Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 404: Sỏa Cô Nương
Lạc Tuyết Khuynh Thành
14/10/2023
CHƯƠNG 404: SỎA CÔ NƯƠNG
Dịch giả: Luna Wong
Kính vương phủ.
Thái giám truyền chỉ, rời đi từ lâu!
Dạ Mạch Hàn nắm thánh chỉ trong tay, giữa mặt mày tràn đầy úc sắc, theo lý thuyết cọc hôn sự này trở thành phế thãi, theo lý hắn nên cao hứng mới phải, nhưng là. . .
Nghĩ đến đêm khuya ngày hôm qua đi bái phỏng Linh Hư lấy được tin tức, hắn liền cũng không cao hứng nổi nữa.
“Tu Trần, đi Hiên vương phủ hỏi một chút, xem khi nào tam đệ chuẩn bị đi cầu hôn?” Dạ Mạch Hàn quay người bên cạnh nói rằng.
Sở Tu Trần lên tiếng vâng, xoay người ly khai nói này.
Dạ Mạch Hàn than nhẹ một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn phong cảnh trong vương phủ này càng ngày càng tiêu điều, giống tâm tình của hắn ở giờ khắc này, đầy bụng sầu khổ, không người nào có thể tố.
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm thanh u của Tiêu Thủy Vân: “Dạ Mạch Hàn.”
Dạ Mạch Hàn xoay người sắc mặt úc sắc chỉ một thoáng tán đi, hắn nhìn nữ tử đang đi vào, khóe môi nhẹ nhàng vung lên, giễu cợt cười nói: “Lúc này đây, công chúa dự định chế ngạo ta thế nào? Nói ta là người si nói mộng, hay là nói ta sống nên như vậy?”
Sắc mặt của Tiêu Thủy Vân giận hờn, cau mày, Dạ Mạch Hàn này nói chuyện thực sự là có thể chọc người tức chết.
Bất quá nhớ tới trước Mạnh Thanh Hoan dạy nàng, đáy mắt nàng lóe lên lưu quang, hướng hắn dịu dàng cười nói: “Ngươi biết cọc hôn sự này của ngươi và Thanh Hoan sao lại thất bại không?”
Dạ Mạch Hàn tự nhiên biết, tuy rằng hắn không ở trong triều, nhưng rõ thế cục trong triều như lòng bàn tay, sáng nay chuyện đã xảy ra trong triều đình, hắn sớm có nghe thấy.
Hôm nay cọc hôn sự của hắn và Thanh Hoan là lui, nhưng cái cọc khác, chỉ sợ là không tránh khỏi!
“Mong rằng công chúa chỉ giáo.” Dạ Mạch Hàn giả bộ không biết, tiếu ý đáy mắt sâu kín nhìn Tiêu Thủy Vân.
Tiêu Thủy Vân liếc hắn hai mắt, ngầng đầu khẽ hừ một tiếng nói: “Đừng ở chỗ này giả ngu với ta, Dạ Mạch Hàn ngươi biết không, ta ghét nhất cái dạng này của ngươi, phân minh chuyện gì cũng để ý, lại hết lần này tới lần khác giả bộ như một kẻ ngu si!”
Khóe môi của Dạ Mạch Hàn run lên, mâu quang buồn bã, nếu như có thể hắn thật nguyện làm kẻ ngu si, vậy cũng không cần đối mặt những chuyện này.
“Vậy công chúa nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?” Thanh âm của Dạ Mạch Hàn trầm ổn rất nhiều, thu lại sắc mặt dáng dấp bất cần đời, lộ ra vài phần chăm chú.
Con ngươi u tĩnh của Tiêu Thủy Vân ngắm nhìn hắn, từ từ nói: “Ngươi trước đây giả bộ bệnh là vì sinh tồn, ta đây có thể. Nhưng lúc này ngươi chôn giấu tâm sự của mình vào trong tim, dùng dáng dấp bất cần đời cười với người khác, ngươi cho là như vậy, tâm sự của ngươi có thể giải quyết sao?”
Bookwaves.com
Dạ Mạch Hàn mím môi, nhãn thần một mảnh màu xanh, tâm sự, hắn quả thực có thật nhiều tâm sự, nhưng hắn có thể nói với người nào sao?
“Công chúa cũng biết, thống khổ chỉ có một mình chịu đựng vậy là đủ rồi, không cần thiết để người bên cạnh theo cùng!” Tâm sự của hắn giấu được một ngày, người đứng bên cạnh hắn sẽ vui mừng một ngày, như vậy là được rồi.
Tiêu Thủy Vân nghe những lời này của hắn, đáy lòng hung hăng cau lại, đau nhức lan tràn.
Đáy mắt nàng nổi lên hơi sáp, lời bên mép cứ như vậy thốt ra: “Ngươi có thể nói cho ta biết, ta nguyện ý chịu đựng với ngươi.”
Thần tình của Dạ Mạch Hàn khẽ run, ba quang đáy mắt hơi lóe lên, hắn mím môi, sắc mặt lại vung lên nụ cười nhạt: “Đa tạ tâm ý của công chúa, bổn vương còn có chuyện quan trọng phải xử lý, sẽ không phụng bồi.”
Hắn hơi gật đầu lướt qua bên người nàng.
Sau lưng Tiêu Thủy Vân lại đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy hắn, hơi thanh âm nghẹn ngào nói: “Dạ Mạch Hàn, như vậy ngươi có thể dễ chịu một ít hay không?”
Nhãn thần của Dạ Mạch Hàn bị kiềm hãm, đáy lòng hình như có một dòng nước ấm chậm rãi xẹt qua, đãng nhân tâm phi, tay hắn khẽ đặt lên trên mu bàn tay nhỏ bé của Tiêu Thủy Vân, tiếng thở dài nhẹ không thể tra kèm theo nhu nhu thấp nam: “Thật là một sỏa cô nương!”
(Luna: Nam mô ai di đà phật, hy vọng DHM đừng dính vào bà nữ chủ, nếu không bộ này ta cũng không có biện pháp tiếp tục nữa, chớ nói truyện này tận 2000 mấy chương. Vốn nghĩ đấu đá cung đình hay ho, bị chút cẩu lương sến của nam nữ chủ cũng cố nuốt đi, ai ngờ hết TL lại tới DHM dính vào bà nữ chủ, ta không cảm thấy bả có chỗ nào để mấy ổng thích hết, làm hơn sáng suốt chút nha.)
Dịch giả: Luna Wong
Kính vương phủ.
Thái giám truyền chỉ, rời đi từ lâu!
Dạ Mạch Hàn nắm thánh chỉ trong tay, giữa mặt mày tràn đầy úc sắc, theo lý thuyết cọc hôn sự này trở thành phế thãi, theo lý hắn nên cao hứng mới phải, nhưng là. . .
Nghĩ đến đêm khuya ngày hôm qua đi bái phỏng Linh Hư lấy được tin tức, hắn liền cũng không cao hứng nổi nữa.
“Tu Trần, đi Hiên vương phủ hỏi một chút, xem khi nào tam đệ chuẩn bị đi cầu hôn?” Dạ Mạch Hàn quay người bên cạnh nói rằng.
Sở Tu Trần lên tiếng vâng, xoay người ly khai nói này.
Dạ Mạch Hàn than nhẹ một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn phong cảnh trong vương phủ này càng ngày càng tiêu điều, giống tâm tình của hắn ở giờ khắc này, đầy bụng sầu khổ, không người nào có thể tố.
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm thanh u của Tiêu Thủy Vân: “Dạ Mạch Hàn.”
Dạ Mạch Hàn xoay người sắc mặt úc sắc chỉ một thoáng tán đi, hắn nhìn nữ tử đang đi vào, khóe môi nhẹ nhàng vung lên, giễu cợt cười nói: “Lúc này đây, công chúa dự định chế ngạo ta thế nào? Nói ta là người si nói mộng, hay là nói ta sống nên như vậy?”
Sắc mặt của Tiêu Thủy Vân giận hờn, cau mày, Dạ Mạch Hàn này nói chuyện thực sự là có thể chọc người tức chết.
Bất quá nhớ tới trước Mạnh Thanh Hoan dạy nàng, đáy mắt nàng lóe lên lưu quang, hướng hắn dịu dàng cười nói: “Ngươi biết cọc hôn sự này của ngươi và Thanh Hoan sao lại thất bại không?”
Dạ Mạch Hàn tự nhiên biết, tuy rằng hắn không ở trong triều, nhưng rõ thế cục trong triều như lòng bàn tay, sáng nay chuyện đã xảy ra trong triều đình, hắn sớm có nghe thấy.
Hôm nay cọc hôn sự của hắn và Thanh Hoan là lui, nhưng cái cọc khác, chỉ sợ là không tránh khỏi!
“Mong rằng công chúa chỉ giáo.” Dạ Mạch Hàn giả bộ không biết, tiếu ý đáy mắt sâu kín nhìn Tiêu Thủy Vân.
Tiêu Thủy Vân liếc hắn hai mắt, ngầng đầu khẽ hừ một tiếng nói: “Đừng ở chỗ này giả ngu với ta, Dạ Mạch Hàn ngươi biết không, ta ghét nhất cái dạng này của ngươi, phân minh chuyện gì cũng để ý, lại hết lần này tới lần khác giả bộ như một kẻ ngu si!”
Khóe môi của Dạ Mạch Hàn run lên, mâu quang buồn bã, nếu như có thể hắn thật nguyện làm kẻ ngu si, vậy cũng không cần đối mặt những chuyện này.
“Vậy công chúa nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?” Thanh âm của Dạ Mạch Hàn trầm ổn rất nhiều, thu lại sắc mặt dáng dấp bất cần đời, lộ ra vài phần chăm chú.
Con ngươi u tĩnh của Tiêu Thủy Vân ngắm nhìn hắn, từ từ nói: “Ngươi trước đây giả bộ bệnh là vì sinh tồn, ta đây có thể. Nhưng lúc này ngươi chôn giấu tâm sự của mình vào trong tim, dùng dáng dấp bất cần đời cười với người khác, ngươi cho là như vậy, tâm sự của ngươi có thể giải quyết sao?”
Bookwaves.com
Dạ Mạch Hàn mím môi, nhãn thần một mảnh màu xanh, tâm sự, hắn quả thực có thật nhiều tâm sự, nhưng hắn có thể nói với người nào sao?
“Công chúa cũng biết, thống khổ chỉ có một mình chịu đựng vậy là đủ rồi, không cần thiết để người bên cạnh theo cùng!” Tâm sự của hắn giấu được một ngày, người đứng bên cạnh hắn sẽ vui mừng một ngày, như vậy là được rồi.
Tiêu Thủy Vân nghe những lời này của hắn, đáy lòng hung hăng cau lại, đau nhức lan tràn.
Đáy mắt nàng nổi lên hơi sáp, lời bên mép cứ như vậy thốt ra: “Ngươi có thể nói cho ta biết, ta nguyện ý chịu đựng với ngươi.”
Thần tình của Dạ Mạch Hàn khẽ run, ba quang đáy mắt hơi lóe lên, hắn mím môi, sắc mặt lại vung lên nụ cười nhạt: “Đa tạ tâm ý của công chúa, bổn vương còn có chuyện quan trọng phải xử lý, sẽ không phụng bồi.”
Hắn hơi gật đầu lướt qua bên người nàng.
Sau lưng Tiêu Thủy Vân lại đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy hắn, hơi thanh âm nghẹn ngào nói: “Dạ Mạch Hàn, như vậy ngươi có thể dễ chịu một ít hay không?”
Nhãn thần của Dạ Mạch Hàn bị kiềm hãm, đáy lòng hình như có một dòng nước ấm chậm rãi xẹt qua, đãng nhân tâm phi, tay hắn khẽ đặt lên trên mu bàn tay nhỏ bé của Tiêu Thủy Vân, tiếng thở dài nhẹ không thể tra kèm theo nhu nhu thấp nam: “Thật là một sỏa cô nương!”
(Luna: Nam mô ai di đà phật, hy vọng DHM đừng dính vào bà nữ chủ, nếu không bộ này ta cũng không có biện pháp tiếp tục nữa, chớ nói truyện này tận 2000 mấy chương. Vốn nghĩ đấu đá cung đình hay ho, bị chút cẩu lương sến của nam nữ chủ cũng cố nuốt đi, ai ngờ hết TL lại tới DHM dính vào bà nữ chủ, ta không cảm thấy bả có chỗ nào để mấy ổng thích hết, làm hơn sáng suốt chút nha.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.