Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 88: Quỷ Quân Chặn Đường
Lạc Tuyết Khuynh Thành
02/06/2022
CHƯƠNG 88: QUỶ QUÂN CHẶN ĐƯỜNG
Editor: Luna Huang
Là bởi vì ôm ấp của Dạ Quân Ly, dựa vào yêu nghiệt kia gần một chút nàng sẽ có lực lượng vô hình trói buộc, cho nên nàng rất quen thuộc ôm ấp của Dạ Quân Ly.
Mới vừa rồi, Dạ Quân Ly từ chỗ Dạ Quân Ly tiếp nhận nàng, hộ nàng trong ngực, nàng liền đã biết. Hắn không phải là Lưu Cảnh, mà là Dạ Quân Ly!
Hắn một mực dùng phương thức như vậy, yên lặng bảo vệ nàng!
Mạnh Thanh Hoan hít mũi một cái, chỉ là không đợi nàng trả lời, liền cảm giác liền cảm giác bên hông nặng, Dạ Quân Ly ôm nàng nghiêng người tránh, một cước đá văng thích khách vây công đánh tới.
Lúc này, trong ámdạ hiện lên mấy đạo đạo bóng đen, tốc độ của những người đó nhanh như thiểm điện, thoáng qua mấy thích khách liền ngã trên mặt đất.
Vân Thường thấy ám vệ chạy tới, mừng rỡ trong lòng.
“Vương giam chúng ta cắt đuôi, ngươi mang theo cô nương đi trước.” Vân Thường một tay cầm kiếm, che ở trước người Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan, trên y phục nàng dính đầy vết máu, không biết là của nàng hay là của thích khách.
Dạ Quân Ly lôi kéo Mạnh Thanh Hoan thối lui đến địa phương an toàn, hắn hơi híp hai tròng mắt thanh âm âm lãnh: “Không để lại người sống.”
“Vâng.” Vân Thường gật đầu, tiếp tục quơ kiếm trong tay chém giết thích khách.
Dạ Quân Ly ôm hông của Mạnh Thanh Hoan xoay người nhảy đi, đạp mái hiên bên cạnh, rơi xuống trên một con đường khác.
Một trận gió mát phất qua, mơ hồ lộ ra mùi máu tanh để Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên hoàn hồn, nàng nhìn nửa đoạn mũi tên sau lưng đeo Dạ Quân Ly, không khỏi kinh hãi, trên mặt đất được ánh trăng trắng chiếu rọi, chính nở rộ nhiều đóa huyết hoa.
“Dạ Quân Ly, ngươi bị thương, Trường Lan đâu, Trường Lan ở đâu?” Mạnh Thanh Hoan gấp gáp hỏi, nhìn vị trí của vết thương này tựa hồ cách rất gần tim, lúc này ngoại trừ Trường Lan, nàng không biết còn có thể tìm ai?
Dạ Quân Ly đột nhiên cầm thật chặt tay nàng, mâu quang thâm thúy nhìn nàng: “Tiểu Cửu, ta không có việc gì. Cho dù là có, chỉ cần có nàng ở, ta mới có thể sống sót.”
Lòng hốt hoảng của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên yên tĩnh lại, nàng thế nào đã quên, Dạ Quân Ly vốn là hoạt tử nhân, chỉ cần thông linh ngọc ở trên người hắn, nàng là có thể cứu hắn!
Vọng Thư Uyển.com
“Ân, Dạ Quân Ly, tính mạng của ngươi là của ta. Không có sự đồng ý của ta ai cũng không có thể mang ngươi đi.” Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan hơi nghẹn ngào nói, nàng đưa tay ôm thật chặt hông của Dạ Quân Ly vùi ở trong ngực của hắn.
Dạ Quân Ly khẽ ngửi hương tóc của nàng, dương thần cười, vỗ vỗ vai của nàng trầm giọng đáp: “Được.”
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, nhìn dung mạo dưới ánh trăng giống Lưu Cảnh như đúc, đáy lòng nàng gợn sóng, có thật nhiều hiếu kỳ nghi vấn cũng muốn hỏi hắn, chỉ là không đợi nàng mở miệng, đã thấy khóe môi của Dạ Quân Ly tràn ra hai hàng máu, thân thể cao lớn của hắn hơi chao đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ, cả kinh Mạnh Thanh Hoan hô to: “Dạ Quân Ly.”
Nàng chiến chiến nguy nguy đỡ lấy Dạ Quân Ly, chạm được máu sềnh sệch sau lưng của hắn, nhờ ánh trăng nàng xem nhìn thấy tiên huyết hắc sắc nhuộm đầy tay.
“Mũi tên có độc?” Mạnh Thanh Hoan kinh hô một tiếng, trong óc trong nháy mắt trống không một mảnh, nàng trợn to mắt nhìn Dạ Quân Ly hư nhược ngã trên vai của nàng, thần trí bắt đầu không rõ.
“Dạ Quân Ly, ta đây mang ngươi trở về, ngươi nghìn vạn lần đừng có chuyện gì.” Mạnh Thanh Hoan dụng hết toàn lực đở hắn, đi về phía Hiên vương phủ.
Chỉ là khi nàng nhìn thấy thứ gì đó phiêu đãng ở lối rẽ phía trước, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.
Trong yên vụ sắc lam sắc lượn lờ, long đằng quỷ quân hồi lâu không gặp đứng phía trước, chặn con đường đến Hiên vương phủ của nàng.
Mà cầm đầu, còn lại là một tướng quân nhìn qua anh tuấn cực kỳ trẻ tuổi, hắn một thân nhung trang, đứng đầu quỷ quân, ánh mắt trống rỗng thẳng tắp nhìn nàng, hay hoặc là nhìn Dạ Quân Ly đã bất tỉnh bên người nàng.
Editor: Luna Huang
Là bởi vì ôm ấp của Dạ Quân Ly, dựa vào yêu nghiệt kia gần một chút nàng sẽ có lực lượng vô hình trói buộc, cho nên nàng rất quen thuộc ôm ấp của Dạ Quân Ly.
Mới vừa rồi, Dạ Quân Ly từ chỗ Dạ Quân Ly tiếp nhận nàng, hộ nàng trong ngực, nàng liền đã biết. Hắn không phải là Lưu Cảnh, mà là Dạ Quân Ly!
Hắn một mực dùng phương thức như vậy, yên lặng bảo vệ nàng!
Mạnh Thanh Hoan hít mũi một cái, chỉ là không đợi nàng trả lời, liền cảm giác liền cảm giác bên hông nặng, Dạ Quân Ly ôm nàng nghiêng người tránh, một cước đá văng thích khách vây công đánh tới.
Lúc này, trong ámdạ hiện lên mấy đạo đạo bóng đen, tốc độ của những người đó nhanh như thiểm điện, thoáng qua mấy thích khách liền ngã trên mặt đất.
Vân Thường thấy ám vệ chạy tới, mừng rỡ trong lòng.
“Vương giam chúng ta cắt đuôi, ngươi mang theo cô nương đi trước.” Vân Thường một tay cầm kiếm, che ở trước người Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan, trên y phục nàng dính đầy vết máu, không biết là của nàng hay là của thích khách.
Dạ Quân Ly lôi kéo Mạnh Thanh Hoan thối lui đến địa phương an toàn, hắn hơi híp hai tròng mắt thanh âm âm lãnh: “Không để lại người sống.”
“Vâng.” Vân Thường gật đầu, tiếp tục quơ kiếm trong tay chém giết thích khách.
Dạ Quân Ly ôm hông của Mạnh Thanh Hoan xoay người nhảy đi, đạp mái hiên bên cạnh, rơi xuống trên một con đường khác.
Một trận gió mát phất qua, mơ hồ lộ ra mùi máu tanh để Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên hoàn hồn, nàng nhìn nửa đoạn mũi tên sau lưng đeo Dạ Quân Ly, không khỏi kinh hãi, trên mặt đất được ánh trăng trắng chiếu rọi, chính nở rộ nhiều đóa huyết hoa.
“Dạ Quân Ly, ngươi bị thương, Trường Lan đâu, Trường Lan ở đâu?” Mạnh Thanh Hoan gấp gáp hỏi, nhìn vị trí của vết thương này tựa hồ cách rất gần tim, lúc này ngoại trừ Trường Lan, nàng không biết còn có thể tìm ai?
Dạ Quân Ly đột nhiên cầm thật chặt tay nàng, mâu quang thâm thúy nhìn nàng: “Tiểu Cửu, ta không có việc gì. Cho dù là có, chỉ cần có nàng ở, ta mới có thể sống sót.”
Lòng hốt hoảng của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên yên tĩnh lại, nàng thế nào đã quên, Dạ Quân Ly vốn là hoạt tử nhân, chỉ cần thông linh ngọc ở trên người hắn, nàng là có thể cứu hắn!
Vọng Thư Uyển.com
“Ân, Dạ Quân Ly, tính mạng của ngươi là của ta. Không có sự đồng ý của ta ai cũng không có thể mang ngươi đi.” Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan hơi nghẹn ngào nói, nàng đưa tay ôm thật chặt hông của Dạ Quân Ly vùi ở trong ngực của hắn.
Dạ Quân Ly khẽ ngửi hương tóc của nàng, dương thần cười, vỗ vỗ vai của nàng trầm giọng đáp: “Được.”
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, nhìn dung mạo dưới ánh trăng giống Lưu Cảnh như đúc, đáy lòng nàng gợn sóng, có thật nhiều hiếu kỳ nghi vấn cũng muốn hỏi hắn, chỉ là không đợi nàng mở miệng, đã thấy khóe môi của Dạ Quân Ly tràn ra hai hàng máu, thân thể cao lớn của hắn hơi chao đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ, cả kinh Mạnh Thanh Hoan hô to: “Dạ Quân Ly.”
Nàng chiến chiến nguy nguy đỡ lấy Dạ Quân Ly, chạm được máu sềnh sệch sau lưng của hắn, nhờ ánh trăng nàng xem nhìn thấy tiên huyết hắc sắc nhuộm đầy tay.
“Mũi tên có độc?” Mạnh Thanh Hoan kinh hô một tiếng, trong óc trong nháy mắt trống không một mảnh, nàng trợn to mắt nhìn Dạ Quân Ly hư nhược ngã trên vai của nàng, thần trí bắt đầu không rõ.
“Dạ Quân Ly, ta đây mang ngươi trở về, ngươi nghìn vạn lần đừng có chuyện gì.” Mạnh Thanh Hoan dụng hết toàn lực đở hắn, đi về phía Hiên vương phủ.
Chỉ là khi nàng nhìn thấy thứ gì đó phiêu đãng ở lối rẽ phía trước, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.
Trong yên vụ sắc lam sắc lượn lờ, long đằng quỷ quân hồi lâu không gặp đứng phía trước, chặn con đường đến Hiên vương phủ của nàng.
Mà cầm đầu, còn lại là một tướng quân nhìn qua anh tuấn cực kỳ trẻ tuổi, hắn một thân nhung trang, đứng đầu quỷ quân, ánh mắt trống rỗng thẳng tắp nhìn nàng, hay hoặc là nhìn Dạ Quân Ly đã bất tỉnh bên người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.