Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 467: Linh Hồ Không Cổ
Lạc Tuyết Khuynh Thành
14/10/2023
CHƯƠNG 467: LINH HỒ KHÔNG CỔ
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn thần sắc buồn bã hối hận của Mạnh Thanh Hoan, Dạ Mạch Hàn có chút không đành lòng, nhưng nghĩ tới việc Mạnh Thanh Hoan làm, hắn không khỏi tức giận.
“Thanh Hoan, ta biết ngươi không muốn liên lụy chúng ta, nhưng ngươi là muội muội của ta, chuyện của ngươi liền là chuyện của ta. Sau này không cho phép tùy hứng hồ đồ như vậy, nghe chưa?” Dạ Mạch Hàn thoáng nghiêm túc ngữ khí khẽ xích nàng.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nàng nắm cánh tay của Dạ Mạch Hàn, vốn định nhận sai.
Lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội nói: “Đúng rồi, hắc y nhân kia nói ta trúng mê tâm cổ, tựa hồ là một loại cổ độc có thể khống chế người. Trên đời này ngoại trừ Trường Lan và Mạc Thượng Tà lại còn có người biết cổ thuật, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Dạ Mạch Hàn nghe lời của nàng, mắt khẽ híp một cái trầm giọng nói: “Quỷ Âm sơn?”
Mạc Thượng Tà chính là từ Quỷ Âm sơn trốn tới ra ngoài, nên trên đời này nếu như còn có người biết dùng cổ, đó chính là Quỷ Âm núi.
Chỉ là sau này hắn phái người điều tra nghe ngóng, chỗ đó đã hoang phế.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nói rằng: “Hắc y nhân kia muốn điều khiển ta, nhất định là muốn ta lấy thông linh ngọc! Chỉ là hắn không ngờ tới cổ độc dĩ nhiên vô dụng với ta!”
Dạ Mạch Hàn nghe cổ độc, có chút không yên lòng, hắn đưa tay dò xét cổ tay của Mạnh Thanh Hoan, hỏi nàng: “Thân thể có chỗ nào không khỏe?”
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, ngoại trừ cổ trùng mới vừa gia nhập thân thể, nàng cảm thấy đau nhói trong lòng ra, sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.
“Có thật ngươi nhìn thấy cổ trùng tiến vào trong thân thể ngươi sao?” Dạ Mạch Hàn nghi thanh hỏi nàng.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu: “Đúng là chui vào, nhưng hiện tại thân thể ta rất tốt, không có cảm giác nào, ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì?”
Nàng thầm than một tiếng, đột nhiên nghe bên tai truyền đến thanh âm khinh thường của Bạch Thời Nguyệt: “Thật là đần, lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua linh hồ không cổ sao?”
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, thần sắc kinh ngạc, nàng kinh ngạc chỉ chốc lát, nhất thời bừng tỉnh lại, trách không được cổ trùng kia không có ảnh hưởng gì với nàng, nguyên lai là linh hồ tâm trên người nàng tránh được đầu độc!
Linh hồ không cổ, xem ra thứ này đích thật là một bảo bối.
Bookwaves.com
Nàng đang nghĩ ngợi, Bạch Thời Nguyệt bất mãn ngữ khí buồn bã nói: “Bây giờ mới biết là một bảo bối, thật là một nữ nhân ngu xuẩn!”
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan vừa kéo, chợt nghe cửa phòng bị người mở, nàng vội vội vàng vàng tản ra tất cả tư tự, nhìn vậy Mạc Thượng Tà đi ra.
“Trường Lan thế nào?” Mạnh Thanh Hoan kiểng chân nhìn bên trong phòng.
Mạc Thượng Tà liếc nàng hai mắt nói: “Ngươi đi vào chiếu cố hắn đi, nếu như trước ngày mai hắn có thể tỉnh lại, thì tính mệnh không ngại, nếu như không thể. . . thì chờ nhặt xác cho hắ́n đi!” Hắn hừ nhẹ một tiếng, xoay người ly khai nơi này.
Mạnh Thanh Hoan có chút thất thần đứng ở trước cửa.
Ôn Chính Khanh đi ra, ánh mắt của hắn lộ ra một tia phức tạp nhìn Mạnh Thanh Hoan nói: “Nếu như Lan nhi sốt cao, lập tức đến cho ta biết!”
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn hướng phía hắn gật đầu.
Ôn Chính Khanh than nhẹ một tiếng, mang theo một tia uể oải quyện sắc, rời khỏi phòng.
Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng đi vào, trong phòng còn tràn ngập một mùi máu tanh, trên giường hẹp, Trường Lan mắt vẫn nhắm như cũ, trên mặt vẫn không có chút máu.
Y tiên công tử đã từng ôn nhuận như ngọc phiên phiên như gió, hôm nay lại một chút cũng không có sinh cơ nằm ở chỗ này, lòng của Mạnh Thanh Hoan rất đau.
“Nhị ca, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta muốn một mình bồi hắn!” Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan có chút u lãnh bi thương.
Dạ Mạch Hàn biết trong lòng nàng áy náy, biết mình không có khả năng khuyên được nàng, hắn yếu ớt thở dài nói: “Ta ở cách vách, có chuyện gì thì gọi.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trường Lan hôn mê bất tỉnh, trong lòng có thiên tư vạn tự, cuối cùng đều chỉ hóa thành một loại đau thương.
Trường Lan, ta đến tột cùng nên làm sao với ngươi. . .
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn thần sắc buồn bã hối hận của Mạnh Thanh Hoan, Dạ Mạch Hàn có chút không đành lòng, nhưng nghĩ tới việc Mạnh Thanh Hoan làm, hắn không khỏi tức giận.
“Thanh Hoan, ta biết ngươi không muốn liên lụy chúng ta, nhưng ngươi là muội muội của ta, chuyện của ngươi liền là chuyện của ta. Sau này không cho phép tùy hứng hồ đồ như vậy, nghe chưa?” Dạ Mạch Hàn thoáng nghiêm túc ngữ khí khẽ xích nàng.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nàng nắm cánh tay của Dạ Mạch Hàn, vốn định nhận sai.
Lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội nói: “Đúng rồi, hắc y nhân kia nói ta trúng mê tâm cổ, tựa hồ là một loại cổ độc có thể khống chế người. Trên đời này ngoại trừ Trường Lan và Mạc Thượng Tà lại còn có người biết cổ thuật, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Dạ Mạch Hàn nghe lời của nàng, mắt khẽ híp một cái trầm giọng nói: “Quỷ Âm sơn?”
Mạc Thượng Tà chính là từ Quỷ Âm sơn trốn tới ra ngoài, nên trên đời này nếu như còn có người biết dùng cổ, đó chính là Quỷ Âm núi.
Chỉ là sau này hắn phái người điều tra nghe ngóng, chỗ đó đã hoang phế.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nói rằng: “Hắc y nhân kia muốn điều khiển ta, nhất định là muốn ta lấy thông linh ngọc! Chỉ là hắn không ngờ tới cổ độc dĩ nhiên vô dụng với ta!”
Dạ Mạch Hàn nghe cổ độc, có chút không yên lòng, hắn đưa tay dò xét cổ tay của Mạnh Thanh Hoan, hỏi nàng: “Thân thể có chỗ nào không khỏe?”
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, ngoại trừ cổ trùng mới vừa gia nhập thân thể, nàng cảm thấy đau nhói trong lòng ra, sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.
“Có thật ngươi nhìn thấy cổ trùng tiến vào trong thân thể ngươi sao?” Dạ Mạch Hàn nghi thanh hỏi nàng.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu: “Đúng là chui vào, nhưng hiện tại thân thể ta rất tốt, không có cảm giác nào, ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì?”
Nàng thầm than một tiếng, đột nhiên nghe bên tai truyền đến thanh âm khinh thường của Bạch Thời Nguyệt: “Thật là đần, lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua linh hồ không cổ sao?”
Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, thần sắc kinh ngạc, nàng kinh ngạc chỉ chốc lát, nhất thời bừng tỉnh lại, trách không được cổ trùng kia không có ảnh hưởng gì với nàng, nguyên lai là linh hồ tâm trên người nàng tránh được đầu độc!
Linh hồ không cổ, xem ra thứ này đích thật là một bảo bối.
Bookwaves.com
Nàng đang nghĩ ngợi, Bạch Thời Nguyệt bất mãn ngữ khí buồn bã nói: “Bây giờ mới biết là một bảo bối, thật là một nữ nhân ngu xuẩn!”
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan vừa kéo, chợt nghe cửa phòng bị người mở, nàng vội vội vàng vàng tản ra tất cả tư tự, nhìn vậy Mạc Thượng Tà đi ra.
“Trường Lan thế nào?” Mạnh Thanh Hoan kiểng chân nhìn bên trong phòng.
Mạc Thượng Tà liếc nàng hai mắt nói: “Ngươi đi vào chiếu cố hắn đi, nếu như trước ngày mai hắn có thể tỉnh lại, thì tính mệnh không ngại, nếu như không thể. . . thì chờ nhặt xác cho hắ́n đi!” Hắn hừ nhẹ một tiếng, xoay người ly khai nơi này.
Mạnh Thanh Hoan có chút thất thần đứng ở trước cửa.
Ôn Chính Khanh đi ra, ánh mắt của hắn lộ ra một tia phức tạp nhìn Mạnh Thanh Hoan nói: “Nếu như Lan nhi sốt cao, lập tức đến cho ta biết!”
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn hướng phía hắn gật đầu.
Ôn Chính Khanh than nhẹ một tiếng, mang theo một tia uể oải quyện sắc, rời khỏi phòng.
Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng đi vào, trong phòng còn tràn ngập một mùi máu tanh, trên giường hẹp, Trường Lan mắt vẫn nhắm như cũ, trên mặt vẫn không có chút máu.
Y tiên công tử đã từng ôn nhuận như ngọc phiên phiên như gió, hôm nay lại một chút cũng không có sinh cơ nằm ở chỗ này, lòng của Mạnh Thanh Hoan rất đau.
“Nhị ca, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta muốn một mình bồi hắn!” Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan có chút u lãnh bi thương.
Dạ Mạch Hàn biết trong lòng nàng áy náy, biết mình không có khả năng khuyên được nàng, hắn yếu ớt thở dài nói: “Ta ở cách vách, có chuyện gì thì gọi.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trường Lan hôn mê bất tỉnh, trong lòng có thiên tư vạn tự, cuối cùng đều chỉ hóa thành một loại đau thương.
Trường Lan, ta đến tột cùng nên làm sao với ngươi. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.