Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 87: Ám Dạ Hành Thích
Lạc Tuyết Khuynh Thành
02/06/2022
CHƯƠNG 87: ÁM DẠ HÀNH THÍCH
Editor: Luna Huang
Kèm theo nhắc nhở của Dạ Quân Ly, chỉ thấy từ bốn phương tám hướng bay tới rất nhiều mũi tên đánh tới phía mã xa của Mạnh Thanh Hoan.
Dạ Quân Ly rút bội kiếm bên hông ra, nhanh chóng ngăn trở mũi tên bay nhanh đến.
Trong mã xa, Mạnh Thanh Hoan còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, liền thấy chung quanh xa bích bang bang bị tên xuyên thấu, may mà Vân Thường tay mắt lanh lẹ, nàng lôi kéo cánh tay của Mạnh Thanh Hoan, đưa tay một chưởng bổ trần mã xa ra, mang theo Mạnh Thanh Hoan nhảy lên một cái.
Thoáng qua, chiếc xe ngựa kia đã bị tên rậm rạp chằng chịt đâm như tổ ong vò vẽ.
Dạ Quân Ly một bên quơ kiếm trong tay ngăn trở vũ tiễn, một bên nhảy lên một cái, từ trong tay Vân Thường tiếp nhận Mạnh Thanh Hoan, vững vàng rơi xuống.
Một trận mưa tên qua đi, tứ diện vọt tới mười mấy tên hắc y mông diện, trong tay cầm trường kiếm, bao vây Mạnh Thanh Hoan Vân Thường cùng Dạ Quân Ly.
“Vân Thường, phát ám hiệu.” Dạ Quân Ly liễm mim hơi híp một cáim hắn đem Mạnh Thanh Hoan chăm chú hộ ở một bên, kiếm trong tay đưa ngang trước người, mâu tử lợi hại nhìn chằm chằm thích khách hắc y.
Hắn dịch dung thành Lưu Cảnh canh giữ ở bên người Mạnh Thanh Hoan, vì không cho người khả nghi, hắn lưu hết ám vệ ở Hiên vương phủ. Ám vệ của hắn đến, nhanh nhất cần một khắc đồng hồ, trong khoảng thời gian này, bọn họ chỉ có thể một mình chiến đấu.
Mạnh Thanh Hoan có chút chưa tỉnh hồn, lần đầu tiên trong đời, nàng cảm giác mình gần tử vong như vậy. Mới vừa rồi nàng còn có chút sợ, thế nhưng giờ khắc này, nàng lại xuất kỳ an lòng.
Nàng ngẩng đầu, mâu tử trong suốt dừng ở người bên cạnh, nhưng trong lòng thì kích động cùng kinh ngạc không nói ra được.
Thích khách một lượt lên, Dạ Quân Ly không có thời gian lưu ý thần sắc của Mạnh Thanh Hoan, hắn vặn mi, một tay cầm kiếm, tay kia ôm hông của Mạnh Thanh Hoan.
“Nhắm mắt lại.” Thanh âm vi á của Dạ Quân Ly chậm rãi vang lên bên tai Mạnh Thanh Hoan.
Nhưng Mạnh Thanh Hoan không có làm như vậy.
Nàng xem thấy kiếm khởi kiếm rơi, thỉnh thoảng có người ngã xuống, phát ra tiên huyết đỏ thắm nhuộm trên mũi kiếm phát ra hàn quang nhìn thấy mà giật mình, trong mũi cũng tràn đầy huyết tinh khí.
Vọng Thư Uyển.com
Lần đầu tiên trong đời, nàng minh bạch cái gì gọi là giết chóc, cái gì gọi là máu tanh. Nàng phải vĩnh viễn nhớ kỹ giờ khắc này, nhớ ở thời đại này, chỉ có cường đại, mới có thể sinh tồn!
Kiếm cùng kiếm va chạm, đan vào trong đêm tối, Vân Thường cùng Dạ Quân Ly đều giết đỏ cả mắt rồi, nhưng tử sĩ thích khách còn chưa sợ một đợt lại một đợt xông đến.
Chung quanh chỗ tối, có cung tiến thủ chuẩn bị tùy thời nhi động. Trong đêm tối đâm sau lưng, thừa dịp khe hở Dạ Quân Ly cùng thích khách chém giết, hướng phía Mạnh Thanh Hoan bay đến.
Dạ Quân Ly khẽ động tai, nghe được tiếng gió thổi, một kiếm hắn chấm dứt giao thủ với thích khách, nhanh chóng ôm hông của Mạnh Thanh Hoan vừa chuyển vị trí cho nàng, ám tiễn kia đâm vào phía sau lưng của hắn, thứ còn chưa đâm vào da thịt chỉ có một đuôi tên.
Mạnh Thanh Hoan chỉ nghe kêu đau một tiếng, nàng nhìn nam nhân che ở trước mặt nàng, ánh mắt ngoan, phủi phương hướng mũi ám khí bay đến.
Phác thông một tiếng, người ẩn trên mái hiên rơi ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Có vật ấm áp tích lạc trên tay của Mạnh Thanh Hoan, nương ánh trăng sáng tỏ, nàng thấy tiên huyết dính đầy tay mình, giờ khắc này lòng của nàng đột nhiên hoảng hốt, nước mắt hội tụ trong hốc mắt, thanh âm trở nên nghẹn ngào: “Dạ. . . Dạ Quân Ly, ngươi bị thương?”
Dạ Quân Ly nghe nàng kêu tên của hắn, coi như đau nhức phía sau cũng đã biến mất, khóe môi tiêm mỏng của hắn kéo ra một tiếu ý mị hoặc, đột nhiên đưa tay ôm thật chặt nàng trong lòng, giọng tà mị hỏi nàng: “Làm sao nàng biết là ta?”
Lòng Mạnh Thanh Hoan chua xót khó chịu, nàng chưa từng nghĩ tới Dạ Quân Ly sẽ dịch dung dáng dấp của Lưu Cảnh bồi bên người nàng, hắn đến tột cùng là đến đây lúc nào, nàng không biết.
Thậm chí, trước khi bị tập kích nàng căn bản cũng không biết Lưu Cảnh chính là Dạ Quân Ly.
Editor: Luna Huang
Kèm theo nhắc nhở của Dạ Quân Ly, chỉ thấy từ bốn phương tám hướng bay tới rất nhiều mũi tên đánh tới phía mã xa của Mạnh Thanh Hoan.
Dạ Quân Ly rút bội kiếm bên hông ra, nhanh chóng ngăn trở mũi tên bay nhanh đến.
Trong mã xa, Mạnh Thanh Hoan còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, liền thấy chung quanh xa bích bang bang bị tên xuyên thấu, may mà Vân Thường tay mắt lanh lẹ, nàng lôi kéo cánh tay của Mạnh Thanh Hoan, đưa tay một chưởng bổ trần mã xa ra, mang theo Mạnh Thanh Hoan nhảy lên một cái.
Thoáng qua, chiếc xe ngựa kia đã bị tên rậm rạp chằng chịt đâm như tổ ong vò vẽ.
Dạ Quân Ly một bên quơ kiếm trong tay ngăn trở vũ tiễn, một bên nhảy lên một cái, từ trong tay Vân Thường tiếp nhận Mạnh Thanh Hoan, vững vàng rơi xuống.
Một trận mưa tên qua đi, tứ diện vọt tới mười mấy tên hắc y mông diện, trong tay cầm trường kiếm, bao vây Mạnh Thanh Hoan Vân Thường cùng Dạ Quân Ly.
“Vân Thường, phát ám hiệu.” Dạ Quân Ly liễm mim hơi híp một cáim hắn đem Mạnh Thanh Hoan chăm chú hộ ở một bên, kiếm trong tay đưa ngang trước người, mâu tử lợi hại nhìn chằm chằm thích khách hắc y.
Hắn dịch dung thành Lưu Cảnh canh giữ ở bên người Mạnh Thanh Hoan, vì không cho người khả nghi, hắn lưu hết ám vệ ở Hiên vương phủ. Ám vệ của hắn đến, nhanh nhất cần một khắc đồng hồ, trong khoảng thời gian này, bọn họ chỉ có thể một mình chiến đấu.
Mạnh Thanh Hoan có chút chưa tỉnh hồn, lần đầu tiên trong đời, nàng cảm giác mình gần tử vong như vậy. Mới vừa rồi nàng còn có chút sợ, thế nhưng giờ khắc này, nàng lại xuất kỳ an lòng.
Nàng ngẩng đầu, mâu tử trong suốt dừng ở người bên cạnh, nhưng trong lòng thì kích động cùng kinh ngạc không nói ra được.
Thích khách một lượt lên, Dạ Quân Ly không có thời gian lưu ý thần sắc của Mạnh Thanh Hoan, hắn vặn mi, một tay cầm kiếm, tay kia ôm hông của Mạnh Thanh Hoan.
“Nhắm mắt lại.” Thanh âm vi á của Dạ Quân Ly chậm rãi vang lên bên tai Mạnh Thanh Hoan.
Nhưng Mạnh Thanh Hoan không có làm như vậy.
Nàng xem thấy kiếm khởi kiếm rơi, thỉnh thoảng có người ngã xuống, phát ra tiên huyết đỏ thắm nhuộm trên mũi kiếm phát ra hàn quang nhìn thấy mà giật mình, trong mũi cũng tràn đầy huyết tinh khí.
Vọng Thư Uyển.com
Lần đầu tiên trong đời, nàng minh bạch cái gì gọi là giết chóc, cái gì gọi là máu tanh. Nàng phải vĩnh viễn nhớ kỹ giờ khắc này, nhớ ở thời đại này, chỉ có cường đại, mới có thể sinh tồn!
Kiếm cùng kiếm va chạm, đan vào trong đêm tối, Vân Thường cùng Dạ Quân Ly đều giết đỏ cả mắt rồi, nhưng tử sĩ thích khách còn chưa sợ một đợt lại một đợt xông đến.
Chung quanh chỗ tối, có cung tiến thủ chuẩn bị tùy thời nhi động. Trong đêm tối đâm sau lưng, thừa dịp khe hở Dạ Quân Ly cùng thích khách chém giết, hướng phía Mạnh Thanh Hoan bay đến.
Dạ Quân Ly khẽ động tai, nghe được tiếng gió thổi, một kiếm hắn chấm dứt giao thủ với thích khách, nhanh chóng ôm hông của Mạnh Thanh Hoan vừa chuyển vị trí cho nàng, ám tiễn kia đâm vào phía sau lưng của hắn, thứ còn chưa đâm vào da thịt chỉ có một đuôi tên.
Mạnh Thanh Hoan chỉ nghe kêu đau một tiếng, nàng nhìn nam nhân che ở trước mặt nàng, ánh mắt ngoan, phủi phương hướng mũi ám khí bay đến.
Phác thông một tiếng, người ẩn trên mái hiên rơi ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Có vật ấm áp tích lạc trên tay của Mạnh Thanh Hoan, nương ánh trăng sáng tỏ, nàng thấy tiên huyết dính đầy tay mình, giờ khắc này lòng của nàng đột nhiên hoảng hốt, nước mắt hội tụ trong hốc mắt, thanh âm trở nên nghẹn ngào: “Dạ. . . Dạ Quân Ly, ngươi bị thương?”
Dạ Quân Ly nghe nàng kêu tên của hắn, coi như đau nhức phía sau cũng đã biến mất, khóe môi tiêm mỏng của hắn kéo ra một tiếu ý mị hoặc, đột nhiên đưa tay ôm thật chặt nàng trong lòng, giọng tà mị hỏi nàng: “Làm sao nàng biết là ta?”
Lòng Mạnh Thanh Hoan chua xót khó chịu, nàng chưa từng nghĩ tới Dạ Quân Ly sẽ dịch dung dáng dấp của Lưu Cảnh bồi bên người nàng, hắn đến tột cùng là đến đây lúc nào, nàng không biết.
Thậm chí, trước khi bị tập kích nàng căn bản cũng không biết Lưu Cảnh chính là Dạ Quân Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.