Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 473: Vì Yêu Mà Điên
Lạc Tuyết Khuynh Thành
14/10/2023
CHƯƠNG 473: VÌ YÊU MÀ ĐIÊN
Dịch giả: Luna Wong
Mi lạnh lùng của Dạ Quân Ly khẽ động, bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: “Ta đây liền đi tìm Ôn tiền bối, nên ngươi nghìn vạn lần đừng động nộ, cũng đừng nói với tiểu cửu!”
Té từ trên ngựa xuống, cánh tay này của hắn đau lợi hại, nhưng bởi vì lo lắng tiểu cửu hắn liền không quan tâm, không nghĩ tới vẫn bị Trường Lan phát hiện!
Đuôi lông mày của Trường Lan liễm một tia sắc bén, nhìn hắn hai mắt, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Dạ Quân Ly, chúng ta đều là người điên!”
Khóe môi của Dạ Quân Ly hơi vung lên, một nụ cười lành lạnh ở khóe môi đẩy ra: “Đúng vậy, vì yêu mà điên, tâm cũng không hối hận!”
Bên ngoài phòng, Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng đứng ở trước cửa nghe đối thoại của hai người bọn họ bên trong, một câu vì yêu mà điên, tâm cũng không hối hận, đau nhói sinh sôi trong lòng của nàng.
Mạnh Thanh Hoan nàng đến tột cùng có tài đức gì, có thể cho bọn họ ái mộ, quên mình như vậy?
Nàng ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, nhìn Dạ Mạch Hàn đã đi tới, nàng đem thuốc cầm trong tay cho hắn, nói rằng: “Nhị ca, ngươi giúp ta đưa vào đi!”
Dạ Mạch Hàn ngẩng đầu nhìn cửa phòng dược lô đóng chặt, hắn biết Dạ Quân Ly và Trường Lan ở bên trong, cũng biết bất đắc dĩ trong lòng Mạnh Thanh Hoan.
Dạ Mạch Hàn tiếp nhận thuốc trong tay Mạnh Thanh Hoan, nhẹ giọng nói: “Trong cốc phong cảnh không tệ, ngươi đến hậu sơn giải sầu một chút đi.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, một mình đi thẳng về phía hậu sơn.
Phong cảnh hậu sơn trong cốc này thật không tệ, bốn phía trồng rất nhiều thảo dược Mạnh Thanh Hoan nói không được, có thảo dược đã nở hoa, đủ mọi màu sắc, trái lại để Mạnh Thanh Hoan nhớ lại hoa dại ở Vân Dương cốc.
Mạnh Thanh Hoan tìm một chỗ đất trống, ngồi xuống trước dòng sông nhỏ, nàng tiện tay nhặt cục đá trên đất lên ném vào trong dòng suối nhỏ.
Thanh âm bủm một cái kèm theo sóng nước nước bắn lên, cùng tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại nhìn, liền thấy Dạ Quân Ly đứng sau lưng nàng, đêm qua sắc trời quá muộn nàng không thấy rõ, hôm nay nàng cẩn thận nhìn lại, đã thấy bất quá ngắn ngủi mấy ngày, Dạ Quân Ly đúng là gầy đi, hơn nữa người cũng tiều tụy rất nhiều.
Nàng rất đau lòng, đôi mi thanh tú không tự chủ nhíu lại.
Dạ Quân Ly ngồi xuống bên cạnh nàng, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm của nàng than thở: “Sao luôn cau mày thế?”
Mạnh Thanh Hoan rụt cổ một cái, nhìn tay trái rũ xuống của hắn, nàng trừng hắn một mắt thanh âm có chút oán khí hỏi: “Ngươi có phải chưa đi tìm Ôn tiền bối hay không? Nếu như tay ngươi có chuyện gì, cũng chớ hy vọng ta sẽ chiếu cố ngươi!”
Khóe môi của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng kéo một cái, con mắt hoa đào kia lóe một chút quang mang nhìn nàng nói: “Nhị ca nói nàng đã ra bên này, ta lo lắng nên tới xem một chút. Nàng đừng lo lắng, tay của ta không có chuyện gì!”
Mạnh Thanh Hoan có chút kích động, nàng đứng lên thần sắc giận dữ trách cứ: “Dạ Quân Ly, ngươi càng như vậy ta càng thống khổ. Ta van cầu ngươi, không nên bởi vì ta mà giống như một người điên, đến mạng cũng không cần!”
Dạ Quân Ly vội vội vàng vàng đứng lên, thần sắc có chút khẩn trương nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nàng đừng não, ta đây liền đi tìm Ôn tiền bối. Tiểu cửu ta bảo chứng, sau này sẽ chiếu cố tốt cho bản thân, không để nàng lo lắng. Nên, nàng đừng nóng giận!”
Lòng của Mạnh Thanh Hoan vừa sáp vừa đau, nàng xoay người sang chỗ khác nhắm mắt, thanh âm kiên nghị nói: “Dạ Quân Ly, ta thật sự mệt mỏi, không bao giờ muốn cùng ngươi có bất kỳ gút mắt nữa! Sau này chuyện của ngươi ta mặc kệ, chuyện của ta ngươi cũng không cần hỏi đến! Nhân sinh của ta, đường của ta ta muốn tự mình đi, ai cũng vô pháp thay ta quyết định!”
Nàng bỏ lại những lời này, quyết nhiên rời đi.
Dạ Quân Ly rất xa nhìn thân ảnh rời đi của nàng, khóe môi xẹt qua một tia ai lãnh.
Tiểu cửu của hắn. . . không còn trở lại được nữa sao?
Dịch giả: Luna Wong
Mi lạnh lùng của Dạ Quân Ly khẽ động, bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: “Ta đây liền đi tìm Ôn tiền bối, nên ngươi nghìn vạn lần đừng động nộ, cũng đừng nói với tiểu cửu!”
Té từ trên ngựa xuống, cánh tay này của hắn đau lợi hại, nhưng bởi vì lo lắng tiểu cửu hắn liền không quan tâm, không nghĩ tới vẫn bị Trường Lan phát hiện!
Đuôi lông mày của Trường Lan liễm một tia sắc bén, nhìn hắn hai mắt, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Dạ Quân Ly, chúng ta đều là người điên!”
Khóe môi của Dạ Quân Ly hơi vung lên, một nụ cười lành lạnh ở khóe môi đẩy ra: “Đúng vậy, vì yêu mà điên, tâm cũng không hối hận!”
Bên ngoài phòng, Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng đứng ở trước cửa nghe đối thoại của hai người bọn họ bên trong, một câu vì yêu mà điên, tâm cũng không hối hận, đau nhói sinh sôi trong lòng của nàng.
Mạnh Thanh Hoan nàng đến tột cùng có tài đức gì, có thể cho bọn họ ái mộ, quên mình như vậy?
Nàng ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, nhìn Dạ Mạch Hàn đã đi tới, nàng đem thuốc cầm trong tay cho hắn, nói rằng: “Nhị ca, ngươi giúp ta đưa vào đi!”
Dạ Mạch Hàn ngẩng đầu nhìn cửa phòng dược lô đóng chặt, hắn biết Dạ Quân Ly và Trường Lan ở bên trong, cũng biết bất đắc dĩ trong lòng Mạnh Thanh Hoan.
Dạ Mạch Hàn tiếp nhận thuốc trong tay Mạnh Thanh Hoan, nhẹ giọng nói: “Trong cốc phong cảnh không tệ, ngươi đến hậu sơn giải sầu một chút đi.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, một mình đi thẳng về phía hậu sơn.
Phong cảnh hậu sơn trong cốc này thật không tệ, bốn phía trồng rất nhiều thảo dược Mạnh Thanh Hoan nói không được, có thảo dược đã nở hoa, đủ mọi màu sắc, trái lại để Mạnh Thanh Hoan nhớ lại hoa dại ở Vân Dương cốc.
Mạnh Thanh Hoan tìm một chỗ đất trống, ngồi xuống trước dòng sông nhỏ, nàng tiện tay nhặt cục đá trên đất lên ném vào trong dòng suối nhỏ.
Thanh âm bủm một cái kèm theo sóng nước nước bắn lên, cùng tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại nhìn, liền thấy Dạ Quân Ly đứng sau lưng nàng, đêm qua sắc trời quá muộn nàng không thấy rõ, hôm nay nàng cẩn thận nhìn lại, đã thấy bất quá ngắn ngủi mấy ngày, Dạ Quân Ly đúng là gầy đi, hơn nữa người cũng tiều tụy rất nhiều.
Nàng rất đau lòng, đôi mi thanh tú không tự chủ nhíu lại.
Dạ Quân Ly ngồi xuống bên cạnh nàng, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm của nàng than thở: “Sao luôn cau mày thế?”
Mạnh Thanh Hoan rụt cổ một cái, nhìn tay trái rũ xuống của hắn, nàng trừng hắn một mắt thanh âm có chút oán khí hỏi: “Ngươi có phải chưa đi tìm Ôn tiền bối hay không? Nếu như tay ngươi có chuyện gì, cũng chớ hy vọng ta sẽ chiếu cố ngươi!”
Khóe môi của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng kéo một cái, con mắt hoa đào kia lóe một chút quang mang nhìn nàng nói: “Nhị ca nói nàng đã ra bên này, ta lo lắng nên tới xem một chút. Nàng đừng lo lắng, tay của ta không có chuyện gì!”
Mạnh Thanh Hoan có chút kích động, nàng đứng lên thần sắc giận dữ trách cứ: “Dạ Quân Ly, ngươi càng như vậy ta càng thống khổ. Ta van cầu ngươi, không nên bởi vì ta mà giống như một người điên, đến mạng cũng không cần!”
Dạ Quân Ly vội vội vàng vàng đứng lên, thần sắc có chút khẩn trương nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nàng đừng não, ta đây liền đi tìm Ôn tiền bối. Tiểu cửu ta bảo chứng, sau này sẽ chiếu cố tốt cho bản thân, không để nàng lo lắng. Nên, nàng đừng nóng giận!”
Lòng của Mạnh Thanh Hoan vừa sáp vừa đau, nàng xoay người sang chỗ khác nhắm mắt, thanh âm kiên nghị nói: “Dạ Quân Ly, ta thật sự mệt mỏi, không bao giờ muốn cùng ngươi có bất kỳ gút mắt nữa! Sau này chuyện của ngươi ta mặc kệ, chuyện của ta ngươi cũng không cần hỏi đến! Nhân sinh của ta, đường của ta ta muốn tự mình đi, ai cũng vô pháp thay ta quyết định!”
Nàng bỏ lại những lời này, quyết nhiên rời đi.
Dạ Quân Ly rất xa nhìn thân ảnh rời đi của nàng, khóe môi xẹt qua một tia ai lãnh.
Tiểu cửu của hắn. . . không còn trở lại được nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.