Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 161: Phát Tiết
Lạc Tuyết Khuynh Thành
02/06/2022
CHƯƠNG 161: PHÁT TIẾT
Editor: Luna Huang
Bóng đêm u tĩnh, đã qua canh tư, bên trong Hiên vương phủ an tĩnh vẫn sáng ngọn đèn dầu.
Dạ Quân Ly ngồi ở trước án thư, ngón tay khẽ xoa ngạch tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi, Lăng Túc đẩy cửa đi đến.
“Sự tình làm xong chưa?” Dạ Quân Ly không ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp lộ ra vẻ uể oải.
Lăng Túc có chút đau lòng, tròn một ngày vương gia nhà bọn họ đều đang xử lý chuyện của Mạnh phủ, tuy rằng giải quyết xong Mạnh Yên Nhiên rồi, nhưng còn có Mạnh phu nhân cùng Lâm ma ma.
Mạnh phu nhân dù sao cũng có danh hiệu cáo mệnh phu nhân, không thể tùy tùy tiện tiện giết chết. Nên có một số việc, còn cần cẩn thận mưu hoa, cho người nhìn không ra phá trận.
“Vương gia yên tâm, hết thảy đều an bài thỏa đáng.” Lăng Túc ôm quyền trả lời.
Dạ Quân Ly mở mắt ra gật đầu, lại hỏi: “Đại Lý bên kia có động tĩnh gì?”
“Bởi vì liên lụy đến Thất Sát môn, nên Đại Lý còn chưa định án.” Lăng Túc cảm thấy rất kỳ quái, chuyện của Mạnh Yên Nhiên thế nào vô duyên vô cớ dính dáng đến Thất Sát môn.
Nhưng Dạ Quân Ly lại lòng biết rõ, vốn có việc của Mạnh Yên Nhiên, hắn hoàn toàn có thể làm vô thanh vô tức, nhưng hắn chính là nuốt không trôi khẩu khí kia, cho nên mới cho người đem thi thể của Mạnh Yên Nhiên ném trên đường cái, tùy ý nhục nhã.
Chuyện này vốn có thể trở thành một cái cọc án chưa giải quyết, nhưng để Dạ Quân Ly hết ý là, nhị ca hắn có bản lĩnh giúp hắn giải quyết tốt hậu quả, rửa sạch lời đồn đãi trên người tiểu Cửu.
Xem ra trên người nhị ca này của hắn còn có rất nhiều bí mật hắn không biết!
“Tiếp tục nhìn chằm chằm, có tin tức gì tùy thời đến bẩm.” Dạ Quân Ly nói đứng lên, chuẩn bị đi trở về nghỉ ngơi, chỉ là hắn liền nghĩ tới một việc, ngẩng đầu nhìn Lăng Túc hỏi hắn: “Người tản lời đồn đãi, tra được chưa?”
Sắc mặt Lăng Túc hoảng hốt, bất an nắm tay, hắn không dám giấu diếm chỉ phải cúi đầu trả lời: “Là Phong cô nương!” Dừng một chút hắn còn nói thêm: “Phong cô nương trúng kế của Mạnh Yên Nhiên, nên…”
Mâu quang của Dạ Quân Ly thu lại, trên mặt không thấy ngoài ý muốn, trước ở mật thất Mạnh Yên Nhiên hỏi hắn, cũng đã để Dạ Quân Ly đoán được, việc này có liên quan đến Phong Nguyệt Nùng!
Trong lòng hắn ủ một đoàn lửa giận, không biết nên làm sao phát tiết? Mang theo một thân lệ khí, hắn không nói được một lời đi ra ngoài, Lăng Túc vội vội vàng vàng đuổi theo, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một chưởng của Dạ Quân Ly vỗ nát giả sơn trong viện.
Lăng Túc sợ đến đáy lòng lộp bộp một chút, nhìn Dạ Quân Ly nặng nề đá cửa vào phòng, ngay sau đó bên trong truyền đến một trận thanh âm huyên náo, Dạ Quân Ly tự đập phòng mình.
Lăng Túc biết, đây là vương gia bọn hắn nương chuyện của Phong Nguyệt Nùng để phát tiết tức giận bản thân tích góp từng tí một đã lâu, kỳ thực hắn rất là đau lòng.
Vọng Thư Uyển.com
Mấy ngày nay, Dạ Quân Ly là dựa vào kiên trì báo thù cho Mạnh Thanh Hoan, hôm nay đại thù đã báo, nhưng tim của hắn còn nhịn một đoàn lửa giận, cần phát tiết ra ngoài.
Trong phòng, mi tâm Dạ Quân Ly khẩn túc, chung quanh hắn tràn đầy đống hỗn độn, lửa giận trong lòng thống khổ nhưng không có thể tiêu tán, hai tay hắn bụm mặt thân thể hơi run, không ngừng hô cái tên đó ở trong lòng: “Tiểu Cửu, tiểu Cửu.”
Tâm đau không chịu nổi, hắn vô lực ngồi dưới đất, chán chường chưa bao giờ có. Không biết qua hồi lâu, ngoài cửa sắc trời chậm rãi sáng lên, một luồng ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua hiên song vẩy đến.
Dạ Quân Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đảng mấy chữ quen thuộc xông vào mắt của hắn, là lá thư Trường Lan trước khi đi đưa cho hắn.
Hắn đưa tay nhặt lên, mi tâm vừa nhíu, chần chờ chỉ chốc lát, sau đó mở sáp phong láy giấy từ bên trong ra, giản đoản nói mấy câu, cả kinh đến Dạ Quân Ly đột nhiên đứng lên.
Dạ Quân Ly nhìn chằm chằm nội dung trong thư, nhìn một lần lại một lần, trên thư Trường Lan nói: “Vương gia tốt nhất tĩnh tâm nghĩ lại, ngẫm lại ngày gần đây là làm chuyện gì có lỗi với Thanh Hoan, mới có thể để cho nàng quyết muốn rời khỏi ngươi.”
Mặc dù chỉ là một câu nói mơ hồ không rõ như thế, cũng để Dạ Quân Ly chộp được một ít linh quang.
Trường Lan sẽ không vô duyên vô cố lưu lại một câu nói như vậy, hắn nhất định là muốn nhắc nhở hắn cái gì?
Chuyện có lỗi với Thanh Hoan, hắn làm qua cái gì? Dạ Quân Ly trầm tư suy nghĩ, một cái tên bay ra!
Luna: Ăn lễ xong bệnh quá, thật xin lỗi mọi người nha
Editor: Luna Huang
Bóng đêm u tĩnh, đã qua canh tư, bên trong Hiên vương phủ an tĩnh vẫn sáng ngọn đèn dầu.
Dạ Quân Ly ngồi ở trước án thư, ngón tay khẽ xoa ngạch tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi, Lăng Túc đẩy cửa đi đến.
“Sự tình làm xong chưa?” Dạ Quân Ly không ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp lộ ra vẻ uể oải.
Lăng Túc có chút đau lòng, tròn một ngày vương gia nhà bọn họ đều đang xử lý chuyện của Mạnh phủ, tuy rằng giải quyết xong Mạnh Yên Nhiên rồi, nhưng còn có Mạnh phu nhân cùng Lâm ma ma.
Mạnh phu nhân dù sao cũng có danh hiệu cáo mệnh phu nhân, không thể tùy tùy tiện tiện giết chết. Nên có một số việc, còn cần cẩn thận mưu hoa, cho người nhìn không ra phá trận.
“Vương gia yên tâm, hết thảy đều an bài thỏa đáng.” Lăng Túc ôm quyền trả lời.
Dạ Quân Ly mở mắt ra gật đầu, lại hỏi: “Đại Lý bên kia có động tĩnh gì?”
“Bởi vì liên lụy đến Thất Sát môn, nên Đại Lý còn chưa định án.” Lăng Túc cảm thấy rất kỳ quái, chuyện của Mạnh Yên Nhiên thế nào vô duyên vô cớ dính dáng đến Thất Sát môn.
Nhưng Dạ Quân Ly lại lòng biết rõ, vốn có việc của Mạnh Yên Nhiên, hắn hoàn toàn có thể làm vô thanh vô tức, nhưng hắn chính là nuốt không trôi khẩu khí kia, cho nên mới cho người đem thi thể của Mạnh Yên Nhiên ném trên đường cái, tùy ý nhục nhã.
Chuyện này vốn có thể trở thành một cái cọc án chưa giải quyết, nhưng để Dạ Quân Ly hết ý là, nhị ca hắn có bản lĩnh giúp hắn giải quyết tốt hậu quả, rửa sạch lời đồn đãi trên người tiểu Cửu.
Xem ra trên người nhị ca này của hắn còn có rất nhiều bí mật hắn không biết!
“Tiếp tục nhìn chằm chằm, có tin tức gì tùy thời đến bẩm.” Dạ Quân Ly nói đứng lên, chuẩn bị đi trở về nghỉ ngơi, chỉ là hắn liền nghĩ tới một việc, ngẩng đầu nhìn Lăng Túc hỏi hắn: “Người tản lời đồn đãi, tra được chưa?”
Sắc mặt Lăng Túc hoảng hốt, bất an nắm tay, hắn không dám giấu diếm chỉ phải cúi đầu trả lời: “Là Phong cô nương!” Dừng một chút hắn còn nói thêm: “Phong cô nương trúng kế của Mạnh Yên Nhiên, nên…”
Mâu quang của Dạ Quân Ly thu lại, trên mặt không thấy ngoài ý muốn, trước ở mật thất Mạnh Yên Nhiên hỏi hắn, cũng đã để Dạ Quân Ly đoán được, việc này có liên quan đến Phong Nguyệt Nùng!
Trong lòng hắn ủ một đoàn lửa giận, không biết nên làm sao phát tiết? Mang theo một thân lệ khí, hắn không nói được một lời đi ra ngoài, Lăng Túc vội vội vàng vàng đuổi theo, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một chưởng của Dạ Quân Ly vỗ nát giả sơn trong viện.
Lăng Túc sợ đến đáy lòng lộp bộp một chút, nhìn Dạ Quân Ly nặng nề đá cửa vào phòng, ngay sau đó bên trong truyền đến một trận thanh âm huyên náo, Dạ Quân Ly tự đập phòng mình.
Lăng Túc biết, đây là vương gia bọn hắn nương chuyện của Phong Nguyệt Nùng để phát tiết tức giận bản thân tích góp từng tí một đã lâu, kỳ thực hắn rất là đau lòng.
Vọng Thư Uyển.com
Mấy ngày nay, Dạ Quân Ly là dựa vào kiên trì báo thù cho Mạnh Thanh Hoan, hôm nay đại thù đã báo, nhưng tim của hắn còn nhịn một đoàn lửa giận, cần phát tiết ra ngoài.
Trong phòng, mi tâm Dạ Quân Ly khẩn túc, chung quanh hắn tràn đầy đống hỗn độn, lửa giận trong lòng thống khổ nhưng không có thể tiêu tán, hai tay hắn bụm mặt thân thể hơi run, không ngừng hô cái tên đó ở trong lòng: “Tiểu Cửu, tiểu Cửu.”
Tâm đau không chịu nổi, hắn vô lực ngồi dưới đất, chán chường chưa bao giờ có. Không biết qua hồi lâu, ngoài cửa sắc trời chậm rãi sáng lên, một luồng ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua hiên song vẩy đến.
Dạ Quân Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đảng mấy chữ quen thuộc xông vào mắt của hắn, là lá thư Trường Lan trước khi đi đưa cho hắn.
Hắn đưa tay nhặt lên, mi tâm vừa nhíu, chần chờ chỉ chốc lát, sau đó mở sáp phong láy giấy từ bên trong ra, giản đoản nói mấy câu, cả kinh đến Dạ Quân Ly đột nhiên đứng lên.
Dạ Quân Ly nhìn chằm chằm nội dung trong thư, nhìn một lần lại một lần, trên thư Trường Lan nói: “Vương gia tốt nhất tĩnh tâm nghĩ lại, ngẫm lại ngày gần đây là làm chuyện gì có lỗi với Thanh Hoan, mới có thể để cho nàng quyết muốn rời khỏi ngươi.”
Mặc dù chỉ là một câu nói mơ hồ không rõ như thế, cũng để Dạ Quân Ly chộp được một ít linh quang.
Trường Lan sẽ không vô duyên vô cố lưu lại một câu nói như vậy, hắn nhất định là muốn nhắc nhở hắn cái gì?
Chuyện có lỗi với Thanh Hoan, hắn làm qua cái gì? Dạ Quân Ly trầm tư suy nghĩ, một cái tên bay ra!
Luna: Ăn lễ xong bệnh quá, thật xin lỗi mọi người nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.