Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 435: Tìm Kiếm Đáp Án
Lạc Tuyết Khuynh Thành
14/10/2023
CHƯƠNG 435: TÌM KIẾM ĐÁP ÁN
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn một hàng chữ kia, Mạnh Thanh Hoan lại là kềm nén không được nữa lên tiếng khóc rống lên, phảng phất tâm tình nhiều ngày bị nàng áp chế vào giờ khắc này ầm ầm đổ nát, phóng thích đủ số.
Theo sau lưng nàng, Trường Lan nhìn chữ viết trên Tam Sinh nhai, đáy lòng hung hăng chấn động.
Tình cảm với Dạ Quân Ly đối với tiểu cửu, từ lâu sâu đến khắc cốt minh tâm, bọn hắn là huynh muội, nhưng cũng không cách nào ngăn trở thệ ước sinh tử bất phụ kia.
Vậy hắn thì sao? Hắn có thể cho nàng cái gì?
“Khóc đi, khóc lên sẽ khá hơn một chút.” Trường Lan đi tới, ôm Mạnh Thanh Hoan vào trong ngực, thanh âm thấp nhu an ủi nàng.
Mạnh Thanh Hoan ở mây mù lượn quanh lên tiếng khóc lớn, tiếng khóc của nàng quanh quẩn bốn phía quần sơn, nhiều tiếng không dứt.
Qua hồi lâu, Mạnh Thanh Hoan mới chậm rãi bình phục lại, nàng không ngừng rút mũi, hai mắt khóc đỏ rưng rưng ánh sáng, khóe mắt tràn đầy lệ tích.
Trường Lan móc khăn ra thay nàng lau đi lệ khóe mắt hỏi: “Hiện tại đỡ chưa?”
Mạnh Thanh Hoan còn đang nức nở, hai mắt đẫm lệ của nàng mông lung nhìn Trường Lan, nồng nặc giọng mũi nói: “Dạ Quân Ly nói nơi này cách Thánh Dương quốc rất gần, Trường Lan, ngươi có thể mang ta trở về gặp phụ hoàng ngươi không? Ta có một chút chuyện cũng muốn hỏi hắn!”
Trường Lan có chút ngoài ý muốn, lại không có hỏi nhiều, hắn gật đầu đáp: “Được, ta mang ngươi trở về.”
Mạnh Thanh Hoan lại hít mũi một cái, giải thích với hắn: “Ở đây gọi là Vân Dương cốc, trên Tam Sinh nhai có thệ ước của phụ hoàng ngươi và Vu Phất Vân, chính là chỗ đó có khắc Phạn văn, bọn họ ở hai mươi lăm năm trước ở chỗ này kết thành phu thê. Ta muốn hỏi phụ hoàng ngươi một chút, cuối cùng xảy ra chuyện gì, vì sao Vu Phất Vân sẽ gả cho Dạ Đình Giang?”
Đoạn quá khứ kia của Tiêu Tầm Dương và Vu Phất Vân, thủy chung là chuyện Mạnh Thanh Hoan vô pháp buông bỏ.
Bookwaves.com
Chẳng biết tại sao, nàng chính là muốn biết rõ ràng chuyện giữa bọn họ, cái loại cảm giác này mãnh liệt, từ trên Tam Sinh nhai nhìn thấy thệ ước của bọn họ, liền bắt đầu lan tràn.
Trường Lan hiển nhiên rất khiếp sợ, hắn thấy trên Tam Sinh nhai văn tự có kỳ quái, không nghĩ tới văn tự khắc bên trên dĩ nhiên là thệ ước giữa phụ hoàng của hắn và Vu Phất Vân.
Mà bọn họ dĩ nhiên kết thành phu thê, nhưng vì sao phụ hoàng của hắn chẳng bao giờ nhắc qua với hắn?
“Được, chúng ta cùng đi tìm phụ hoàng ta, biết rõ ràng chân tướng, tìm được đáp án.” Trường Lan ôn thanh đáp lại nàng.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua chữ viết Dạ Quân Ly khắc vào Tam Sinh nhai.
Mười hai chữ kia, ở một khắc nàng nhìn thấy, cũng đã tuyên khắc ở trong lòng của nàng, vĩnh viễn cũng vô pháp xóa đi!
. . .
Trong Hiên vương phủ.
Dạ Quân Ly đứng trong viện tiêu điều, ánh mắt của hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm xa xa, tựa hồ đang chờ tin tức gì.
Thẳng đến thân ảnh của Dạ Mạch Hàn xuất hiện ở tầm mắt của hắn, con ngươi lạnh lùng của hắn hơi xẹt qua một tia rung động, vội vội vàng vàng đi đến phía người đến.
“Thế nào? Bọn họ trở về chưa?” Dạ Quân Ly gấp gáp hỏi.
Dạ Mạch Hàn ngước mắt nhìn hắn, khóe môi khẽ động, trầm giọng nói: “Trường Lan mang theo tiểu cửu. . . Quay về Thánh Dương quốc rồi!”
Thần sắc của Dạ Quân Ly ngẩn ra, đáy mắt gợn sóng ở trong nháy mắt biến thành một mảnh tĩnh mịch, thân thể hắn cứng đờ qua đã lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Tiểu cửu nàng đi rồi? Đi theo Trường Lan!
Nàng đi thật rồi. . . Dạ Quân Ly nhắm mắt lại, tùy ý tất cả đau đớn đáy lòng thôn phệ hắn!
Đây không phải là hắn kỳ vọng sao? Không phải đích thân hắn giao nàng cho Trường Lan sao?
Nếu hắn không thể cho tiểu cửu hắn hạnh phúc, vậy hãy để cho Trường Lan cho đi!
Dạ Quân Ly chậm rãi mở mắt, đáy mắt u ám không ánh sáng, hắn trầm mặc không nói được một lời xoay người sang chỗ khác, cước bộ nặng nề kia một bước lại một bước, thẳng đến vô lực, nặng nề ngã xuống!
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn một hàng chữ kia, Mạnh Thanh Hoan lại là kềm nén không được nữa lên tiếng khóc rống lên, phảng phất tâm tình nhiều ngày bị nàng áp chế vào giờ khắc này ầm ầm đổ nát, phóng thích đủ số.
Theo sau lưng nàng, Trường Lan nhìn chữ viết trên Tam Sinh nhai, đáy lòng hung hăng chấn động.
Tình cảm với Dạ Quân Ly đối với tiểu cửu, từ lâu sâu đến khắc cốt minh tâm, bọn hắn là huynh muội, nhưng cũng không cách nào ngăn trở thệ ước sinh tử bất phụ kia.
Vậy hắn thì sao? Hắn có thể cho nàng cái gì?
“Khóc đi, khóc lên sẽ khá hơn một chút.” Trường Lan đi tới, ôm Mạnh Thanh Hoan vào trong ngực, thanh âm thấp nhu an ủi nàng.
Mạnh Thanh Hoan ở mây mù lượn quanh lên tiếng khóc lớn, tiếng khóc của nàng quanh quẩn bốn phía quần sơn, nhiều tiếng không dứt.
Qua hồi lâu, Mạnh Thanh Hoan mới chậm rãi bình phục lại, nàng không ngừng rút mũi, hai mắt khóc đỏ rưng rưng ánh sáng, khóe mắt tràn đầy lệ tích.
Trường Lan móc khăn ra thay nàng lau đi lệ khóe mắt hỏi: “Hiện tại đỡ chưa?”
Mạnh Thanh Hoan còn đang nức nở, hai mắt đẫm lệ của nàng mông lung nhìn Trường Lan, nồng nặc giọng mũi nói: “Dạ Quân Ly nói nơi này cách Thánh Dương quốc rất gần, Trường Lan, ngươi có thể mang ta trở về gặp phụ hoàng ngươi không? Ta có một chút chuyện cũng muốn hỏi hắn!”
Trường Lan có chút ngoài ý muốn, lại không có hỏi nhiều, hắn gật đầu đáp: “Được, ta mang ngươi trở về.”
Mạnh Thanh Hoan lại hít mũi một cái, giải thích với hắn: “Ở đây gọi là Vân Dương cốc, trên Tam Sinh nhai có thệ ước của phụ hoàng ngươi và Vu Phất Vân, chính là chỗ đó có khắc Phạn văn, bọn họ ở hai mươi lăm năm trước ở chỗ này kết thành phu thê. Ta muốn hỏi phụ hoàng ngươi một chút, cuối cùng xảy ra chuyện gì, vì sao Vu Phất Vân sẽ gả cho Dạ Đình Giang?”
Đoạn quá khứ kia của Tiêu Tầm Dương và Vu Phất Vân, thủy chung là chuyện Mạnh Thanh Hoan vô pháp buông bỏ.
Bookwaves.com
Chẳng biết tại sao, nàng chính là muốn biết rõ ràng chuyện giữa bọn họ, cái loại cảm giác này mãnh liệt, từ trên Tam Sinh nhai nhìn thấy thệ ước của bọn họ, liền bắt đầu lan tràn.
Trường Lan hiển nhiên rất khiếp sợ, hắn thấy trên Tam Sinh nhai văn tự có kỳ quái, không nghĩ tới văn tự khắc bên trên dĩ nhiên là thệ ước giữa phụ hoàng của hắn và Vu Phất Vân.
Mà bọn họ dĩ nhiên kết thành phu thê, nhưng vì sao phụ hoàng của hắn chẳng bao giờ nhắc qua với hắn?
“Được, chúng ta cùng đi tìm phụ hoàng ta, biết rõ ràng chân tướng, tìm được đáp án.” Trường Lan ôn thanh đáp lại nàng.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua chữ viết Dạ Quân Ly khắc vào Tam Sinh nhai.
Mười hai chữ kia, ở một khắc nàng nhìn thấy, cũng đã tuyên khắc ở trong lòng của nàng, vĩnh viễn cũng vô pháp xóa đi!
. . .
Trong Hiên vương phủ.
Dạ Quân Ly đứng trong viện tiêu điều, ánh mắt của hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm xa xa, tựa hồ đang chờ tin tức gì.
Thẳng đến thân ảnh của Dạ Mạch Hàn xuất hiện ở tầm mắt của hắn, con ngươi lạnh lùng của hắn hơi xẹt qua một tia rung động, vội vội vàng vàng đi đến phía người đến.
“Thế nào? Bọn họ trở về chưa?” Dạ Quân Ly gấp gáp hỏi.
Dạ Mạch Hàn ngước mắt nhìn hắn, khóe môi khẽ động, trầm giọng nói: “Trường Lan mang theo tiểu cửu. . . Quay về Thánh Dương quốc rồi!”
Thần sắc của Dạ Quân Ly ngẩn ra, đáy mắt gợn sóng ở trong nháy mắt biến thành một mảnh tĩnh mịch, thân thể hắn cứng đờ qua đã lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Tiểu cửu nàng đi rồi? Đi theo Trường Lan!
Nàng đi thật rồi. . . Dạ Quân Ly nhắm mắt lại, tùy ý tất cả đau đớn đáy lòng thôn phệ hắn!
Đây không phải là hắn kỳ vọng sao? Không phải đích thân hắn giao nàng cho Trường Lan sao?
Nếu hắn không thể cho tiểu cửu hắn hạnh phúc, vậy hãy để cho Trường Lan cho đi!
Dạ Quân Ly chậm rãi mở mắt, đáy mắt u ám không ánh sáng, hắn trầm mặc không nói được một lời xoay người sang chỗ khác, cước bộ nặng nề kia một bước lại một bước, thẳng đến vô lực, nặng nề ngã xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.