Chương 468: Winston Chặn Lại (2)
Lục Khinh Quân
01/05/2021
Tên thủ lĩnh lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến vậy!
-Đại ca, tha mạng a! Chúng tôi đây chỉ là bắt người nhận tiền. Tất cả mọi người là trên đường đều là anh em, anh yên tâm, sau khi lấy được tiền, tôi cũng chia anh một phần, cầu xin anh tha cho tôi được không?
Tên thủ lĩnh thấy được người này không phải là Lục gia phái tới, liền muốn dùng tiền dụ dỗ.
-Tiền... Cho tôi tiền, anh cho nổi sao?
-Tôi đương nhiên...
Còn chưa nói xong, tên thủ lĩnh đã ngã xuống đất.
Anh ta đến chết có lẽ cũng không biết, câu nào của mình đã đắc tội với người đàn ông ngoại quốc này.
Winston đeo kính râm, lấy khăn tay từ trong túi ra lặng lẽ xoa xoa tay.
Hừ, anh ta ghét nhất người khác nhắc đến tiền với mình.
Winston thân thể vạm vỡ sau khi đá văng bọn bắt cóc sang một bên rồi bước đến thùng xe phía sau.
-Hai cô gái?
Anh ta nhíu mày nhìn hai người phụ nữ đang hôn mê đang nằm trong xe, trên vẻ mặt lạnh lùng hiện lên vẻ phiền toái.
Ghét nhất là phụ nữ.
Nếu không phải Công Tước tự mình hạ lệnh, anh ta đến một người phụ nữ cũng không muốn động vào.
Huống chi, ở đây còn có đến hai người.
Winston đi qua, thấy rõ mặt Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân.
-Shit!
Vẻ mặt hắn lạnh lùng mở miệng nói tục, lại từ trong túi lấy điện thoại ra.
Vì không để lại dấu vết, mỗi lần làm nhiệm vụ, anh ta đều đổi một điện thoại mới.
May mắn lần này, anh ta sớm nhớ được nhiệm vụ lưu ảnh mục tiêu vào trong máy. Winston cầm ảnh xem một hồi lâu.
Anh ta có chứng nhận dạng mặt kém bẩm sinh, đây dường như là điều suýt chút nữa ảnh hưởng đến kiếp sống sát thủ của anh ta .
Sau khi xem một lát, mới rút cuộc xác định, người mặc bộ đồ lụa mỏng màu trắng, chính là mục tiêu của anh ta cần dẫn đi đêm nay.
Đường Tâm Lạc, người phụ nữ làm cho Thiếu chủ động lòng, chính là cô rồi.
Anh ta dễ dàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Đường Tâm Lạc, trực tiếp hướng bên ngoài mà đi.
Ngay lúc anh ta đang định bước đi thì đột nhiên dừng lại.
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng sau đôi kính râm nhìn vào gương mặt vẫn đang mê mệt của Kiều Nhân Nhân.
-Shit!
Anh ta lại phát ra câu nói tục.
Bên kia, Lục Dục Thần rốt cuộc đã nhận được tin tức từ cảnh sát.
Có người đi đường báo cho cảnh sát rằng ở một con đường nhỏ vắng vẻ đã phát hiện bọn cướp và chiếc xe bắt con tin.
-Lục gia, tin tức còn chưa xác định, phía cảnh sát nói bọn họ sẽ lập tức phái người qua... Chúng ta cũng phái người đi, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.
Mạnh Trạch đem tin tức từ cảnh sát báo lại cho Lục Dục Thần.
-Không, để tôi tự đi.
Anh đứng lên, một khắc cũng không muốn chờ.
Đúng vào lúc này, Lục Thất cũng từ bên ngoài tiến đến:
-Lục gia, người của chúng ta có phát hiện! Đã tìm được chiếc xe jeep màu đen kia, bên cạnh xe đó còn có vết lốp xe của một chiếc xe tải khác. Theo như dấu vết lốp xe, chiếc xe tải kia có lẽ lại lái về nội thành thành phố A, người của chúng ta đã tìm qua, nhưng mà...
-Nhưng mà cái gì?
Dục Thần nghiêm nghị hỏi.
Lục Thất trong lòng đau xót, vẫn trung thực nói ra:
-Nhưng mà, lốp xe in lại có chứa vết máu, còn có dấu kéo lê đi... Tôi, tôi chỉ sợ là...
Chỉ sợ đó là dấu vết lúc Thiếu phu nhân kích động mà nhảy xuống xe.
Lục Dục Thần nghe được tin tức, thân hình hơi đứng không vững. Cả thân hình cao lớn thiếu chút nữa cắm xuống đất.
-Lục gia...
Mạnh Trạch lập tức đỡ lấy anh.
-Lục gia, ngài đừng lo lắng. Thiếu phu nhân sống hiền lành có trời giúp, tiểu thiếu gia cũng có ông trời phù hộ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!
Mạnh Trạch tuy rằng an ủi Lục Dục Thần, nhưng so với Lục Dục Thần vẫn không mấy dám chắc.
-Đại ca, tha mạng a! Chúng tôi đây chỉ là bắt người nhận tiền. Tất cả mọi người là trên đường đều là anh em, anh yên tâm, sau khi lấy được tiền, tôi cũng chia anh một phần, cầu xin anh tha cho tôi được không?
Tên thủ lĩnh thấy được người này không phải là Lục gia phái tới, liền muốn dùng tiền dụ dỗ.
-Tiền... Cho tôi tiền, anh cho nổi sao?
-Tôi đương nhiên...
Còn chưa nói xong, tên thủ lĩnh đã ngã xuống đất.
Anh ta đến chết có lẽ cũng không biết, câu nào của mình đã đắc tội với người đàn ông ngoại quốc này.
Winston đeo kính râm, lấy khăn tay từ trong túi ra lặng lẽ xoa xoa tay.
Hừ, anh ta ghét nhất người khác nhắc đến tiền với mình.
Winston thân thể vạm vỡ sau khi đá văng bọn bắt cóc sang một bên rồi bước đến thùng xe phía sau.
-Hai cô gái?
Anh ta nhíu mày nhìn hai người phụ nữ đang hôn mê đang nằm trong xe, trên vẻ mặt lạnh lùng hiện lên vẻ phiền toái.
Ghét nhất là phụ nữ.
Nếu không phải Công Tước tự mình hạ lệnh, anh ta đến một người phụ nữ cũng không muốn động vào.
Huống chi, ở đây còn có đến hai người.
Winston đi qua, thấy rõ mặt Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân.
-Shit!
Vẻ mặt hắn lạnh lùng mở miệng nói tục, lại từ trong túi lấy điện thoại ra.
Vì không để lại dấu vết, mỗi lần làm nhiệm vụ, anh ta đều đổi một điện thoại mới.
May mắn lần này, anh ta sớm nhớ được nhiệm vụ lưu ảnh mục tiêu vào trong máy. Winston cầm ảnh xem một hồi lâu.
Anh ta có chứng nhận dạng mặt kém bẩm sinh, đây dường như là điều suýt chút nữa ảnh hưởng đến kiếp sống sát thủ của anh ta .
Sau khi xem một lát, mới rút cuộc xác định, người mặc bộ đồ lụa mỏng màu trắng, chính là mục tiêu của anh ta cần dẫn đi đêm nay.
Đường Tâm Lạc, người phụ nữ làm cho Thiếu chủ động lòng, chính là cô rồi.
Anh ta dễ dàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Đường Tâm Lạc, trực tiếp hướng bên ngoài mà đi.
Ngay lúc anh ta đang định bước đi thì đột nhiên dừng lại.
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng sau đôi kính râm nhìn vào gương mặt vẫn đang mê mệt của Kiều Nhân Nhân.
-Shit!
Anh ta lại phát ra câu nói tục.
Bên kia, Lục Dục Thần rốt cuộc đã nhận được tin tức từ cảnh sát.
Có người đi đường báo cho cảnh sát rằng ở một con đường nhỏ vắng vẻ đã phát hiện bọn cướp và chiếc xe bắt con tin.
-Lục gia, tin tức còn chưa xác định, phía cảnh sát nói bọn họ sẽ lập tức phái người qua... Chúng ta cũng phái người đi, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.
Mạnh Trạch đem tin tức từ cảnh sát báo lại cho Lục Dục Thần.
-Không, để tôi tự đi.
Anh đứng lên, một khắc cũng không muốn chờ.
Đúng vào lúc này, Lục Thất cũng từ bên ngoài tiến đến:
-Lục gia, người của chúng ta có phát hiện! Đã tìm được chiếc xe jeep màu đen kia, bên cạnh xe đó còn có vết lốp xe của một chiếc xe tải khác. Theo như dấu vết lốp xe, chiếc xe tải kia có lẽ lại lái về nội thành thành phố A, người của chúng ta đã tìm qua, nhưng mà...
-Nhưng mà cái gì?
Dục Thần nghiêm nghị hỏi.
Lục Thất trong lòng đau xót, vẫn trung thực nói ra:
-Nhưng mà, lốp xe in lại có chứa vết máu, còn có dấu kéo lê đi... Tôi, tôi chỉ sợ là...
Chỉ sợ đó là dấu vết lúc Thiếu phu nhân kích động mà nhảy xuống xe.
Lục Dục Thần nghe được tin tức, thân hình hơi đứng không vững. Cả thân hình cao lớn thiếu chút nữa cắm xuống đất.
-Lục gia...
Mạnh Trạch lập tức đỡ lấy anh.
-Lục gia, ngài đừng lo lắng. Thiếu phu nhân sống hiền lành có trời giúp, tiểu thiếu gia cũng có ông trời phù hộ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!
Mạnh Trạch tuy rằng an ủi Lục Dục Thần, nhưng so với Lục Dục Thần vẫn không mấy dám chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.