. Sau khi Trác Nhã Dung ra trước cửa, thấy Cố Huyên Nhi liền nói một câu đem đánh đổ tất cả hy vọng của cô ta.
-Lục phu nhân, bà... Sao bà có thể nói như vậy...
Người phụ nữ xinh đẹp mỏng manh, trong phút chốc khóe mắt cũng đã đỏ lên. Cô Lý đứng bên cạnh đau lòng nắm chặt tay nhưng vẫn cố nén xuống, muốn tiến lên nói đỡ cho Cố Huyên Nhi.
-Chẳng lẽ lời tôi nói, còn có sai được hay sao?
Trác Nhã Dung bĩu môi, lạnh lùng nhìn Cố Huyên Nhi.
Bà vốn là con gái nhà quyền quý, lại thường đi xã giao bên ngoài với thân phận Lục phu nhân, sự vui vẻ thường trực vụt tắt trên gương mặt, dung mạo lãnh đạm, tất cả đều thể hiện khí chất của quý phu nhân cao quý không thể chạm tới.
-Lục phu nhân, bà... Bà biết rõ mối quan hệ của tôi và Dục Thần, tại sao lại còn làm nhục tôi? Tôi hôm nay đến chỉ là nghe nói Dục Thần bị thương, vì lo lắng nên đến gặp anh ấy mà thôi.
Vẻ mặt sợ hãi của Cố Huyên Nhi giống như đang mang sự uất ức thấu trời vậy. Trong đôi mắt dài mảnh yếu đuối đã rơm rớm nước mắt. Nhưng vì không muốn nước mắt rơi xuống nên lại dốc sức liều mạng mở to hai mắt.
Dáng vẻ kia thoạt nhìn thì vô cùng điềm đạm đáng yêu, kiên cường chịu đựng.
Bây giờ so với cô ta, Trác Nhã Dung lập tức đã bị biến thành bà mẹ chồng độc ác chuyên đi chia rẽ tình cảm những đôi uyên ương trong phim truyền hình.
-A... Lời này của cô trái lại thật sự là buồn cười đó. Quan hệ giữa cô và Dục Thần, cô thật cho rằng người khác không biết? Lời tôi vừa nói có gì sai sao? Cô không phải là hồ ly tinh thì là cái gì... Dục Thần là người đã có vợ, cô còn chạy đến đây từ nông đến sâu, chẳng lẽ còn không phải hồ ly tinh!
Trác Nhã Dung vốn chỉ là diễn kịch theo lời Lục Dục Thần đã nói, mượn cơ hội làm trò vui cho người ngoài xem.
Nhưng nói được lời này, Trác Nhã Dung thật sự đã bị Cố Huyên Nhi khơi gợi lên sự tức giận.
-Hơn nữa, cô cũng không phải là bác sĩ, Dục Thần bị thương, cô thấy rồi có làm gì được không? Cô cùng chẳng trở thành thần dược được đâu ... Cố tiểu thư, phụ nữ tốt nhất nên giữ mình cho trong sạch. Cố Gia dầu gì cũng là danh môn vọng tộc, tôi khuyên cô mau về đi. Đừng tiếp tục ở đây làm bố mẹ cô mất mặt.
-Tôi...
Cố Huyên Nhi bị Trác Nhã Dung răn dạy một hồi, thực cảm thấy giống như liên tiếp bị đánh vào mặt.
Cô ta không thể nào phản bác được Trác Nhã Dung.
Mấu chốt là, đây là đối tượng mà cô ta còn phải lấy lòng lâu dài.
Cố Huyên Nhi cố nén xuống phẫn hận trong lòng, tự nói với mình phải chịu đựng, phải nhịn.
Đợi đến lúc cô ta được gả cho Lục gia, trở thành phu nhân Lục Dục Thần, chuyện đầu tiên cô ta muốn làm chính là chuốc thuốc độc để bà ta chết quách cho rồi.
Cố Huyên Nhi tay phải nắm chặt lại giấu trong tay áo, Dùng cái này che giấu sự phẫn uất hiện giờ.
Cô ta lắp bắp mở miệng:
-Lục phu nhân, bà thật sự hiểu lầm tôi rồi... Tôi đối với Dục Thần là tình yêu thật lòng!
Cố Huyên Nhi chịu đựng cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể run rẩy, tựa như có thể ngã xuống ngay lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.