Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 484: Ta Cũng Muốn Biết
Lạc Tuyết Khuynh Thành
14/10/2023
CHƯƠNG 484: TA CŨNG MUỐN BIẾT
Dịch giả: Luna Wong
Tiêu Thủy Vân nghe thanh âm của Dạ Mạch Hàn ành lạnh tản ra bên tai nàng, nàng nao nao, đáy lòng tựa hồ bị vật gì đụng phải một cái, cảm giác nói không ra lời.
Nàng chậm rãi bỏ qua giãy dụa, cảm thụ được ôn độ của Dạ Mạch Hàn, nàng hít mũi một cái, thanh âm có chút nghẹn ngào hỏi: “Ca ca ta hắn thế nào?”
Dạ Mạch Hàn cúi đầu nhìn lệ ngân chưa khô ở khóe mắt nàng, hắn nhẹ tay thay nàng lau lệ ngân, trả lời: “Tu dưỡng chút thời gian thì không sao, không cần lo lắng.”
Tiêu Thủy Vân khinh nga một tiếng gục đầu xuống, lông mí thật dài che lại gợn sóng đáy mắt, tâm không rõ rung động hoảng loạn, tựa hồ rất không thích ứng ôn nhu như vậy của Dạ Mạch Hàn.
Dạ Mạch Hàn thấy nàng có chút ngượng ngùng, khóe môi hắn cong cong lại cầm hai tay của nàng nhẹ nhàng vu.ốt ve sưởi ấm cho nàng, thanh âm nhàn nhạt nói: “Biết vì sao tâm tình ta không tốt không?”
Tiêu Thủy Vân cảm thụ được ôn độ trên tay truyền tới, ngay cả đáy lòng cũng như ấm lên, nàng ngẩng đầu trên mặt hiện lên mê hoặc nhìn về phía Dạ Mạch Hàn, chợt nghe hắn than thở: “Thanh Hoan muốn gả cho Lâu tướng, tam đệ hắn đang cực lực ngăn cản!”
“Gả cho Lâu tướng? Nàng không phải nên gả cho ca ca ta sao?” Gương mặt ngây thơ của Tiêu Thủy Vân mang theo hoang mang.
Dạ Mạch Hàn giương giọng cười, ngữ khí có chút cao thâm nói rằng: “Vậy thì phải xem ca ca ngươi có thủ đoạn ngăn cản cọc hôn sự này hay không!”
Tiêu Thủy Vân cau mày, hoang mang trên mặt càng sâu, Dạ Mạch Hàn lôi kéo tay nàng ôn thanh nói: “Ở đây lạnh, ta đưa ngươi trở về.”
Lúc nói chuyện bọn họ xuống lương đình, tiêu thất ở tại trong viện tiêu điều.
Trong dược cốc.
Trường Lan ngồi ở ghế, trong tay nắm một tờ giấy viết thư, mâu quang thanh nhuận liễm một chút gợn sóng, thần sắc có chút ngưng trọng.
Mạc Thượng Tà đi tới, đặt thuốc của hắn trên bàn đá, tùy ý xem xét nội dung trong thư một mắt, không khỏi khẽ suy một tiếng: “Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, vì một nữ nhân có đáng hay không?”
Trường Lan thả thư trong tay xuống, bưng thuốc trên bàn ngửa đầu vài hớp uống xong, hắn buông chén thuốc, khóe môi hơi cong, thanh âm ưu nhã nói: “Thượng Tà, ta sẽ viết một phong thư cho phụ hoàng ta, ngươi thay ta đưa trở về đi.”
Mạc Thượng Tà quay đầu chỗ khác, thanh âm có chút không vui: “Trường Lan a Trường Lan, ngươi muốn tùy hứng tới khi nào? Ngươi không sợ đánh mất mặt mũi của thái tử Thánh Dương quốc sao?”
Môi mỏng của Trường Lan mím lại, thần sắc có chút kiên quyết: “Không có gì quan trọng hơn tiểu cửu hạnh phúc, nói chung ta tuyệt sẽ không để nàng gả cho Lâu Vũ Thần, mặc kệ dùng biện pháp gì, ta cũng sẽ ngăn cản nàng!”
Bookwaves.com
Mạc Thượng Tà đầy mặt giận dữ đứng lên, chỉ vào hắn tức giận nói: “Ta đây nhìn ngươi đến tột cùng có thể được đền bù mong muốn hay không!”
Trường Lan lại dấy khóe môi lên cười cười, thanh âm nhàn nhạt nói: “Ta cũng muốn biết!”
Khóe môi của Mạc Thượng Tà kéo một cái, ở trong lòng thầm mắng: Người điên, quả nhiên là người điên! Tình độc lấy mạng này, thực sự không thể đụng, không thể đụng!
Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng nói rằng: “Được, ta giúp ngươi đi chuyến này, ngươi ở tại chỗ này an tâm dưỡng thương, chờ bố trí xong tất cả sẽ thông tri ngươi!”
“Cảm tạ!” Thanh âm của Trường Lan cực kỳ ôn nhuận.
Mạc Thượng Tà nhìn hắn hai mắt, cuối cùng mang theo lòng tràn đầy bất đắc dĩ chắp tay rời đi!
Trường Lan nhìn bóng lưng Mạc Thượng Tà rời đi, mỉm cười.
Hắn thu hồi đường nhìn, ngồi một mình ở trên ghế nhắm mắt hưởng thụ ánh dương quang mùa đông.
Nói buông tha, nhưng cuối cùng không thể buông a! Cùng với nhìn tiểu cửu gả cho Lâu Vũ Thần, chẳng bằng buông tay đánh một trận, mặc kệ dùng hết loại nào biện pháp, dù cho cuối cùng chỉ có thể được một hư danh, hắn cũng nguyện ý!
Nói chung, hắn tuyệt không thể để tiểu cửu gả cho Lâu Vũ Thần, tuyệt không thể!
Trường Lan chậm rãi mở mắt, đáy mắt sâu thẳm lộ ra kiên quyết và dũng khí để người kính úy!
Dịch giả: Luna Wong
Tiêu Thủy Vân nghe thanh âm của Dạ Mạch Hàn ành lạnh tản ra bên tai nàng, nàng nao nao, đáy lòng tựa hồ bị vật gì đụng phải một cái, cảm giác nói không ra lời.
Nàng chậm rãi bỏ qua giãy dụa, cảm thụ được ôn độ của Dạ Mạch Hàn, nàng hít mũi một cái, thanh âm có chút nghẹn ngào hỏi: “Ca ca ta hắn thế nào?”
Dạ Mạch Hàn cúi đầu nhìn lệ ngân chưa khô ở khóe mắt nàng, hắn nhẹ tay thay nàng lau lệ ngân, trả lời: “Tu dưỡng chút thời gian thì không sao, không cần lo lắng.”
Tiêu Thủy Vân khinh nga một tiếng gục đầu xuống, lông mí thật dài che lại gợn sóng đáy mắt, tâm không rõ rung động hoảng loạn, tựa hồ rất không thích ứng ôn nhu như vậy của Dạ Mạch Hàn.
Dạ Mạch Hàn thấy nàng có chút ngượng ngùng, khóe môi hắn cong cong lại cầm hai tay của nàng nhẹ nhàng vu.ốt ve sưởi ấm cho nàng, thanh âm nhàn nhạt nói: “Biết vì sao tâm tình ta không tốt không?”
Tiêu Thủy Vân cảm thụ được ôn độ trên tay truyền tới, ngay cả đáy lòng cũng như ấm lên, nàng ngẩng đầu trên mặt hiện lên mê hoặc nhìn về phía Dạ Mạch Hàn, chợt nghe hắn than thở: “Thanh Hoan muốn gả cho Lâu tướng, tam đệ hắn đang cực lực ngăn cản!”
“Gả cho Lâu tướng? Nàng không phải nên gả cho ca ca ta sao?” Gương mặt ngây thơ của Tiêu Thủy Vân mang theo hoang mang.
Dạ Mạch Hàn giương giọng cười, ngữ khí có chút cao thâm nói rằng: “Vậy thì phải xem ca ca ngươi có thủ đoạn ngăn cản cọc hôn sự này hay không!”
Tiêu Thủy Vân cau mày, hoang mang trên mặt càng sâu, Dạ Mạch Hàn lôi kéo tay nàng ôn thanh nói: “Ở đây lạnh, ta đưa ngươi trở về.”
Lúc nói chuyện bọn họ xuống lương đình, tiêu thất ở tại trong viện tiêu điều.
Trong dược cốc.
Trường Lan ngồi ở ghế, trong tay nắm một tờ giấy viết thư, mâu quang thanh nhuận liễm một chút gợn sóng, thần sắc có chút ngưng trọng.
Mạc Thượng Tà đi tới, đặt thuốc của hắn trên bàn đá, tùy ý xem xét nội dung trong thư một mắt, không khỏi khẽ suy một tiếng: “Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, vì một nữ nhân có đáng hay không?”
Trường Lan thả thư trong tay xuống, bưng thuốc trên bàn ngửa đầu vài hớp uống xong, hắn buông chén thuốc, khóe môi hơi cong, thanh âm ưu nhã nói: “Thượng Tà, ta sẽ viết một phong thư cho phụ hoàng ta, ngươi thay ta đưa trở về đi.”
Mạc Thượng Tà quay đầu chỗ khác, thanh âm có chút không vui: “Trường Lan a Trường Lan, ngươi muốn tùy hứng tới khi nào? Ngươi không sợ đánh mất mặt mũi của thái tử Thánh Dương quốc sao?”
Môi mỏng của Trường Lan mím lại, thần sắc có chút kiên quyết: “Không có gì quan trọng hơn tiểu cửu hạnh phúc, nói chung ta tuyệt sẽ không để nàng gả cho Lâu Vũ Thần, mặc kệ dùng biện pháp gì, ta cũng sẽ ngăn cản nàng!”
Bookwaves.com
Mạc Thượng Tà đầy mặt giận dữ đứng lên, chỉ vào hắn tức giận nói: “Ta đây nhìn ngươi đến tột cùng có thể được đền bù mong muốn hay không!”
Trường Lan lại dấy khóe môi lên cười cười, thanh âm nhàn nhạt nói: “Ta cũng muốn biết!”
Khóe môi của Mạc Thượng Tà kéo một cái, ở trong lòng thầm mắng: Người điên, quả nhiên là người điên! Tình độc lấy mạng này, thực sự không thể đụng, không thể đụng!
Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng nói rằng: “Được, ta giúp ngươi đi chuyến này, ngươi ở tại chỗ này an tâm dưỡng thương, chờ bố trí xong tất cả sẽ thông tri ngươi!”
“Cảm tạ!” Thanh âm của Trường Lan cực kỳ ôn nhuận.
Mạc Thượng Tà nhìn hắn hai mắt, cuối cùng mang theo lòng tràn đầy bất đắc dĩ chắp tay rời đi!
Trường Lan nhìn bóng lưng Mạc Thượng Tà rời đi, mỉm cười.
Hắn thu hồi đường nhìn, ngồi một mình ở trên ghế nhắm mắt hưởng thụ ánh dương quang mùa đông.
Nói buông tha, nhưng cuối cùng không thể buông a! Cùng với nhìn tiểu cửu gả cho Lâu Vũ Thần, chẳng bằng buông tay đánh một trận, mặc kệ dùng hết loại nào biện pháp, dù cho cuối cùng chỉ có thể được một hư danh, hắn cũng nguyện ý!
Nói chung, hắn tuyệt không thể để tiểu cửu gả cho Lâu Vũ Thần, tuyệt không thể!
Trường Lan chậm rãi mở mắt, đáy mắt sâu thẳm lộ ra kiên quyết và dũng khí để người kính úy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.