Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 86: Dịch Dung Thuật
Lạc Tuyết Khuynh Thành
02/06/2022
CHƯƠNG 86: DỊCH DUNG THUẬT
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan co rút khóe môi, gương mặt không nói gì. Nghĩ đến sắp giờ tý, yêu nghiệt kia còn không có tin tức, nàng có chút bận tâm, sợ chiết tử của Dạ Quân Ly viết cái gì đại nghịch bất đạo chọc giận tới thánh nhan.
Nàng suy nghĩ một chút, mở miệng nói rằng: “Sắp đến giờ Tý, nếu như Dạ Quân Ly không trở lại có nguy hiểm gì không, ngươi có thể giúp ta đưa một món đồ cho hắn hay không?”
Bí mật của thông linh ngọc chỉ có nàng và Dạ Quân Ly cùng với Dạ Mạch Hàn biết, việc này Lưu Cảnh cùng Vân Thường cũng không biết, nên Mạnh Thanh Hoan không có nói rõ đồ bản thân muốn đưa chính là huyết dịch của mình.
Nhưng nàng tin tưởng, Dạ Mạch Hàn nhất định hiểu ý của nàng.
“Thanh Hoan, ngươi có bao giờ nghĩ tới bản thân lo lắng hắn như vậy, đến tột cùng là bởi vì cái gì không?” Dạ Mạch Hàn đột nhiên mỉm cười hỏi nàng.
Chỉ là dư quang của hắn vô tình quét Lưu Cảnh một mắt.
Vẻ mặt Lưu Cảnh đạm mạc, đứng ở phía sau Mạnh Thanh Hoan, giống hệt tượng đá.
Mạnh Thanh Hoan có chút kinh ngạc, nàng trừng mắt nhìn, trừng mắt Dạ Mạch Hàn thanh âm tức giận nói rằng: “Giúp hay không giúp nói một câu, hỏi nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Dạ Mạch Hàn không giận không buồn, chỉ thấp thấp cười, hắn che miệng ho nhẹ một tiếng thu nụ cười trên mặt nghiêm mặt nói: “Được rồi, ngươi chớ tức giận, ta giúp ngươi đưa là được.”
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, lại thu liễm tức giận: “Ta đổi ý rồi, không đưa nữa, yêu nghiệt kia sống hay chết không quan hệ với ta.” Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Vân Thường vội vội vàng vàng đuổi theo.
Lưu Cảnh xoay người muốn chạy, đã thấy Dạ Mạch Hàn đột nhiên đưa tay ngăn cản hắn, nghiêm nghị hỏi: “Ban nãy ta hình như đắc tội Thanh Hoan, ngươi nói nên làm sao bây giờ?”
Lưu Cảnh liễm liễm mâu, than nhẹ: “Vương gia chỉ có thể tự cầu đa phúc.”
Dạ Mạch Hàn cắn răng, phẫn hận trừng hắn một mắt, hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta cảm thấy người tự cầu đa phúc chắc là ngươi, tam đệ.”
Vọng Thư Uyển.com
Không sai, hắn chắc chắn người trước mắt cũng không phải Lưu Cảnh, mà là tam đệ của hắn, Hiên vương gia của Dạ Chiêu quốc, Dạ Quân Ly.
Chính là bởi vì nhìn thấu dịch dung của Dạ Quân Ly, hắn mới có thể cố ý hỏi Mạnh Thanh Hoan vấn đề kia.
Có thể để cho Dạ Quân Ly ủy thân dịch dung thành thị vệ canh giữ ở bên cạnh nàng, tình ý này, đến tột cùng là như thế nào?
“Nhị ca, ngươi có thể khôn khéo sánh bằng Lâu hồ ly, tối thiểu thuật dịch dung của Trường Lan, ngươi là người duy nhất nhìn thấu.” Dạ Quân Ly dương thần cười nói.
Hắn sớm nhìn ra Dạ Mạch Hàn đã biết thân phận của hắn, nhưng hắn một tia cũng không kinh ngạc, chỉ có bội phục.
“Luận y thuật ta có lẽ kém Trường Lan, nhưng nếu luận thuật dịch dung, có lẽ ta tinh thông hơn hắn.” Dạ Mạch Hàn tràn đầy dáng vẻ tự tin, cũng chính vì hắn tinh thông đạo này mới có thể một mắt nhìn thấy dịch dung của Dạ Quân Ly.
Đây cũng là bí mật tự bảo vệ mình nhiều năm của hắn.
Dạ Quân Ly có thật không có chút ngoài ý muốn nào, hắn cho rằng thần tình của mình để Dạ Mạch Hàn hoài nghi, nguyên lai là nhị ca này của hắn tinh thông đạo này.
Hắn vỗ vỗ vai của Dạ Mạch Hàn cười nói: “Vậy sau này ta phải thường xuyên đến phiền phức nhị ca rồi.”
Vẻ mặt Dạ Mạch Hàn không nói gì, lắc đầu cười khổ.
Lúc này Dạ Quân Ly thân phận bất tiện, không thể nhiều lời với hắn, trầm giọng nói: “Ngày khác chúng ta bàn lại, ta đi trước.”
Dạ Mạch Hàn gật đầu, đưa mắt nhìn Dạ Quân Ly ra khỏi thư phòng.
Dạ Quân Ly ra khỏi Kính Vương phủ, liền lái mã xa chạy tới phương hướng Mạnh phủ, lúc này bóng đêm đã sâu, xa xa truyền đến canh thanh của canh ba.
Trong mã xa Mạnh Thanh Hoan nghe được canh thanh, lòng của nàng đột nhiên lộp bộp một chút, có chút bất an vắt ngón tay, hoảng hốt khó chịu.
Đột nhiên mã xa ngừng lại, chỉ nghe thanh âm sưu sưu truyền đến truyền đến, kèm theo thanh âm khẩn trương của Dạ Quân Ly: “Có thích khách, cẩn thận!”
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan co rút khóe môi, gương mặt không nói gì. Nghĩ đến sắp giờ tý, yêu nghiệt kia còn không có tin tức, nàng có chút bận tâm, sợ chiết tử của Dạ Quân Ly viết cái gì đại nghịch bất đạo chọc giận tới thánh nhan.
Nàng suy nghĩ một chút, mở miệng nói rằng: “Sắp đến giờ Tý, nếu như Dạ Quân Ly không trở lại có nguy hiểm gì không, ngươi có thể giúp ta đưa một món đồ cho hắn hay không?”
Bí mật của thông linh ngọc chỉ có nàng và Dạ Quân Ly cùng với Dạ Mạch Hàn biết, việc này Lưu Cảnh cùng Vân Thường cũng không biết, nên Mạnh Thanh Hoan không có nói rõ đồ bản thân muốn đưa chính là huyết dịch của mình.
Nhưng nàng tin tưởng, Dạ Mạch Hàn nhất định hiểu ý của nàng.
“Thanh Hoan, ngươi có bao giờ nghĩ tới bản thân lo lắng hắn như vậy, đến tột cùng là bởi vì cái gì không?” Dạ Mạch Hàn đột nhiên mỉm cười hỏi nàng.
Chỉ là dư quang của hắn vô tình quét Lưu Cảnh một mắt.
Vẻ mặt Lưu Cảnh đạm mạc, đứng ở phía sau Mạnh Thanh Hoan, giống hệt tượng đá.
Mạnh Thanh Hoan có chút kinh ngạc, nàng trừng mắt nhìn, trừng mắt Dạ Mạch Hàn thanh âm tức giận nói rằng: “Giúp hay không giúp nói một câu, hỏi nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Dạ Mạch Hàn không giận không buồn, chỉ thấp thấp cười, hắn che miệng ho nhẹ một tiếng thu nụ cười trên mặt nghiêm mặt nói: “Được rồi, ngươi chớ tức giận, ta giúp ngươi đưa là được.”
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, lại thu liễm tức giận: “Ta đổi ý rồi, không đưa nữa, yêu nghiệt kia sống hay chết không quan hệ với ta.” Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Vân Thường vội vội vàng vàng đuổi theo.
Lưu Cảnh xoay người muốn chạy, đã thấy Dạ Mạch Hàn đột nhiên đưa tay ngăn cản hắn, nghiêm nghị hỏi: “Ban nãy ta hình như đắc tội Thanh Hoan, ngươi nói nên làm sao bây giờ?”
Lưu Cảnh liễm liễm mâu, than nhẹ: “Vương gia chỉ có thể tự cầu đa phúc.”
Dạ Mạch Hàn cắn răng, phẫn hận trừng hắn một mắt, hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta cảm thấy người tự cầu đa phúc chắc là ngươi, tam đệ.”
Vọng Thư Uyển.com
Không sai, hắn chắc chắn người trước mắt cũng không phải Lưu Cảnh, mà là tam đệ của hắn, Hiên vương gia của Dạ Chiêu quốc, Dạ Quân Ly.
Chính là bởi vì nhìn thấu dịch dung của Dạ Quân Ly, hắn mới có thể cố ý hỏi Mạnh Thanh Hoan vấn đề kia.
Có thể để cho Dạ Quân Ly ủy thân dịch dung thành thị vệ canh giữ ở bên cạnh nàng, tình ý này, đến tột cùng là như thế nào?
“Nhị ca, ngươi có thể khôn khéo sánh bằng Lâu hồ ly, tối thiểu thuật dịch dung của Trường Lan, ngươi là người duy nhất nhìn thấu.” Dạ Quân Ly dương thần cười nói.
Hắn sớm nhìn ra Dạ Mạch Hàn đã biết thân phận của hắn, nhưng hắn một tia cũng không kinh ngạc, chỉ có bội phục.
“Luận y thuật ta có lẽ kém Trường Lan, nhưng nếu luận thuật dịch dung, có lẽ ta tinh thông hơn hắn.” Dạ Mạch Hàn tràn đầy dáng vẻ tự tin, cũng chính vì hắn tinh thông đạo này mới có thể một mắt nhìn thấy dịch dung của Dạ Quân Ly.
Đây cũng là bí mật tự bảo vệ mình nhiều năm của hắn.
Dạ Quân Ly có thật không có chút ngoài ý muốn nào, hắn cho rằng thần tình của mình để Dạ Mạch Hàn hoài nghi, nguyên lai là nhị ca này của hắn tinh thông đạo này.
Hắn vỗ vỗ vai của Dạ Mạch Hàn cười nói: “Vậy sau này ta phải thường xuyên đến phiền phức nhị ca rồi.”
Vẻ mặt Dạ Mạch Hàn không nói gì, lắc đầu cười khổ.
Lúc này Dạ Quân Ly thân phận bất tiện, không thể nhiều lời với hắn, trầm giọng nói: “Ngày khác chúng ta bàn lại, ta đi trước.”
Dạ Mạch Hàn gật đầu, đưa mắt nhìn Dạ Quân Ly ra khỏi thư phòng.
Dạ Quân Ly ra khỏi Kính Vương phủ, liền lái mã xa chạy tới phương hướng Mạnh phủ, lúc này bóng đêm đã sâu, xa xa truyền đến canh thanh của canh ba.
Trong mã xa Mạnh Thanh Hoan nghe được canh thanh, lòng của nàng đột nhiên lộp bộp một chút, có chút bất an vắt ngón tay, hoảng hốt khó chịu.
Đột nhiên mã xa ngừng lại, chỉ nghe thanh âm sưu sưu truyền đến truyền đến, kèm theo thanh âm khẩn trương của Dạ Quân Ly: “Có thích khách, cẩn thận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.