Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 405: Mộng Yểm
Lạc Tuyết Khuynh Thành
14/10/2023
CHƯƠNG 405: MỘNG YỂM
Dịch giả: Luna Wong
Ngọc phủ.
Mạnh Thanh Hoan nằm mơ, nàng mơ thấy Dạ Quân Ly vì nàng chuẩn bị mười dặm hồng trang, nàng đội mũ phượng hà bì dưới thân bằng hữu chứng kiến đi đến chỗ hắn.
Nhưng là, một con đường trải thảm đỏ, nàng vô luận đi như thế nào đều không đến đầu cùng, nàng nóng nảy chạy, nhưng Dạ Quân Ly lại cách nàng càng xa.
Thẳng đến nàng té ngã.
Lần thứ hai nàng ngẩng đầu nhìn lại, toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại có một mảnh hồng sắc, đặc hơn thật là giống máu tưới, mà người bên cạnh nàng lại toàn bộ đều biến mất không thấy.
Nàng tại nơi mảnh phi sắc diễm lệ hô to tên của Dạ Quân Ly, nhưng không ai đáp lại.
“Cô nương, ngươi mau tỉnh lại, cô nương. . .” Mạnh Thanh Hoan hãm sâu ở trong bóng đè, thẳng đến cảm giác có người đang lắc nàng, nàng mở con ngươi có chút mê ly ra, thần sắc có chút hoảng hốt.
Nhìn người trước mắt, nàng sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng được, nguyên lai là Việt Phong Linh.
“Cô nương có phải mộng yểm hay không, ta nghe ngươi không ngừng gọi tên Hiên vương.” Việt Phong Linh lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan, lại phát giác lòng bàn tay nàng tràn đầy mồ hôi, một mảnh lạnh lẽo.
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, lại lâm vào trong sợ hãi, cảm giác mới vừa rồi chân thật như vậy, nàng tựa hồ bị mọi người bỏ rơi, hai bàn tay trắng.
Nàng hít sâu một hơi, âm thầm nói với bản thân, mộng và hiện thực đều là ngược lại!
“Phong Linh, rót cho ta ly trà đi.” Mạnh Thanh Hoan cảm thấy cổ họng khô khó chịu, một giấc mộng tựa hồ đã tiêu hao hết tất cả tinh lực của nàng.
Việt Phong Linh vội vội vàng vàng đi tới trước bàn rót một ly trà bưng cho nàng.
Nhìn Mạnh Thanh Hoan đổ một ngụm trà xuống, nàng có chút đau lòng nói rằng: “Cô nương gần đây ưu tư quá nặng, đều gầy quá rồi. Cũng may lúc này hôn sự của ngươi và Kính vương giải quyết xông, cô nương cũng đừng cứ lo lắng xung xung nữa.”
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan uống trà xong cảm thấy cổ họng thoải mái hơn, nàng nắm cái ly, yếu ớt thở dài nói: “Hôn sự với Kính vương là giải quyết xong rồi, nhưng ta luôn cảm thấy còn có phiền toái càng lớn hơn nữa đang chờ ta.”
“Cô nương, là ngươi suy nghĩ nhiều.” Việt Phong Linh tiếp nhận cái ly rỗng trong tay nàng, an ủi nàng.
Mạnh Thanh Hoan nhợt nhạt cười, nhìn nàng nói: “Chỉ mong là thế!” Tiếng nói của nàng vừa dứt, ngoài cửa Vân Thường đi đến, sắc mặt có chút ngưng trọng nói rằng: “Cô nương, Lâu tướng tới, lúc này ở bên ngoài Kính Nguyệt lâu.”
Mạnh Thanh Hoan nghe tên Lâu tướng da đầu cũng có chút tê dại, Lâu Vũ Thần này quả thực chính là âm hồn không tiêu tan, rất chán ghét.
“Thỉnh vào đi.” Tuy rằng Mạnh Thanh Hoan không vui, nhưng lúc này hắn đã đến cửa Kính Nguyệt lâu của nàng, nếu không gặp, cũng không tốt lắm.
Huống chi, oán cơn giận của nàng còn chưa tan nữa.
Mạnh Thanh Hoan ngồi dậy, thay đổi kiện y phục, liền đi theo Việt Phong Linh cùng xuống lầu, liền thấy Lâu Vũ Thần ngồi ở trên ghế, đang uống trà.
Thấy Mạnh Thanh Hoan xuống, khóe môi mỏng nhọn của Lâu Vũ Thần hơi nhất câu, mơ hồ tiếu ý nói: “Thanh Hoan, nước lọc ở nơi này của ngươi là có một phen vị đạo khác.”
Vân Thường đi tới, nói nhỏ ở bên tai Mạnh Thanh Hoan: “Là tướng gia chỉ rõ muốn nước lọc.”
Mạnh Thanh Hoan co rút khóe môi, Lâu Vũ Thần này không hổ là hồ ly, còn nhớ nhưng nước lọc ở chỗ nàng, giao tiếp với nam nhân như vậy, thật là một loại dày vò!
“Lâu Vũ Thần, đừng tìm ta thừa nước đục thả câu, có lời gì cứ nói đi!” Mạnh Thanh Hoan ngồi xuống ghế, thanh âm tức giận hỏi hắn.
Lâu Vũ Thần cũng không giận, hắn buông cái ly trong tay xuống, mâu lóng lánh nhìn nàng nói: “Ta là tới chúc mừng hôn sự của ngươi và Kính vương được giải trừ, thuận tiện nói cho ngươi biết, ta dự định hướng hoàng thượng thỉnh cầu tứ hôn. Thanh Hoan, ngươi nói hoàng thượng sẽ đáp ứng không?”
Dịch giả: Luna Wong
Ngọc phủ.
Mạnh Thanh Hoan nằm mơ, nàng mơ thấy Dạ Quân Ly vì nàng chuẩn bị mười dặm hồng trang, nàng đội mũ phượng hà bì dưới thân bằng hữu chứng kiến đi đến chỗ hắn.
Nhưng là, một con đường trải thảm đỏ, nàng vô luận đi như thế nào đều không đến đầu cùng, nàng nóng nảy chạy, nhưng Dạ Quân Ly lại cách nàng càng xa.
Thẳng đến nàng té ngã.
Lần thứ hai nàng ngẩng đầu nhìn lại, toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại có một mảnh hồng sắc, đặc hơn thật là giống máu tưới, mà người bên cạnh nàng lại toàn bộ đều biến mất không thấy.
Nàng tại nơi mảnh phi sắc diễm lệ hô to tên của Dạ Quân Ly, nhưng không ai đáp lại.
“Cô nương, ngươi mau tỉnh lại, cô nương. . .” Mạnh Thanh Hoan hãm sâu ở trong bóng đè, thẳng đến cảm giác có người đang lắc nàng, nàng mở con ngươi có chút mê ly ra, thần sắc có chút hoảng hốt.
Nhìn người trước mắt, nàng sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng được, nguyên lai là Việt Phong Linh.
“Cô nương có phải mộng yểm hay không, ta nghe ngươi không ngừng gọi tên Hiên vương.” Việt Phong Linh lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan, lại phát giác lòng bàn tay nàng tràn đầy mồ hôi, một mảnh lạnh lẽo.
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, lại lâm vào trong sợ hãi, cảm giác mới vừa rồi chân thật như vậy, nàng tựa hồ bị mọi người bỏ rơi, hai bàn tay trắng.
Nàng hít sâu một hơi, âm thầm nói với bản thân, mộng và hiện thực đều là ngược lại!
“Phong Linh, rót cho ta ly trà đi.” Mạnh Thanh Hoan cảm thấy cổ họng khô khó chịu, một giấc mộng tựa hồ đã tiêu hao hết tất cả tinh lực của nàng.
Việt Phong Linh vội vội vàng vàng đi tới trước bàn rót một ly trà bưng cho nàng.
Nhìn Mạnh Thanh Hoan đổ một ngụm trà xuống, nàng có chút đau lòng nói rằng: “Cô nương gần đây ưu tư quá nặng, đều gầy quá rồi. Cũng may lúc này hôn sự của ngươi và Kính vương giải quyết xông, cô nương cũng đừng cứ lo lắng xung xung nữa.”
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan uống trà xong cảm thấy cổ họng thoải mái hơn, nàng nắm cái ly, yếu ớt thở dài nói: “Hôn sự với Kính vương là giải quyết xong rồi, nhưng ta luôn cảm thấy còn có phiền toái càng lớn hơn nữa đang chờ ta.”
“Cô nương, là ngươi suy nghĩ nhiều.” Việt Phong Linh tiếp nhận cái ly rỗng trong tay nàng, an ủi nàng.
Mạnh Thanh Hoan nhợt nhạt cười, nhìn nàng nói: “Chỉ mong là thế!” Tiếng nói của nàng vừa dứt, ngoài cửa Vân Thường đi đến, sắc mặt có chút ngưng trọng nói rằng: “Cô nương, Lâu tướng tới, lúc này ở bên ngoài Kính Nguyệt lâu.”
Mạnh Thanh Hoan nghe tên Lâu tướng da đầu cũng có chút tê dại, Lâu Vũ Thần này quả thực chính là âm hồn không tiêu tan, rất chán ghét.
“Thỉnh vào đi.” Tuy rằng Mạnh Thanh Hoan không vui, nhưng lúc này hắn đã đến cửa Kính Nguyệt lâu của nàng, nếu không gặp, cũng không tốt lắm.
Huống chi, oán cơn giận của nàng còn chưa tan nữa.
Mạnh Thanh Hoan ngồi dậy, thay đổi kiện y phục, liền đi theo Việt Phong Linh cùng xuống lầu, liền thấy Lâu Vũ Thần ngồi ở trên ghế, đang uống trà.
Thấy Mạnh Thanh Hoan xuống, khóe môi mỏng nhọn của Lâu Vũ Thần hơi nhất câu, mơ hồ tiếu ý nói: “Thanh Hoan, nước lọc ở nơi này của ngươi là có một phen vị đạo khác.”
Vân Thường đi tới, nói nhỏ ở bên tai Mạnh Thanh Hoan: “Là tướng gia chỉ rõ muốn nước lọc.”
Mạnh Thanh Hoan co rút khóe môi, Lâu Vũ Thần này không hổ là hồ ly, còn nhớ nhưng nước lọc ở chỗ nàng, giao tiếp với nam nhân như vậy, thật là một loại dày vò!
“Lâu Vũ Thần, đừng tìm ta thừa nước đục thả câu, có lời gì cứ nói đi!” Mạnh Thanh Hoan ngồi xuống ghế, thanh âm tức giận hỏi hắn.
Lâu Vũ Thần cũng không giận, hắn buông cái ly trong tay xuống, mâu lóng lánh nhìn nàng nói: “Ta là tới chúc mừng hôn sự của ngươi và Kính vương được giải trừ, thuận tiện nói cho ngươi biết, ta dự định hướng hoàng thượng thỉnh cầu tứ hôn. Thanh Hoan, ngươi nói hoàng thượng sẽ đáp ứng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.