Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 81: Lâu Tướng Chi Ước 1
Lạc Tuyết Khuynh Thành
02/06/2022
CHƯƠNG 81: LÂU TƯỚNG CHI ƯỚC 1
Editor: Luna Huang
Liên tiếp ba ngày, khí trời kinh thành vẫn kéo dài mưa dầm triền miên, không thấy ánh dương quang. Mà Mạnh Thanh Hoan mặc dù đang dưới sự hướng dẫn của Vân Thường tìm được rồi hồ nước Mạnh Cửu Nhi nịch vong, nhưng mình lại không có chút ấn tượng nào.
Trong Mạnh phủ càng một mảnh yên tĩnh, Mạnh phu nhân cùng Mạnh Yên Nhiên một mực bị cấm túc, mà Lâm ma ma còn bị nhốt trong sài phòng, coi như bị người quên lãng.
Tất cả gió êm sóng lặng, nhưng Mạnh Thanh Hoan lại thư thái không nỗi.
Nàng đem tâm tình không tốt của mình, đều giao cho khí trời trầm muộn này. Thẳng đến ngày kế, trong khí trời, kinh thành có thư thích mát mẻ cuối thu.
Mà một ngày này, chính là thất nhật chi hạn!
Sáng sớm, Mạnh Thanh Hoan thật sớm trang điểm chưng diện, Vân Thường bưng đồ ăn sáng tiến đến thấy Mạnh Thanh Hoan ngồi ở trước kính cẩn thận vẽ mi, không khỏi cười nói: “Xem ra tâm tình của cô nương thật là bị khí trời ảnh hưởng, mấy ngày trước đây thấy ngươi trà phạn bất tư, còn tưởng rằng cô nương ngươi là tưởng niệm vương gia.”
Tay của Mạnh Thanh Hoan trượt một cái, lông mi đang vẽ thật đẹp liền bị hỏng, nàng đột nhiên ý thức được trạng thái của mình, đáy lòng chấn động.
Nàng đã nhiều ngày tâm tình không tốt là bởi vì Dạ Quân Ly sao? Bởi vì yêu nghiệt kia không có đến thăm nàng?
Vân Thường thấy Mạnh Thanh Hoan thất thần, nàng đã đi tới, cầm khăn lau đi chỗ Mạnh Thanh Hoan vẽ hỏng, một lần nữa vì nàng vẽ lại, nghi ngờ nói rằng: “Cũng thực sự là kỳ quái, cô nương hồi phủ ngày đầu tiên Lưu Cảnh liền đem chuyện đã xảy ra trong Mạnh phủ truyền cho vương gia, nhưng vương gia vẫn luôn không có hồi thân.”
Nàng buông mi bút xuống nghiêm túc hỏi Mạnh Thanh Hoan: “Cô nương, ngươi cùng vương gia náo loạn cái gì không được tự nhiên, hoặc là chọc hắn giận?”
Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc chỉ chốc lát, bên tai đột nhiên vang lên lời lúc Dạ Quân Ly sắp đi.
“Cùng lắm thì bổn vương sau này không xuất hiện trước mặt ngươi là được, tiểu Cửu, nàng nhất định sẽ hối hận, bổn vương cũng không tin nàng không nhớ ta!”
Vọng Thư Uyển.com
Lời của Dạ Quân Ly quanh quẩn trong óc, để lòng của Mạnh Thanh Hoan một trận khẩn trương, yêu nghiệt này chẳng lẽ thật là dỗi nàng, cố ý không xuất hiện sao?
Nàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, Mạnh Thanh Hoan tưởng Dạ Quân Ly tới, nàng cao hứng đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, đã thấy quản gia Lưu Cảnh cùng với thị vệ phong tư sái nhiên đến đây.
“Tiểu thư, Lâu tướng phái người tặng tiếp tới cho ngươi.” Quản gia dẫn thị vệ phong tư bất phàm qua đây.
Thị vệ kia Mạnh Thanh Hoan có chút quen mắt, ngẫm nghĩ mới nhớ, hắn là cận thân thị vệ bên người Lâu Vũ Thần. Người nọ tiến lên đây hai tay ôm quyền, khẽ gật đầu cử chỉ nho nhã hành lễ nói: “Thuộc hạ Niếp Phong gặp qua cửu tiểu thư.”
Mạnh Thanh Hoan hoàn lễ, chỉ thấy Niếp Phong từ trong lòng lấy ra một tấm thiếp đưa cho Mạnh Thanh Hoan nói: “Lâu tướng thỉnh Mạnh tiểu thư hôm nay xế chiều đến Túy Tiên cư phó yến, mong rằng tiểu thư nể mặt.”
Mạnh Thanh Hoan thấy thiếp kim xán xán lóe ra trước mắt nàng, nàng có chút chần chờ. Lâu tướng phái người bên cạnh tự mình đến đưa thiếp cho nàng, mà không phải tiểu tư thông thường, có thể thấy được thành ý của Lâu Vũ Thần.
Chỉ là, vô duyên vô cố, Lâu Vũ Thần ân cần với nàng như vậy, đến tột cùng là duyên cớ gì?
Nàng chính nghi hoặc, đột nhiên nghe Niếp Phong thấp giọng nói: “Lâu tướng nói, hắn có thể giúp tiểu thư ngươi tìm được ký ức đã mất.”
Hai tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan mở to, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, chuyện nàng mất trí nhớ, Lâu Vũ Thần làm sao mà biết được? Nhớ tới mấy lần trước gặp mặt, dáng tươi cười giữ kín như bưng của Lâu Vũ Thần, một cái ý nghĩ lại thoáng hiện trong óc.
Trừ phi, trước Mạnh Cửu Nhi nhận thức Lâu Vũ Thần, vô cùng có khả năng không phải là quen biết thông thường, nên Lâu Vũ Thần mới biết được nàng mất trí nhớ!
Editor: Luna Huang
Liên tiếp ba ngày, khí trời kinh thành vẫn kéo dài mưa dầm triền miên, không thấy ánh dương quang. Mà Mạnh Thanh Hoan mặc dù đang dưới sự hướng dẫn của Vân Thường tìm được rồi hồ nước Mạnh Cửu Nhi nịch vong, nhưng mình lại không có chút ấn tượng nào.
Trong Mạnh phủ càng một mảnh yên tĩnh, Mạnh phu nhân cùng Mạnh Yên Nhiên một mực bị cấm túc, mà Lâm ma ma còn bị nhốt trong sài phòng, coi như bị người quên lãng.
Tất cả gió êm sóng lặng, nhưng Mạnh Thanh Hoan lại thư thái không nỗi.
Nàng đem tâm tình không tốt của mình, đều giao cho khí trời trầm muộn này. Thẳng đến ngày kế, trong khí trời, kinh thành có thư thích mát mẻ cuối thu.
Mà một ngày này, chính là thất nhật chi hạn!
Sáng sớm, Mạnh Thanh Hoan thật sớm trang điểm chưng diện, Vân Thường bưng đồ ăn sáng tiến đến thấy Mạnh Thanh Hoan ngồi ở trước kính cẩn thận vẽ mi, không khỏi cười nói: “Xem ra tâm tình của cô nương thật là bị khí trời ảnh hưởng, mấy ngày trước đây thấy ngươi trà phạn bất tư, còn tưởng rằng cô nương ngươi là tưởng niệm vương gia.”
Tay của Mạnh Thanh Hoan trượt một cái, lông mi đang vẽ thật đẹp liền bị hỏng, nàng đột nhiên ý thức được trạng thái của mình, đáy lòng chấn động.
Nàng đã nhiều ngày tâm tình không tốt là bởi vì Dạ Quân Ly sao? Bởi vì yêu nghiệt kia không có đến thăm nàng?
Vân Thường thấy Mạnh Thanh Hoan thất thần, nàng đã đi tới, cầm khăn lau đi chỗ Mạnh Thanh Hoan vẽ hỏng, một lần nữa vì nàng vẽ lại, nghi ngờ nói rằng: “Cũng thực sự là kỳ quái, cô nương hồi phủ ngày đầu tiên Lưu Cảnh liền đem chuyện đã xảy ra trong Mạnh phủ truyền cho vương gia, nhưng vương gia vẫn luôn không có hồi thân.”
Nàng buông mi bút xuống nghiêm túc hỏi Mạnh Thanh Hoan: “Cô nương, ngươi cùng vương gia náo loạn cái gì không được tự nhiên, hoặc là chọc hắn giận?”
Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc chỉ chốc lát, bên tai đột nhiên vang lên lời lúc Dạ Quân Ly sắp đi.
“Cùng lắm thì bổn vương sau này không xuất hiện trước mặt ngươi là được, tiểu Cửu, nàng nhất định sẽ hối hận, bổn vương cũng không tin nàng không nhớ ta!”
Vọng Thư Uyển.com
Lời của Dạ Quân Ly quanh quẩn trong óc, để lòng của Mạnh Thanh Hoan một trận khẩn trương, yêu nghiệt này chẳng lẽ thật là dỗi nàng, cố ý không xuất hiện sao?
Nàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, Mạnh Thanh Hoan tưởng Dạ Quân Ly tới, nàng cao hứng đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, đã thấy quản gia Lưu Cảnh cùng với thị vệ phong tư sái nhiên đến đây.
“Tiểu thư, Lâu tướng phái người tặng tiếp tới cho ngươi.” Quản gia dẫn thị vệ phong tư bất phàm qua đây.
Thị vệ kia Mạnh Thanh Hoan có chút quen mắt, ngẫm nghĩ mới nhớ, hắn là cận thân thị vệ bên người Lâu Vũ Thần. Người nọ tiến lên đây hai tay ôm quyền, khẽ gật đầu cử chỉ nho nhã hành lễ nói: “Thuộc hạ Niếp Phong gặp qua cửu tiểu thư.”
Mạnh Thanh Hoan hoàn lễ, chỉ thấy Niếp Phong từ trong lòng lấy ra một tấm thiếp đưa cho Mạnh Thanh Hoan nói: “Lâu tướng thỉnh Mạnh tiểu thư hôm nay xế chiều đến Túy Tiên cư phó yến, mong rằng tiểu thư nể mặt.”
Mạnh Thanh Hoan thấy thiếp kim xán xán lóe ra trước mắt nàng, nàng có chút chần chờ. Lâu tướng phái người bên cạnh tự mình đến đưa thiếp cho nàng, mà không phải tiểu tư thông thường, có thể thấy được thành ý của Lâu Vũ Thần.
Chỉ là, vô duyên vô cố, Lâu Vũ Thần ân cần với nàng như vậy, đến tột cùng là duyên cớ gì?
Nàng chính nghi hoặc, đột nhiên nghe Niếp Phong thấp giọng nói: “Lâu tướng nói, hắn có thể giúp tiểu thư ngươi tìm được ký ức đã mất.”
Hai tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan mở to, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, chuyện nàng mất trí nhớ, Lâu Vũ Thần làm sao mà biết được? Nhớ tới mấy lần trước gặp mặt, dáng tươi cười giữ kín như bưng của Lâu Vũ Thần, một cái ý nghĩ lại thoáng hiện trong óc.
Trừ phi, trước Mạnh Cửu Nhi nhận thức Lâu Vũ Thần, vô cùng có khả năng không phải là quen biết thông thường, nên Lâu Vũ Thần mới biết được nàng mất trí nhớ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.