Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 468: Một Lưỡi Đao Sắc Bén
Lạc Tuyết Khuynh Thành
14/10/2023
CHƯƠNG 468: MỘT LƯỠI ĐAO SẮC BÉN’
Dịch giả: Luna Wong
Kinh giao.
Trong nhà gỗ rách nát, Mị Nguyệt đầy mặt ghét bỏ nhìn người chậm rãi tỉnh lại, thanh âm mang theo phỉ nhổ vô tận: “Thật là đồ vô dụng, một chút chuyện nhỏ như thế cũng làm không được, ta giữ lại ngươi còn có tác dụng gì?”
Lúc nói chuyện tay không hề ôn độ của nàng giữ lại cổ của hắn, trong con ngươi tràn đầy ngoan lệ.
“Dừng tay!” Đột nhiên một đạo u lãnh quát lớn truyền đến.
Thượng Quan Quyết mặt âm trầm đi đến, Mị Nguyệt hừ lạnh một tiếng thu tay, nằm ở trên giường cả người Ngọc Lăng Phong đau đớn, cả người như liệt hỏa đốt cháy qua vậy.
“Ai cho phép ngươi hành động một mình? Ta nói rồi, không cho phép thương tổn hai tỷ đệ Ngọc Thanh Hoan và Ngọc Phi Trần, ngươi thiếu chút nữa đã phá hủy đại kế của ta!” Thượng Quan Quyết lạnh giọng mắng Mị Nguyệt.
Mị Nguyệt nâng mi lên, thanh âm không cam lòng nói: “Ta chỉ là muốn sớm lấy được thông linh ngọc, không lợi dụng Ngọc Thanh Hoan, lẽ nào ngươi có biện pháp tốt hơn?”
Mâu quang của Thượng Quan Quyết lộ ra âm vụ, thanh âm âm trầm nói: “Muốn lấy thông linh ngọc có nhiều biện pháp, không cần thiết động thủ từ chỗ Ngọc Thanh Hoan! Phải biết rằng, trên đời này có một loại thống khổ, có thể cho người điên điên! Ta đã không kịp đợi muốn xem một hồi hí!”
Ánh mắt u lãnh của Mị Nguyệt nhìn hắn, mang trên mặt một tia vẻ nghi hoặc.
Thượng Quan Quyết liễm tiếu ý khóe môi, ưng mâu liếc Ngọc Lăng Phong nằm ở trên giường một mắt, cười lạnh hỏi hắn: “Ngươi muốn báo thù không?”
Con ngươi u ám của Ngọc Lăng Phong lóe lên, mâu quang lộ ra một tia kiên nghị.
Thượng Quan Quyết giương giọng cười nói: “Ta biết Ngọc gia các ngươi chưởng quản đại quân tây bắc nhiều năm, tất nhiên có một chút tâm phúc và tư binh. Ta muốn ngươi tìm được bọn họ, làm nội ứng, chờ đợi sai phái!”
Ngọc Lăng Phong nghe được đại quân tây bắc, con ngươi u ám kia nhất thời lóe ra, Ngọc gia bọn họ chưởng quản binh quyền nhiều năm, binh sĩ chân thành với Ngọc gia không có hơn vạn cũng có hơn nghìn!
Nếu như tìm được những người này, như vậy, là một lưỡi dao sắc bén đâm về phía Dạ Đình Giang!
. . .
Mười mấy dặm ngoài lạc thành, đại tuyết còn đang tán loạn bay xuống.
Hai con khoái mã đang bay nhanh ở trong tuyết cuồn cuộn.
Một tay của Dạ Quân Ly cầm dây cương, giữa hai lông mày tràn đầy lệ khí, trên người hắn rơi xuống một tầng tuyết đọng dày, thân ảnh đơn bạc ở trong gió bắc sắc bén.
Bookwaves.com
Theo sát sau lưng hắn Lăng Túc có chút ăn không tiêu, hắn nhìn người liều lĩnh chạy trở về phía trước, trong lòng đau đớn không nói ra được.
“Vương gia, tiếp tục chạy như thế, ngựa sẽ không chịu nổi! Lúc này sắc trời sắp tối rồi, hơn nữa phía trước là Phi Long nhai, thiên sơn tuyết lộ khó đi mong rằng vương gia nghĩ lại!” Lăng Túc ở phía sau cả tiếng nhắc nhở Dạ Quân Ly.
Dạ Quân Ly lại mắt điếc tai ngơ, hắn tiếp tục quơ dây cương trong tay, hận không thể để mình bay đến kinh thành ngay bây giờ.
Hắn mới đến Dĩnh châu, liền được tin tức.
Sau khi biết Ngọc Phi Trần bị người bắt cóc, Mạnh Thanh Hoan một mình phó ước, Trường Lan thụ thương, hắn đâu còn tâm tình giúp nạn thiên tai nữa, liền giao sự vật trong tay cho Lưu Cảnh xử lý, mình và Lăng Túc vội vội vàng vàng chạy về.
Lưu Cảnh đã công khai thân phận trưởng công tử của Mạnh phủ, hôm nay đã là tam phẩm thị lang trong triều, sau này cũng là hiền thần quan trường.
Việc giúp nạn thiên tai giao cho Lưu Cảnh, hắn rất yên tâm!
Lăng Túc thấy Dạ Quân Ly không có ý dừng lại, sắc mặt hắn có chút nóng nảy, chỉ phải bước nhanh hơn đuổi theo.
Đột nhiên, con ngựa của Dạ Quân Ly ngồi kia, móng ngựa đột nhiên mềm nhũn khuỵu xuống một đầu vừa ngã trên đường.
Tiếng ngựa hý truyền ra trong tuyết, con ngựa kia nằm ở trên mặt tuyết mũi ngựa không ngừng phun nhiệt khí, hiển nhiên sức cùng lực kiệt.
Mà trên lưng ngựa thân thể Dạ Quân Ly cong một cái, một cuồn cuộn ngã xuống, lăn ở bên trong tuyết.
“Vương gia!”
Lăng Túc một kinh hô, vội vàng kéo dây cương, nhảy xuống ngựa chạy về phía hắn.
Dịch giả: Luna Wong
Kinh giao.
Trong nhà gỗ rách nát, Mị Nguyệt đầy mặt ghét bỏ nhìn người chậm rãi tỉnh lại, thanh âm mang theo phỉ nhổ vô tận: “Thật là đồ vô dụng, một chút chuyện nhỏ như thế cũng làm không được, ta giữ lại ngươi còn có tác dụng gì?”
Lúc nói chuyện tay không hề ôn độ của nàng giữ lại cổ của hắn, trong con ngươi tràn đầy ngoan lệ.
“Dừng tay!” Đột nhiên một đạo u lãnh quát lớn truyền đến.
Thượng Quan Quyết mặt âm trầm đi đến, Mị Nguyệt hừ lạnh một tiếng thu tay, nằm ở trên giường cả người Ngọc Lăng Phong đau đớn, cả người như liệt hỏa đốt cháy qua vậy.
“Ai cho phép ngươi hành động một mình? Ta nói rồi, không cho phép thương tổn hai tỷ đệ Ngọc Thanh Hoan và Ngọc Phi Trần, ngươi thiếu chút nữa đã phá hủy đại kế của ta!” Thượng Quan Quyết lạnh giọng mắng Mị Nguyệt.
Mị Nguyệt nâng mi lên, thanh âm không cam lòng nói: “Ta chỉ là muốn sớm lấy được thông linh ngọc, không lợi dụng Ngọc Thanh Hoan, lẽ nào ngươi có biện pháp tốt hơn?”
Mâu quang của Thượng Quan Quyết lộ ra âm vụ, thanh âm âm trầm nói: “Muốn lấy thông linh ngọc có nhiều biện pháp, không cần thiết động thủ từ chỗ Ngọc Thanh Hoan! Phải biết rằng, trên đời này có một loại thống khổ, có thể cho người điên điên! Ta đã không kịp đợi muốn xem một hồi hí!”
Ánh mắt u lãnh của Mị Nguyệt nhìn hắn, mang trên mặt một tia vẻ nghi hoặc.
Thượng Quan Quyết liễm tiếu ý khóe môi, ưng mâu liếc Ngọc Lăng Phong nằm ở trên giường một mắt, cười lạnh hỏi hắn: “Ngươi muốn báo thù không?”
Con ngươi u ám của Ngọc Lăng Phong lóe lên, mâu quang lộ ra một tia kiên nghị.
Thượng Quan Quyết giương giọng cười nói: “Ta biết Ngọc gia các ngươi chưởng quản đại quân tây bắc nhiều năm, tất nhiên có một chút tâm phúc và tư binh. Ta muốn ngươi tìm được bọn họ, làm nội ứng, chờ đợi sai phái!”
Ngọc Lăng Phong nghe được đại quân tây bắc, con ngươi u ám kia nhất thời lóe ra, Ngọc gia bọn họ chưởng quản binh quyền nhiều năm, binh sĩ chân thành với Ngọc gia không có hơn vạn cũng có hơn nghìn!
Nếu như tìm được những người này, như vậy, là một lưỡi dao sắc bén đâm về phía Dạ Đình Giang!
. . .
Mười mấy dặm ngoài lạc thành, đại tuyết còn đang tán loạn bay xuống.
Hai con khoái mã đang bay nhanh ở trong tuyết cuồn cuộn.
Một tay của Dạ Quân Ly cầm dây cương, giữa hai lông mày tràn đầy lệ khí, trên người hắn rơi xuống một tầng tuyết đọng dày, thân ảnh đơn bạc ở trong gió bắc sắc bén.
Bookwaves.com
Theo sát sau lưng hắn Lăng Túc có chút ăn không tiêu, hắn nhìn người liều lĩnh chạy trở về phía trước, trong lòng đau đớn không nói ra được.
“Vương gia, tiếp tục chạy như thế, ngựa sẽ không chịu nổi! Lúc này sắc trời sắp tối rồi, hơn nữa phía trước là Phi Long nhai, thiên sơn tuyết lộ khó đi mong rằng vương gia nghĩ lại!” Lăng Túc ở phía sau cả tiếng nhắc nhở Dạ Quân Ly.
Dạ Quân Ly lại mắt điếc tai ngơ, hắn tiếp tục quơ dây cương trong tay, hận không thể để mình bay đến kinh thành ngay bây giờ.
Hắn mới đến Dĩnh châu, liền được tin tức.
Sau khi biết Ngọc Phi Trần bị người bắt cóc, Mạnh Thanh Hoan một mình phó ước, Trường Lan thụ thương, hắn đâu còn tâm tình giúp nạn thiên tai nữa, liền giao sự vật trong tay cho Lưu Cảnh xử lý, mình và Lăng Túc vội vội vàng vàng chạy về.
Lưu Cảnh đã công khai thân phận trưởng công tử của Mạnh phủ, hôm nay đã là tam phẩm thị lang trong triều, sau này cũng là hiền thần quan trường.
Việc giúp nạn thiên tai giao cho Lưu Cảnh, hắn rất yên tâm!
Lăng Túc thấy Dạ Quân Ly không có ý dừng lại, sắc mặt hắn có chút nóng nảy, chỉ phải bước nhanh hơn đuổi theo.
Đột nhiên, con ngựa của Dạ Quân Ly ngồi kia, móng ngựa đột nhiên mềm nhũn khuỵu xuống một đầu vừa ngã trên đường.
Tiếng ngựa hý truyền ra trong tuyết, con ngựa kia nằm ở trên mặt tuyết mũi ngựa không ngừng phun nhiệt khí, hiển nhiên sức cùng lực kiệt.
Mà trên lưng ngựa thân thể Dạ Quân Ly cong một cái, một cuồn cuộn ngã xuống, lăn ở bên trong tuyết.
“Vương gia!”
Lăng Túc một kinh hô, vội vàng kéo dây cương, nhảy xuống ngựa chạy về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.