Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 490: Người Phương Nào Không Sợ Hãi?
Lạc Tuyết Khuynh Thành
14/10/2023
CHƯƠNG 490: NGƯỜI PHƯƠNG NÀO KHÔNG SỢ HÃI?
Dịch giả: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan đã có ít ngày chưa từng thấy qua Lâu Vũ Thần.
Nàng phái người đi hỏi thăm, lấy được tin tức nói Lâu Vũ Thần lúc này không ở kinh thành, chẳng biết đi nơi nào!
Mạnh Thanh Hoan nghi hoặc không thôi, chẳng biết tại sao Lâu Vũ Thần lại đột nhiên rời kinh! Tâm tư của con hồ ly này không dễ đoán, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa!
Cũng may, mấy ngày này công chúa phủ của nàng coi như yên lặng, sau khi từ đêm đó rời đi, Dạ Quân Ly cũng không có tới nữa.
“Cô nương.” Thanh âm của Vân Thường cắt đứt tư tự của Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Vân Thường vội vã đi tới phía nàng, sắc mặt ngưng trọng: “Cô nương, trong cung phái người truyền lời, hoàng thượng mời ngươi vào cung.”
Vào cung?
Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan không tự chủ nhíu lại, nhớ tới trước Dạ Mạch Hàn dặn, nàng vội nói: “Vân Thường, ngươi đi Kính vương phủ thông báo nhị ca một tiếng!”
Vân Thường nao nao, lập tức minh bạch Mạnh Thanh Hoan lúc này đang tránh Dạ Quân Ly, đem tin tức nói cho Kính vương lại là biện pháp tốt nhất.
Nàng gật đầu, liền lập tức ra phủ đi Kính vương phủ.
Mạnh Thanh Hoan trở về phòng, thay đổi một kiện quần áo trang trọng, lên xe ngựa hoàng cung phái tới.
Ngồi trên xe, Mạnh Thanh Hoan nhịn không được nghi hoặc, từ sau khi nàng bị sắc phong làm công chúa, Dạ Đình Giang vẫn chưa từng tuyên cho đòi nàng.
Có lẽ là không mặt mũi nào đối mặt với nữ nhi như nàng, lại có lẽ là sợ nàng sẽ không tha thứ cho hắn! Nói chung, từ sau khi mắt mù, nàng liền không còn có gặp qua Dạ Đình Giang.
Hôm nay, Dạ Đình Giang đột nhiên cho đòi nàng vào cung, là có chút để cho nàng ngoài ý muốn!
Không bao lâu, xe ngựa dừng lại ở cửa cung, thái giám cung kính dẫn nàng vào cung, thẳng đi tới ngự thư phòng, thủ ở trước cửa chính là một tiểu thái giám có chút trẻ tuổi, cũng không thấy Phúc Hải công công.
“Nô tài gặp qua công chúa điện hạ.” Tiểu thái giám kia khom lưng hướng phía Mạnh Thanh Hoan hành qua lễ.
Mạnh Thanh Hoan hơi gật đầu, thuận miệng dò hỏi: “Sao không thấy Phúc công công?”
Tiểu thái giám kia nghe Phúc công công sắc mặt chỉ một thoáng biến đổi, vội vội vàng vàng cúi đầu trả lời: “Sư phụ nhiễm bệnh, bất hạnh mất rồi.”
Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan không khỏi vừa nhíu, nhìn sắc mặt của tiểu thái giám, rõ ràng là đang nói dối.
Nàng sửng sốt chỉ chốc lát, hoảng hốt nhớ tới lúc đầu ở ngọ môn, Dạ Quân Ly ở trước mặt mọi người nói ra bí mật này, Dạ Đình Giang cũng dám diệt Ngọc gia, như vậy chính là mấy thị vệ thái giám, tự nhiên cũng khó đào một kiếp!
Nghĩ vậy, đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan không khỏi phát lạnh, thân thể cũng không bị khống chế run lên.
Bookwaves.com
“Công chúa, hoàng thượng đang đợi ngươi.” Tiểu thái giám vội vội vàng vàng nhường đường, giúp Mạnh Thanh Hoan mở cửa điện ra.
Lòng của Mạnh Thanh Hoan không khỏi run lên, lãnh ý đáy lòng còn chưa tán đi, giờ khắc này nàng lại có chút sợ nhìn thấy nam nhân cao cao tại thượng kia.
Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình thả lỏng, nàng thu lại tư tự đáy lòng, bước vào cửa điện.
Phía sau, cửa phòng đóng lại, Mạnh Thanh Hoan vòng qua bức rèm che đi tới nội thất, Dạ Đình Giang như thường ngày, ở sau long án xử lý chính vụ.
Nghe tiếng bước chân truyền đến, hắn ngẩng đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan hướng phía hắn quỳ xuống.
“Nhi thần . . . thỉnh an phụ hoàng!”
Mặc dù không muốn cỡ nào, Mạnh Thanh Hoan vẫn là trái lương tâm gọi phụ hoàng là hắn. Theo nàng, nam nhân này tàn nhẫn tàn nhẫn, nếu như nàng lại chọc giận hắn, chỉ sợ ai cũng cứu không được nàng!
Dạ Đình Giang nâng mắt, nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan quỳ trên mặt đất cúi đầu vẻ mặt khiêm cung hữu lễ, hắn đột nhiên trầm giọng thở dài, để tấu chương trong tay xuống nói: “Ngươi sợ trẫm?”
“Thiên tử chi oai, thủ đoạn lôi đình, người phương nào không hãi sợ?” Mạnh Thanh Hoan rũ mâu, từ câu chữ đủ lộ ra một cổ trào phúng nhẹ từ từ tản ra.
Ngồi ở trước long án Dạ Đình Giang hé mắt, đột nhiên phá lên cười: “Không hổ là nữ nhi của trẫm.”
Lúc nói chuyện hắn xuống long tọa đi thẳng, đỡ Mạnh Thanh Hoan quỳ trên mặt đất lên, trầm giọng nói: “Một thân ngông nghênh của ngươi rất giống một người!”
(Luna: Lòng sợ mà miệng trào phúng @@ sợ tác giả thật)
Dịch giả: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan đã có ít ngày chưa từng thấy qua Lâu Vũ Thần.
Nàng phái người đi hỏi thăm, lấy được tin tức nói Lâu Vũ Thần lúc này không ở kinh thành, chẳng biết đi nơi nào!
Mạnh Thanh Hoan nghi hoặc không thôi, chẳng biết tại sao Lâu Vũ Thần lại đột nhiên rời kinh! Tâm tư của con hồ ly này không dễ đoán, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa!
Cũng may, mấy ngày này công chúa phủ của nàng coi như yên lặng, sau khi từ đêm đó rời đi, Dạ Quân Ly cũng không có tới nữa.
“Cô nương.” Thanh âm của Vân Thường cắt đứt tư tự của Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Vân Thường vội vã đi tới phía nàng, sắc mặt ngưng trọng: “Cô nương, trong cung phái người truyền lời, hoàng thượng mời ngươi vào cung.”
Vào cung?
Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan không tự chủ nhíu lại, nhớ tới trước Dạ Mạch Hàn dặn, nàng vội nói: “Vân Thường, ngươi đi Kính vương phủ thông báo nhị ca một tiếng!”
Vân Thường nao nao, lập tức minh bạch Mạnh Thanh Hoan lúc này đang tránh Dạ Quân Ly, đem tin tức nói cho Kính vương lại là biện pháp tốt nhất.
Nàng gật đầu, liền lập tức ra phủ đi Kính vương phủ.
Mạnh Thanh Hoan trở về phòng, thay đổi một kiện quần áo trang trọng, lên xe ngựa hoàng cung phái tới.
Ngồi trên xe, Mạnh Thanh Hoan nhịn không được nghi hoặc, từ sau khi nàng bị sắc phong làm công chúa, Dạ Đình Giang vẫn chưa từng tuyên cho đòi nàng.
Có lẽ là không mặt mũi nào đối mặt với nữ nhi như nàng, lại có lẽ là sợ nàng sẽ không tha thứ cho hắn! Nói chung, từ sau khi mắt mù, nàng liền không còn có gặp qua Dạ Đình Giang.
Hôm nay, Dạ Đình Giang đột nhiên cho đòi nàng vào cung, là có chút để cho nàng ngoài ý muốn!
Không bao lâu, xe ngựa dừng lại ở cửa cung, thái giám cung kính dẫn nàng vào cung, thẳng đi tới ngự thư phòng, thủ ở trước cửa chính là một tiểu thái giám có chút trẻ tuổi, cũng không thấy Phúc Hải công công.
“Nô tài gặp qua công chúa điện hạ.” Tiểu thái giám kia khom lưng hướng phía Mạnh Thanh Hoan hành qua lễ.
Mạnh Thanh Hoan hơi gật đầu, thuận miệng dò hỏi: “Sao không thấy Phúc công công?”
Tiểu thái giám kia nghe Phúc công công sắc mặt chỉ một thoáng biến đổi, vội vội vàng vàng cúi đầu trả lời: “Sư phụ nhiễm bệnh, bất hạnh mất rồi.”
Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan không khỏi vừa nhíu, nhìn sắc mặt của tiểu thái giám, rõ ràng là đang nói dối.
Nàng sửng sốt chỉ chốc lát, hoảng hốt nhớ tới lúc đầu ở ngọ môn, Dạ Quân Ly ở trước mặt mọi người nói ra bí mật này, Dạ Đình Giang cũng dám diệt Ngọc gia, như vậy chính là mấy thị vệ thái giám, tự nhiên cũng khó đào một kiếp!
Nghĩ vậy, đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan không khỏi phát lạnh, thân thể cũng không bị khống chế run lên.
Bookwaves.com
“Công chúa, hoàng thượng đang đợi ngươi.” Tiểu thái giám vội vội vàng vàng nhường đường, giúp Mạnh Thanh Hoan mở cửa điện ra.
Lòng của Mạnh Thanh Hoan không khỏi run lên, lãnh ý đáy lòng còn chưa tán đi, giờ khắc này nàng lại có chút sợ nhìn thấy nam nhân cao cao tại thượng kia.
Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình thả lỏng, nàng thu lại tư tự đáy lòng, bước vào cửa điện.
Phía sau, cửa phòng đóng lại, Mạnh Thanh Hoan vòng qua bức rèm che đi tới nội thất, Dạ Đình Giang như thường ngày, ở sau long án xử lý chính vụ.
Nghe tiếng bước chân truyền đến, hắn ngẩng đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan hướng phía hắn quỳ xuống.
“Nhi thần . . . thỉnh an phụ hoàng!”
Mặc dù không muốn cỡ nào, Mạnh Thanh Hoan vẫn là trái lương tâm gọi phụ hoàng là hắn. Theo nàng, nam nhân này tàn nhẫn tàn nhẫn, nếu như nàng lại chọc giận hắn, chỉ sợ ai cũng cứu không được nàng!
Dạ Đình Giang nâng mắt, nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan quỳ trên mặt đất cúi đầu vẻ mặt khiêm cung hữu lễ, hắn đột nhiên trầm giọng thở dài, để tấu chương trong tay xuống nói: “Ngươi sợ trẫm?”
“Thiên tử chi oai, thủ đoạn lôi đình, người phương nào không hãi sợ?” Mạnh Thanh Hoan rũ mâu, từ câu chữ đủ lộ ra một cổ trào phúng nhẹ từ từ tản ra.
Ngồi ở trước long án Dạ Đình Giang hé mắt, đột nhiên phá lên cười: “Không hổ là nữ nhi của trẫm.”
Lúc nói chuyện hắn xuống long tọa đi thẳng, đỡ Mạnh Thanh Hoan quỳ trên mặt đất lên, trầm giọng nói: “Một thân ngông nghênh của ngươi rất giống một người!”
(Luna: Lòng sợ mà miệng trào phúng @@ sợ tác giả thật)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.