Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 119: Ai Là Yêu Quái?
Lạc Tuyết Khuynh Thành
02/06/2022
CHƯƠNG 119: AI LÀ YÊU QUÁI?
Editor: Luna Huang
Linh Hư cười đi tới, hắn giương mí mắt khinh mang xem xét Dạ Quân Ly một mắt, tấm tắc hai tiếng: “Tuy rằng chỉa vào dung mạo của Trường Lan nhưng khí chất này kém quá xa Trường Lan đi?”
Mạnh Thanh Hoan nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười. Linh Hư nói thật, trên người Trường Lan có một loại khí chất đặc thù nho nhã, xuất trần bất nhiễm, nhàn nhạt như tiên, cho người một mắt khó quên.
Mà Dạ Quân Ly tuy rằng dịch dung thành Trường Lan, nhưng khí thế trên người hắn bức người, khí phách lộ ra ngoài, khí tràng quá lớn, người quen thuộc Trường Lan tự nhiên có thể nhận ra, người trước mắt có phải Trường Lan hay không.
“Ngươi cho là người người đều giống ngươi một dạng, thấy rõ tâm như gương sáng sao? Hơn nữa, ngươi tu luyện mấy nắm nữa có thể thành tiên rồi!” Dạ Quân Ly tức giận phản bác trở lại.
Linh Hư cười cười, không nói đùa với hắn nữa, mà là quay Mạnh Thanh Hoan giải thích: “Trong phù chú ta đưa cho ngươi dùng máu của ta, nên ta có thể nhận biết tồn tại của hồn linh. Chẳng qua là lúc đó đã quên nói cho ngươi biết, một khi dùng phù chú này dẫn hồn linh, trước mặt trời mọc nàng sẽ hôi phi yên diệt (Luna: Tan thành mây khói)!”
Mạnh Thanh Hoan giật mình nhìn Linh Hư, lại đưa mắt đặt ở chỗ Lâm Ngọc Châu. Đã thấy thần tình nàng nhàn nhạt, không đau khổ không vui vẻ, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm đại môn của Diệu Pháp am.
“Có thể cứu nàng không?” Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Lâm Ngọc Châu có tâm nguyện chưa hoàn thành, hơn nữa còn là ở trong Diệu Pháp am này.
Linh Hư hơi thiêu mi, phất trần lộ trên ống tay áo, trả lời: “Cũng không phải là không có biện pháp, chỉ là ta giúp nàng thì có lợi ích gì?”
Một đôi mắt thanh u của hắn lóe một chút tinh quang, biểu tình tự tiếu phi tiếu, rõ ràng mang theo giả dối.
“Nói đi, muốn cái gì?” Biểu tình của Dạ Quân Ly kiêu căng, từ lâu nhìn ra chuyến này Linh Hư đến có chuẩn bị.
Linh Hư trái lại không khách khí chút nào, hắn nhướng nhướng mày, hơi hơi hí mắt nói: “Thỉnh vương gia tiến cử ta vi đương triều quốc sư.”
Dạ Quân Ly có chút ngoài ý muốn, hắn quét Linh Hư một mắt, hỏi: “Ngươi không phải là không muốn làm quan sao, hôm nay mở mang đầu óc rồi?”
Trước đây, hắn cũng từng đề nghị để Linh Hư vào triều chủ quản Phổ An giám, nhưng bị hắn một tiếng cự tuyệt. Cũng không biết hôm nay hắn làm bị rút sai sợi gân nào, dĩ nhiên mở mang đầu óc muốn vào triều làm quốc sư.
Linh Hư khẽ cười một tiếng, trong thanh âm làm như mang theo một ít bất đắc dĩ: “Còn không phải sao, miệng ăn núi lở, cũng là thời gian lao chút dầu nước, sửa chữa Thiên Huyền quan của ta. Càng nghĩ, quốc sư vị thích hợp nhất rồi, đúng rồi, Thánh Dương quốc không phải vừa sắc lập một vị quốc sư sao?? Nghe nói còn rất có bản lĩnh!”
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan đối với việc của Thánh Dương quốc biết rất ít, nàng không chen lời vào, chỉ có thể lẳng lặng nghe.
“Đúng, nghe nói là một nhân vật thần bí.” Dạ Quân Ly nói ngẩng đầu nhìn Linh Hư, khóe môi hắn cong lên, cười nói: “Ta thế nào cảm thấy ngươi đây là đang vì mình tìm đối thủ?”
Sắc mặt Linh Hư đạm nhiên, nhún vai: “Tùy ngươi cho là thế nào đi, linh phù kia khiển người cho ta biết.” Nói hắn không biết ở đâu lấy ra một lá bùa, đặt ở trong tay chuyển một cái, linh phù kia nhất thời hóa thành một đoàn lửa khói, thiêu thành tro tàn.
Linh Hư xoay người, nhất phó bí hiểm: “Đi thôi, có tâm nguyện chưa dứt gì có thể nói cho ta biết, ta sẽ thay chuyển đạt cho bọn hắn.”
Lời này là nói với Lâm Ngọc Châu.
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, nhìn kim quang nhạt nhược phát ra trên người Lâm Ngọc Châu, nàng làm như bị đầu độc, bay theo phía sau Linh Hư.
Mạnh Thanh Hoan co rút khóe môi, tiến đến bên Dạ Quân Ly hỏi: “Linh Hư này sẽ không phải là yêu quái sống mấy trăm năm hoặc là mấy nghìn năm chứ?”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, chợt nghe xung quanh truyền đến thanh âm của Linh Hư: “Người bên cạnh ngươi mới là yêu quái thứ thiệt.”
(Luna: Troll nhau ghê)
Editor: Luna Huang
Linh Hư cười đi tới, hắn giương mí mắt khinh mang xem xét Dạ Quân Ly một mắt, tấm tắc hai tiếng: “Tuy rằng chỉa vào dung mạo của Trường Lan nhưng khí chất này kém quá xa Trường Lan đi?”
Mạnh Thanh Hoan nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười. Linh Hư nói thật, trên người Trường Lan có một loại khí chất đặc thù nho nhã, xuất trần bất nhiễm, nhàn nhạt như tiên, cho người một mắt khó quên.
Mà Dạ Quân Ly tuy rằng dịch dung thành Trường Lan, nhưng khí thế trên người hắn bức người, khí phách lộ ra ngoài, khí tràng quá lớn, người quen thuộc Trường Lan tự nhiên có thể nhận ra, người trước mắt có phải Trường Lan hay không.
“Ngươi cho là người người đều giống ngươi một dạng, thấy rõ tâm như gương sáng sao? Hơn nữa, ngươi tu luyện mấy nắm nữa có thể thành tiên rồi!” Dạ Quân Ly tức giận phản bác trở lại.
Linh Hư cười cười, không nói đùa với hắn nữa, mà là quay Mạnh Thanh Hoan giải thích: “Trong phù chú ta đưa cho ngươi dùng máu của ta, nên ta có thể nhận biết tồn tại của hồn linh. Chẳng qua là lúc đó đã quên nói cho ngươi biết, một khi dùng phù chú này dẫn hồn linh, trước mặt trời mọc nàng sẽ hôi phi yên diệt (Luna: Tan thành mây khói)!”
Mạnh Thanh Hoan giật mình nhìn Linh Hư, lại đưa mắt đặt ở chỗ Lâm Ngọc Châu. Đã thấy thần tình nàng nhàn nhạt, không đau khổ không vui vẻ, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm đại môn của Diệu Pháp am.
“Có thể cứu nàng không?” Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Lâm Ngọc Châu có tâm nguyện chưa hoàn thành, hơn nữa còn là ở trong Diệu Pháp am này.
Linh Hư hơi thiêu mi, phất trần lộ trên ống tay áo, trả lời: “Cũng không phải là không có biện pháp, chỉ là ta giúp nàng thì có lợi ích gì?”
Một đôi mắt thanh u của hắn lóe một chút tinh quang, biểu tình tự tiếu phi tiếu, rõ ràng mang theo giả dối.
“Nói đi, muốn cái gì?” Biểu tình của Dạ Quân Ly kiêu căng, từ lâu nhìn ra chuyến này Linh Hư đến có chuẩn bị.
Linh Hư trái lại không khách khí chút nào, hắn nhướng nhướng mày, hơi hơi hí mắt nói: “Thỉnh vương gia tiến cử ta vi đương triều quốc sư.”
Dạ Quân Ly có chút ngoài ý muốn, hắn quét Linh Hư một mắt, hỏi: “Ngươi không phải là không muốn làm quan sao, hôm nay mở mang đầu óc rồi?”
Trước đây, hắn cũng từng đề nghị để Linh Hư vào triều chủ quản Phổ An giám, nhưng bị hắn một tiếng cự tuyệt. Cũng không biết hôm nay hắn làm bị rút sai sợi gân nào, dĩ nhiên mở mang đầu óc muốn vào triều làm quốc sư.
Linh Hư khẽ cười một tiếng, trong thanh âm làm như mang theo một ít bất đắc dĩ: “Còn không phải sao, miệng ăn núi lở, cũng là thời gian lao chút dầu nước, sửa chữa Thiên Huyền quan của ta. Càng nghĩ, quốc sư vị thích hợp nhất rồi, đúng rồi, Thánh Dương quốc không phải vừa sắc lập một vị quốc sư sao?? Nghe nói còn rất có bản lĩnh!”
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan đối với việc của Thánh Dương quốc biết rất ít, nàng không chen lời vào, chỉ có thể lẳng lặng nghe.
“Đúng, nghe nói là một nhân vật thần bí.” Dạ Quân Ly nói ngẩng đầu nhìn Linh Hư, khóe môi hắn cong lên, cười nói: “Ta thế nào cảm thấy ngươi đây là đang vì mình tìm đối thủ?”
Sắc mặt Linh Hư đạm nhiên, nhún vai: “Tùy ngươi cho là thế nào đi, linh phù kia khiển người cho ta biết.” Nói hắn không biết ở đâu lấy ra một lá bùa, đặt ở trong tay chuyển một cái, linh phù kia nhất thời hóa thành một đoàn lửa khói, thiêu thành tro tàn.
Linh Hư xoay người, nhất phó bí hiểm: “Đi thôi, có tâm nguyện chưa dứt gì có thể nói cho ta biết, ta sẽ thay chuyển đạt cho bọn hắn.”
Lời này là nói với Lâm Ngọc Châu.
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, nhìn kim quang nhạt nhược phát ra trên người Lâm Ngọc Châu, nàng làm như bị đầu độc, bay theo phía sau Linh Hư.
Mạnh Thanh Hoan co rút khóe môi, tiến đến bên Dạ Quân Ly hỏi: “Linh Hư này sẽ không phải là yêu quái sống mấy trăm năm hoặc là mấy nghìn năm chứ?”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, chợt nghe xung quanh truyền đến thanh âm của Linh Hư: “Người bên cạnh ngươi mới là yêu quái thứ thiệt.”
(Luna: Troll nhau ghê)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.