Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 453: Sẽ Không Buông Tay
Lạc Tuyết Khuynh Thành
14/10/2023
CHƯƠNG 453: SẼ KHÔNG BUÔNG TAY
Dịch giả: Luna Wong
Thân thể của Mạnh Thanh Hoan từ từ chảy xuống, cuối cùng vô lực ngã ngồi trên mặt đất, gió bắc mang theo hoa tuyết không ngừng vuốt gò má của nàng, hơi lạnh thấu xương lan tràn dưới đáy lòng.
Hai mắt từ lâu không rõ, mà Mạnh Thanh Hoan từ lâu không phân rõ đó là hoa tuyết sau khi hòa tan, hay là nước mắt.
Nàng co ro thân thể, ngồi ở sau nửa cánh đại môn đóng chặt, cách đó không xa Vân Thường muốn đi đỡ nàng, nhưng nàng thấy người tới, lại lui trở về.
“Tiểu cửu.” Thanh âm chứa đầy đau lòng đi qua phong tuyết mà đến.
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, trong hoa tuyết bay múa đầy trời Trường Lan mặc bạch y, coi như tiên nhân trong tuyết, cao nhã bất nhiễm trần thế.
Hắn bước nhanh đi tới, đưa tay bế ngang Mạnh Thanh Hoan trên đất lên, xoay người đi hướng khắp bầu trời đại tuyết.
“Sao ngươi lại đến?” Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn nam nhân che phong tuyết cho nàng, thanh âm lành lạnh mang theo một ít nghẹn ngào.
Trường Lan cúi đầu, con ngươi thanh nhuận kia xẹt qua một tia đau lòng, thanh âm nhàn nhạt nói: “Lo lắng ngươi, nên tới xem một chút.”
Hắn đúng là lo lắng cho nàng, nên sau khi rời khỏi Kính vương phủ, liền tới xem nàng.
Lại vừa lúc thấy Dạ Quân Ly đưa nàng trở về, thấy Dạ Quân Ly đuổi theo nàng, nhìn thân ảnh của hai người bọn họ tiêu thất ở phía sau đại chu môn.
Hắn đã sớm phải biết, so với hắn càng không buông được Mạnh Thanh Hoan, còn có Dạ Quân Ly!
Hắn vốn định rời đi, nhưng nhìn bước chân gần như chao đảo của Dạ Quân Ly ly khai công chúa phủ, hắn cảm thấy lúc này, tiểu cửu sẽ cần hắn!
Nên , hắn xuất hiện!
“Trường Lan. . . Lòng đã đánh mất, cũng không tìm lại được nữa, ta không thể cho ngươi cái gì, nên không nên đối xử với ta tốt như vậy!” Mạnh Thanh Hoan cố lấy dũng khí, nàng ngẩng đầu ánh mắt lộ ra hổ thẹn và bi thống nhìn hắn.
Dạ Quân Ly đã vì nàng yêu đến điến, nàng thực sự không muốn để cho Trường Lan cũng như vậy.
Bookwaves.com
Đáy mắt của Trường Lan thản nhiên sâu, hắn ôm nàng lực đạo hơi mạnh, thanh âm bất dung trí nghi nói: “Tiểu cửu, ta biết mình đang làm cái gì. Ta cũng biết ngươi vô pháp cho ta cái gì, nhưng ta, sẽ không buông tay!”
“Vô luận bao lâu, ta cũng sẽ chờ, chờ ngươi tìm lòng của ngươi về!” Ánh mắt của Trường Lan kiên nghị chói mắt ở trong đại tuyết.
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, mi tú lệ ninh cùng một chỗ, lòng tràn đầy khổ sở!
Trường Lan tiễn nàng trở về phòng xong, liền đi nấu cho nàng một chén canh gừng.
Mạnh Thanh Hoan uống qua canh gừng, thân thể ấm áp, nàng nằm ở trên giường Trường Lan cũng không có ý muốn đi, nàng khẽ nhíu mi lại nói: “Trường Lan, ta thực sự không có chuyện gì, ngươi không cần bồi ta, thời gian không còn sớm, ngươi mau về đi!”
Trường Lan lại mỉm cười, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng nói: “Bên ngoài rơi tuyết lớn như vậy, ngươi còn muốn đuổi ta đi?”
“Ta. . .” Mạnh Thanh Hoan nháy mắt một cái, có chút quẫn bách.
Trường Lan đột nhiên phủ nhẹ tay nhẹ nhàng sờ sờ cái trán của nàng, xác định nhiệt độ cơ thể của nàng bình thường xong, hắn mới lên tiếng: “Tâm tư tích tụ lại thêm gió lạnh vào cơ thể, rất dễ sinh bệnh. Ngươi ngủ trước đi, ta coi chừng ngươi, nếu thân thể ngươi không ngại, ta sẽ rời đi.”
Mạnh Thanh Hoan hít mũi một cái, khẽ ân, nàng nhắm mắt lại, trong óc rất hỗn loạn, làm thế nào cũng ngủ không được.
Trường Lan biết nàng không có ngủ, hắn yếu ớt thở dài đứng dậy, đi tới trước cầm án ngón tay khẽ vuốt ve dương xuân cầm.
Chỉ chốc lát liền nghe tiếng đàn thanh linh truyền tới, mí mắt của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, từ khúc này nàng nhớ kỹ là bài Ai Nãi lúc đầu Trường Lan đàn cho nàng.
Nghe tiếng đàn này, lòng của Mạnh Thanh Hoan dần dần yên tĩnh lại.
Nàng không thể cứ như vậy được, đoạn gút mắt này dính dáng cảm tình của ba người bọn họ, nàng nhất định phải làm một cái kết!
(Luna: Nên sớm làm thế rồi, nhìn TL lại như nam trà xanh mà tác giả cố tẩy trắng, bả nữ chủ biết mà lại làm như không biết cố ý tỏ ra ngây thơ dễ thương, nam chủ cứ nửa này nửa nọ cái gì cũng muốn có. Chán không thể tả luôn)
Dịch giả: Luna Wong
Thân thể của Mạnh Thanh Hoan từ từ chảy xuống, cuối cùng vô lực ngã ngồi trên mặt đất, gió bắc mang theo hoa tuyết không ngừng vuốt gò má của nàng, hơi lạnh thấu xương lan tràn dưới đáy lòng.
Hai mắt từ lâu không rõ, mà Mạnh Thanh Hoan từ lâu không phân rõ đó là hoa tuyết sau khi hòa tan, hay là nước mắt.
Nàng co ro thân thể, ngồi ở sau nửa cánh đại môn đóng chặt, cách đó không xa Vân Thường muốn đi đỡ nàng, nhưng nàng thấy người tới, lại lui trở về.
“Tiểu cửu.” Thanh âm chứa đầy đau lòng đi qua phong tuyết mà đến.
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, trong hoa tuyết bay múa đầy trời Trường Lan mặc bạch y, coi như tiên nhân trong tuyết, cao nhã bất nhiễm trần thế.
Hắn bước nhanh đi tới, đưa tay bế ngang Mạnh Thanh Hoan trên đất lên, xoay người đi hướng khắp bầu trời đại tuyết.
“Sao ngươi lại đến?” Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn nam nhân che phong tuyết cho nàng, thanh âm lành lạnh mang theo một ít nghẹn ngào.
Trường Lan cúi đầu, con ngươi thanh nhuận kia xẹt qua một tia đau lòng, thanh âm nhàn nhạt nói: “Lo lắng ngươi, nên tới xem một chút.”
Hắn đúng là lo lắng cho nàng, nên sau khi rời khỏi Kính vương phủ, liền tới xem nàng.
Lại vừa lúc thấy Dạ Quân Ly đưa nàng trở về, thấy Dạ Quân Ly đuổi theo nàng, nhìn thân ảnh của hai người bọn họ tiêu thất ở phía sau đại chu môn.
Hắn đã sớm phải biết, so với hắn càng không buông được Mạnh Thanh Hoan, còn có Dạ Quân Ly!
Hắn vốn định rời đi, nhưng nhìn bước chân gần như chao đảo của Dạ Quân Ly ly khai công chúa phủ, hắn cảm thấy lúc này, tiểu cửu sẽ cần hắn!
Nên , hắn xuất hiện!
“Trường Lan. . . Lòng đã đánh mất, cũng không tìm lại được nữa, ta không thể cho ngươi cái gì, nên không nên đối xử với ta tốt như vậy!” Mạnh Thanh Hoan cố lấy dũng khí, nàng ngẩng đầu ánh mắt lộ ra hổ thẹn và bi thống nhìn hắn.
Dạ Quân Ly đã vì nàng yêu đến điến, nàng thực sự không muốn để cho Trường Lan cũng như vậy.
Bookwaves.com
Đáy mắt của Trường Lan thản nhiên sâu, hắn ôm nàng lực đạo hơi mạnh, thanh âm bất dung trí nghi nói: “Tiểu cửu, ta biết mình đang làm cái gì. Ta cũng biết ngươi vô pháp cho ta cái gì, nhưng ta, sẽ không buông tay!”
“Vô luận bao lâu, ta cũng sẽ chờ, chờ ngươi tìm lòng của ngươi về!” Ánh mắt của Trường Lan kiên nghị chói mắt ở trong đại tuyết.
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, mi tú lệ ninh cùng một chỗ, lòng tràn đầy khổ sở!
Trường Lan tiễn nàng trở về phòng xong, liền đi nấu cho nàng một chén canh gừng.
Mạnh Thanh Hoan uống qua canh gừng, thân thể ấm áp, nàng nằm ở trên giường Trường Lan cũng không có ý muốn đi, nàng khẽ nhíu mi lại nói: “Trường Lan, ta thực sự không có chuyện gì, ngươi không cần bồi ta, thời gian không còn sớm, ngươi mau về đi!”
Trường Lan lại mỉm cười, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng nói: “Bên ngoài rơi tuyết lớn như vậy, ngươi còn muốn đuổi ta đi?”
“Ta. . .” Mạnh Thanh Hoan nháy mắt một cái, có chút quẫn bách.
Trường Lan đột nhiên phủ nhẹ tay nhẹ nhàng sờ sờ cái trán của nàng, xác định nhiệt độ cơ thể của nàng bình thường xong, hắn mới lên tiếng: “Tâm tư tích tụ lại thêm gió lạnh vào cơ thể, rất dễ sinh bệnh. Ngươi ngủ trước đi, ta coi chừng ngươi, nếu thân thể ngươi không ngại, ta sẽ rời đi.”
Mạnh Thanh Hoan hít mũi một cái, khẽ ân, nàng nhắm mắt lại, trong óc rất hỗn loạn, làm thế nào cũng ngủ không được.
Trường Lan biết nàng không có ngủ, hắn yếu ớt thở dài đứng dậy, đi tới trước cầm án ngón tay khẽ vuốt ve dương xuân cầm.
Chỉ chốc lát liền nghe tiếng đàn thanh linh truyền tới, mí mắt của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, từ khúc này nàng nhớ kỹ là bài Ai Nãi lúc đầu Trường Lan đàn cho nàng.
Nghe tiếng đàn này, lòng của Mạnh Thanh Hoan dần dần yên tĩnh lại.
Nàng không thể cứ như vậy được, đoạn gút mắt này dính dáng cảm tình của ba người bọn họ, nàng nhất định phải làm một cái kết!
(Luna: Nên sớm làm thế rồi, nhìn TL lại như nam trà xanh mà tác giả cố tẩy trắng, bả nữ chủ biết mà lại làm như không biết cố ý tỏ ra ngây thơ dễ thương, nam chủ cứ nửa này nửa nọ cái gì cũng muốn có. Chán không thể tả luôn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.