Thời Không Loạn Đấu

Chương 12: Ta là ông nội của cháu

Mai Linh Hương Đóa

25/11/2019

Cách ra đòn của cách đấu kĩ này, là sự kết hợp từ rất nhiều môn khác nhau, bao gồm: Nhu thuật Brazil, Judo, Taekwondo, quyền Anh, kickboxing, karate... Cách đấu kĩ cơ bản này cũng chú trọng nâng cao về thể chất. Trong đó, tập trung vào việc tăng cường sức mạnh và khả năng chịu đựng, phải tập Calisthenics mỗi ngày, chạy đến hết sức, khiêng vật nặng. Chẳng những thế còn phải huấn luyện về mảng tinh thần, mỗi ngày chương trình học sẽ dành ra một tiếng để đưa ra các tình huống mô phỏng và Tần Vũ sẽ phải đưa ra cách giải quyết tình huống đó.

Tại sao lại gọi là chương trình học? Bởi vì không đơn giản là hắn phải nhớ các động tác mà còn phải hoàn thành khóa huấn luyện của hệ thống nữa. Khóa huấn luyện này sẽ hút linh hồn hắn vào trong không gian mô phỏng, trong thời gian ngủ, mặc dù thân thể được nghỉ ngơi nhưng linh hồn thì không thể. Hắn phải hoàn thành chương trình học này trong thời gian ngắn nhất có thể.

Hàng ngày, hắn luyện tập các động tác sao cho hoàn mỹ, rồi sau đó luyện tập thể lực, rồi luyện tập các cách ra đòn với chú X. Chú X thấy hắn tự nhiên biết về một kĩ năng chiến đấu như vậy cũng không có hỏi gì, dù sao ai cũng có bí mật trên người mà.

Từ khi luyện MCMAP, sức mạnh cùng tốc độ của hắn tăng lên chóng mặt, chớp mắt đã tăng lên đến 40. Hắn hỏi hệ thống thì nó bảo là sức mạnh không chỉ dựa vào thể lực mà còn dựa vào kĩ năng nữa.

Chẳng mấy chốc một tuần lại trôi qua, lần này lại có người vào thông báo, hắn cùng tộc bạch tuộc lên sàn đấu.

Mà mức độ hoàn thành chương trình học tăng lên 23%. Sức mạnh của hắn từ 40 tăng lên 45 và tốc độ từ 19 điểm tăng lên 28. Hắn đã thành thục kha khá các động tác, luyện tập với chú X cũng khá hiệu quả. Thêm vào đó mấy cái kĩ năng của hắn cũng nhờ Băng ca trợ giúp. Hiện tại hắn có thể lại gần anh mà không cảm thấy lạnh lẽo, hai người cũng từ đó mà thân thiết hơn. Bất quá, hai ngày trước, anh đã được đón đi. Có lẽ là có người nào đó nhìn trúng năng lực của anh. Trước khi đi Băng ca có nhìn hắn, dường như muốn nói gì đó lại thôi, không biết anh ấy muốn nói gì với hắn nhỉ?

Chẳng mấy chốc lại liền đến phiên hắn lên đài, tuy nhiên lần này không phải với quái vật, mà là với người. Cậu bé trên sàn đấu tầm tuổi hắn, cả người gầy gò đen kịt, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng ác liệt. Hiển nhiên cậu cũng đã trải qua một vài trận chiến.

Cậu bé lao vào hắn, nhanh chóng dùng hai tay muốn chế trụ hắn, bất quá Tần Vũ nhanh chóng tránh đi. Danh hiệu Sát lang giúp mắt của hắn có thể quan sát một cách rõ ràng hơn và có thể nhìn rõ đòn tấn công của đối thủ.

Sau khi tránh khỏi, cậu bé kia cũng không mất đà mà ngay lập tức xoay người, chĩa cùi trỏ về phía hắn. Tần Vũ đã từng được học qua tình huống này trong chương trình học, hắn ngay lập tức đập vào cánh tay của cậu ta và làm chệch hướng đánh. Đây là một kĩ thuật mượn lực để làm chệch hướng đòn đánh. Sau khi làm chệch hướng, cậu bé kia có vẻ mất thăng bằng, Tần Vũ ngay lập tức chớp thời cơ, vặn tay cậu ta ra đằng sau rồi dùng người khóa lại, rồi dùng cả thân thể đè cậu ta xuống đất. Tần Vũ dùng hai tay siết cổ cậu ta.

Lần này không có dễ dàng như lần dùng dao để giết sói. Không phải là nhất kích tất sát mà người dưới bàn tay hắn đang từ từ chết. Đôi mắt cậu ta tràn đầy hoảng sợ, không nỡ cùng tuyệt vọng. Cậu ta cố gắng giãy dụa để thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, bất quá đây là một thế khóa người trong chương trình học của hắn cho nên vô cùng hoàn hảo, không có cách nào thoát ra được. Tần Vũ chợt nhớ tới hắn có kĩ năng tạo ra khối băng, hắn thả tay ra, cậu bé kia ho khù khụ, hít lấy hít để không khí. Tần Vũ ngưng tụ ra một mảnh băng sắc nhọn, ít nhất thứ này giúp cậu ta chết thoải mái hơn một chút.

Hắn dùng mảnh băng cứa qua cổ của cậu bé kia, cậu bé kia chết không nhắm mắt. Tần Vũ dùng tay kia vuốt mắt cho cậu ta, tâm trạng nặng nề mà đứng lên.



Đây là lần đầu tiên hắn tự tay giết người. Lần trước là giết thú hắn cũng cảm thấy không khỏe, lần trước nữa là hệ thống trợ giúp, lần này, chính là hắn tự tay.

Dạ dày hắn sôi sùng sục, cuộn lên, nghẹn lên đến cổ họng. Tần Vũ nhịn không được, nôn khan. Tinh thần lực của hắn tăng lên từ sau vụ chịu đứng đau đớn cùng đối đầu với đàn sói, cho nên giết người lần này mặc dù xác thật có ảnh hưởng đến tâm lý của hắn.Hệ thống nói rằng lần đầu giết người ai cũng vậy, nhớ lại Khương Dực cũng trầm mặc thật lâu mới đứng vững lại được, nhưng đây đều là vì hắn, nếu không phải hắn sống thì hắn là người chết. Cậu bé kia cũng chẳng nhường nhịn gì hắn, sát khí cùng ánh mắt kia không hề che dấu chút sát ý nào. Tần Vũ cứ suy nghĩ như thế, cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

1 năm cứ thế trôi qua....

Chỉ số sức mạnh càng lúc càng khó tăng, trong một năm, từ 45 tăng lên 109, tốc độ tăng từ 28 lên 60. Tinh thần lực tăng lên theo thời gian, hiện tại hắn tham gia sàn đấu, giết người không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Một năm là một thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để khiến cho nhiều chuyện xảy ra, người cũ đi, người mới vào, ông lão điên qua đời, tộc bạch tuộc chết trên sàn đấu, chú X rời đi.

Hôm nay cũng có người đến để đem hắn đi. Một ông lão đi cùng với Băng ca...?

Ông lão cười vô cùng hiền hậu đôi mắt phát sáng, ông nói: "Đi thôi, ta sẽ đưa cháu ra khỏi nơi này. Con cháu Tần gia không nên lưu lạc ở bên ngoài như vậy."

Tần Vũ vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Ông là ai..?"

"Ta là ông nội của cháu."

"!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Không Loạn Đấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook