Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 108: Thượng Hương Hứa Nguyện
Lạc Tuyết Khuynh Thành
02/06/2022
CHƯƠNG 108: THƯỢNG HƯƠNG HỨA NGUYỆN
Editor: Luna Huang
Lâu Vũ Thần nhíu mày, ánh mắt thâm trầm mang theo nụ cười thản nhiên: “Vương gia không biết sao? Bổn tướng cho rằng Lưu Cảnh đã bẩm báo với ngươi.”
Dạ Quân Ly híp mắt một cái, trên người tản ra một cổ lệ khí vô hình rất nhanh thì bị hắn che giấu.
“Không cần Lưu Cảnh bẩm báo, không bằng Lâu tướng hôm nay chúng ta nói một chút?” Dạ Quân Ly hơi phủi Lâu Vũ Thần một mắt, đường nhìn của hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt liền có hỏa hoa phụt ra, bầu không khí lạnh đến băng điểm.
Lúc này Dạ Mạch Hàn vẫn trầm mặc đột nhiên che miệng ho sặc sụa vài tiếng, tiếng ho khan này trái lại hóa giải bầu không khí quỷ dị này.
“Kính Vương, thân ngươi vốn cũng không tốt, thế nào không ở quý phủ nghỉ ngơi thật tốt?” Mạnh Thanh Hoan đi tới, vỗ nhẹ lưng hắn giúp hắn thuận khí.
Khóe môi tái nhợt của Dạ Mạch Hàn thoáng cong, thanh âm thanh nhã nói: “Nghe nói đèn nhang của Linh Thánh tự này rất linh, nên qua đây dâng nén hương thỉnh nguyện.”
Dáng dấp của hắn thanh nhã xuất trần, theo như lời mục đích cũng là không có chút quan hệ nào đến Mạnh Thanh Hoan, nghe hoàn toàn giống như là trùng hợp mà thôi.
Cũng chính là bởi vì như thế, mới để cho người cảm thấy Kính Vương không màng danh lợi, coi như tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không có quan hệ đến hắn.
Mạnh Thanh Hoan cười khúc khích, che miệng nói: “Ta cho rằng chỉ có nữ tử trong khuê các hoặc là phụ nhân trạch viện cửa phủ mới tin tưởng mấy thứ này, không nghĩ tới Kính Vương cũng là một người kính thần phật.”
Dạ Mạch Hàn bất đắc dĩ cười khổ nói: “Nếu vận mệnh có thể tự nắm trong tay mình, làm sao cần cầu phật? Ta cũng cùng đường mà thôi, để ngươi chê cười.”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời hắn nói hơi sửng sờ, huyền cơ trong lời này có nội dung đại đồng tiểu dị với Linh Hư nói với nàng, không biết đây chỉ là trùng hợp, hay Dạ Mạch Hàn đang nói cho nàng biết cái gì?
Nàng rất nhanh thu tư tự, gật đầu cười quay mọi người nói: “Nếu, vậy cùng thượng hương thỉnh nguyện mới rời đi đi.”
Dạ Quân Ly chìm chìm mâu tử, dĩ nhiên đáp ứng nàng: “Cũng tốt.” Nói thẳng đi vào đại điện trước.
Dạ Mạch Hàn theo sát mà vào, Mạnh Thanh Hoan đuổi theo, nàng thấy Lâu Vũ Thần còn đứng tại chỗ, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái khách khí hỏi: “Lâu tướng không đi sao?
Ánh mắt thâm trầm của Lâu Vũ Thần giữ kín như bưng, nói rằng: “Chuyện ta cầu đã được như nguyện, không cần cầu nữa.”
Mạnh Thanh Hoan giương mắt: “Được rồi.” Nàng nói xoay người muốn tiến đại điện, đột nhiên nghe Lâu Vũ Thần hỏi nàng: “Ngươi không muốn biết ta cầu chuyện gì sao?”
Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại, ánh mắt nhất phó không hiểu nhìn hắn, không biết Lâu hồ ly này đến tột cùng đang đùa hoa dạng gì?
Không đợi nàng hỏi, Lâu Vũ Thần liền cất giọng nói: “Ta cầu Bồ Tát mang ký ức đã mất của ngươi trả lại cho ngươi, Bồ Tát quả nhiên hiển linh.” Hắn nhẹ nhàng cười, phục mà lại hỏi: “Tiểu Diệp nhi, nếu ngươi nhớ lại ta, lại vì sao không nhận biết ta?”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, tâm nhất thời hoảng hốt, chuyện nàng tìm lại ký ức Lâu Vũ Thần làm sao mà biết được? Việc này chỉ có Dạ Quân Ly cùng Trường Lan biết, đến tột cùng Lâu Vũ Thần làm sao mà biết được?
Nghĩ đến Lâu Vũ Thần giả dối, Mạnh Thanh Hoan rất nhanh bình phục tâm tình, nàng vô tội cười cười: “Lâu tướng hiểu lầm, ký ức của ta còn chưa tìm lại được.” Nàng khẽ gật đầu, xoay người vào đại điện không để cho Lâu Vũ Thần có bất luận cơ hội nói chuyện gì.
Vọng Thư Uyển.com
Vào đại điện, Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly quỳ gối trên bồ đoàn hai tay tạo thành chữ thập dáng vóc thành tín.
Ánh mắt của nàng quan sát hắn vài lần, quỳ trên bồ đoàn ở bên cạnh hắn. Tâm nhưng thủy chung tĩnh, thẳng đến bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp có chút khí phách của Dạ Quân Ly: “Nhắm mắt lại, thành tâm hứa nguyện.”
Mạnh Thanh Hoan dường như bị đầu độc đầu độc, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nghe thanh âm của Dạ Quân Ly, lòng của nàng nhất thời bình phục, hai tay nàng tạo thành chữ thập ở trong lòng yên lặng cầu khẩn, thành kính chưa bao giờ có.
Hứa xong nguyện, ba người lần lượt dâng hương. Dạ Quân Ly thủy chung biểu tình lạnh lùng, không nói thêm câu nào với nàng, thậm chí, đối với Lâu Vũ Thần mới vừa rồi hỏi hắn cũng không có bất kỳ biểu thị gì.
Thẳng đến mọi người ra Linh Thánh tự, Mạnh Thanh Hoan đều có chút buồn bực không vui, nàng đang chuẩn bị lên xe, thình lình phía sau truyền đến thanh âm hơi giận của Dạ Quân Ly: “Mạnh Thanh Hoan, nàng tốt nhất suy nghĩ kỹ một chút, nên giải thích với ta thế nào.”
Mạnh Thanh Hoan cả kinh, vội vội vàng vàng quay đầu lại, đã thấy yêu nghiệt từ lâu đi xa.
Editor: Luna Huang
Lâu Vũ Thần nhíu mày, ánh mắt thâm trầm mang theo nụ cười thản nhiên: “Vương gia không biết sao? Bổn tướng cho rằng Lưu Cảnh đã bẩm báo với ngươi.”
Dạ Quân Ly híp mắt một cái, trên người tản ra một cổ lệ khí vô hình rất nhanh thì bị hắn che giấu.
“Không cần Lưu Cảnh bẩm báo, không bằng Lâu tướng hôm nay chúng ta nói một chút?” Dạ Quân Ly hơi phủi Lâu Vũ Thần một mắt, đường nhìn của hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt liền có hỏa hoa phụt ra, bầu không khí lạnh đến băng điểm.
Lúc này Dạ Mạch Hàn vẫn trầm mặc đột nhiên che miệng ho sặc sụa vài tiếng, tiếng ho khan này trái lại hóa giải bầu không khí quỷ dị này.
“Kính Vương, thân ngươi vốn cũng không tốt, thế nào không ở quý phủ nghỉ ngơi thật tốt?” Mạnh Thanh Hoan đi tới, vỗ nhẹ lưng hắn giúp hắn thuận khí.
Khóe môi tái nhợt của Dạ Mạch Hàn thoáng cong, thanh âm thanh nhã nói: “Nghe nói đèn nhang của Linh Thánh tự này rất linh, nên qua đây dâng nén hương thỉnh nguyện.”
Dáng dấp của hắn thanh nhã xuất trần, theo như lời mục đích cũng là không có chút quan hệ nào đến Mạnh Thanh Hoan, nghe hoàn toàn giống như là trùng hợp mà thôi.
Cũng chính là bởi vì như thế, mới để cho người cảm thấy Kính Vương không màng danh lợi, coi như tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không có quan hệ đến hắn.
Mạnh Thanh Hoan cười khúc khích, che miệng nói: “Ta cho rằng chỉ có nữ tử trong khuê các hoặc là phụ nhân trạch viện cửa phủ mới tin tưởng mấy thứ này, không nghĩ tới Kính Vương cũng là một người kính thần phật.”
Dạ Mạch Hàn bất đắc dĩ cười khổ nói: “Nếu vận mệnh có thể tự nắm trong tay mình, làm sao cần cầu phật? Ta cũng cùng đường mà thôi, để ngươi chê cười.”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời hắn nói hơi sửng sờ, huyền cơ trong lời này có nội dung đại đồng tiểu dị với Linh Hư nói với nàng, không biết đây chỉ là trùng hợp, hay Dạ Mạch Hàn đang nói cho nàng biết cái gì?
Nàng rất nhanh thu tư tự, gật đầu cười quay mọi người nói: “Nếu, vậy cùng thượng hương thỉnh nguyện mới rời đi đi.”
Dạ Quân Ly chìm chìm mâu tử, dĩ nhiên đáp ứng nàng: “Cũng tốt.” Nói thẳng đi vào đại điện trước.
Dạ Mạch Hàn theo sát mà vào, Mạnh Thanh Hoan đuổi theo, nàng thấy Lâu Vũ Thần còn đứng tại chỗ, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái khách khí hỏi: “Lâu tướng không đi sao?
Ánh mắt thâm trầm của Lâu Vũ Thần giữ kín như bưng, nói rằng: “Chuyện ta cầu đã được như nguyện, không cần cầu nữa.”
Mạnh Thanh Hoan giương mắt: “Được rồi.” Nàng nói xoay người muốn tiến đại điện, đột nhiên nghe Lâu Vũ Thần hỏi nàng: “Ngươi không muốn biết ta cầu chuyện gì sao?”
Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại, ánh mắt nhất phó không hiểu nhìn hắn, không biết Lâu hồ ly này đến tột cùng đang đùa hoa dạng gì?
Không đợi nàng hỏi, Lâu Vũ Thần liền cất giọng nói: “Ta cầu Bồ Tát mang ký ức đã mất của ngươi trả lại cho ngươi, Bồ Tát quả nhiên hiển linh.” Hắn nhẹ nhàng cười, phục mà lại hỏi: “Tiểu Diệp nhi, nếu ngươi nhớ lại ta, lại vì sao không nhận biết ta?”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, tâm nhất thời hoảng hốt, chuyện nàng tìm lại ký ức Lâu Vũ Thần làm sao mà biết được? Việc này chỉ có Dạ Quân Ly cùng Trường Lan biết, đến tột cùng Lâu Vũ Thần làm sao mà biết được?
Nghĩ đến Lâu Vũ Thần giả dối, Mạnh Thanh Hoan rất nhanh bình phục tâm tình, nàng vô tội cười cười: “Lâu tướng hiểu lầm, ký ức của ta còn chưa tìm lại được.” Nàng khẽ gật đầu, xoay người vào đại điện không để cho Lâu Vũ Thần có bất luận cơ hội nói chuyện gì.
Vọng Thư Uyển.com
Vào đại điện, Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly quỳ gối trên bồ đoàn hai tay tạo thành chữ thập dáng vóc thành tín.
Ánh mắt của nàng quan sát hắn vài lần, quỳ trên bồ đoàn ở bên cạnh hắn. Tâm nhưng thủy chung tĩnh, thẳng đến bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp có chút khí phách của Dạ Quân Ly: “Nhắm mắt lại, thành tâm hứa nguyện.”
Mạnh Thanh Hoan dường như bị đầu độc đầu độc, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nghe thanh âm của Dạ Quân Ly, lòng của nàng nhất thời bình phục, hai tay nàng tạo thành chữ thập ở trong lòng yên lặng cầu khẩn, thành kính chưa bao giờ có.
Hứa xong nguyện, ba người lần lượt dâng hương. Dạ Quân Ly thủy chung biểu tình lạnh lùng, không nói thêm câu nào với nàng, thậm chí, đối với Lâu Vũ Thần mới vừa rồi hỏi hắn cũng không có bất kỳ biểu thị gì.
Thẳng đến mọi người ra Linh Thánh tự, Mạnh Thanh Hoan đều có chút buồn bực không vui, nàng đang chuẩn bị lên xe, thình lình phía sau truyền đến thanh âm hơi giận của Dạ Quân Ly: “Mạnh Thanh Hoan, nàng tốt nhất suy nghĩ kỹ một chút, nên giải thích với ta thế nào.”
Mạnh Thanh Hoan cả kinh, vội vội vàng vàng quay đầu lại, đã thấy yêu nghiệt từ lâu đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.