Quyển 7 - Chương 104: Đỏ và đen
Tĩnh Quan
07/06/2016
Văn minh của Ái Cầm đại lục được phát triển từ đôi vai của địa tinh - Chú thích ở trang bìa của Tế tự pháp điển.
Hùng địa tinh bắt đầu đào hố.
Hố thật lớn.
Cảnh tượng lửa cháy ngút trời khiến Lưu Chấn Hám nhớ lại cảnh đại đội sản xuất đào hồ chứa nước năm xưa. Cả một đội sản xuất lao khổ làm việc cật lực cả hai mùa đông xuân, kết quả chỉ đào được một cái ao đầy lổ mọi không chứa được giọt nước nào.
Bọn hùng địa tinh làm việc rất nhanh nhẹn cần mẫn, chủ yếu là do ánh mắt không hề có hảo ý của vị giám công bên trên khiến chúng phải tăng nhanh tiến độ làm việc của mình.
Cách chúng vài bộ có một cây khô, trên đó có treo một hùng địa tinh đã từng là thủ lĩnh của chúng.
Hùng địa tinh thủ lĩnh là kẻ duy nhất phản kháng sau khi nghe Lưu Chấn Hám nói ra quy định đầu hàng. Thủ lĩnh phải có trách nhiệm của thủ linh, cho dù là cường đạo tung hoành trên Đa Não hoang nguyên, sự can đảm của chúng dù sao thì bọn địa tinh cường đạo lưu động ở biên cảnh hoang nguyên cũng không thể nào sánh bằng.
Tên hùng địa tinh cường đạo này là kẻ mạnh nhất trong bộ lạc. Chiếc thanh đồng đại phủ trong tay hắn có thể chứng minh. Kỹ thuật dã luyện của địa tinh dù không bằng được Bỉ Mông, nhưng vũ khí của chúng là món lợi khí của hoang nguyên. Những cây đinh đầu bổng trong tay bọn địa tinh lâu la đều chế từ chạc cây "Thiết bì tiên nhân chưởng" mấy chục năm tuổi mà thành. Thứ tiên nhân chưởng này có cành nhánh rất chắc, trên đó có những gai góc không dễ gì chặt gãy. Chỉ có địa tinh dũng sĩ mạnh nhất mới có thể sử dụng thanh đồng binh khí đào được từ những chiến trường thần ma đại chiến năm xưa.
Thủ lĩnh hùng địa tinh cường đạo dĩ nhiên không muốn dễ dàng khuất phục như bọn lâu la của mình. Hơn nữa rõ ràng là đang chiếm thượng phong, sắp sửa thu hoạch tới nơi, ai ngờ bị đại quân bao vây rơi vào thảm cảnh nhanh đến như vậy.
Hắn cố gắng kêu lên những tiếng đầy cổ vũ và phiến động, định cấp cho bọn lâu la chút dũng khí phản kháng cuối cùng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng toàn bộ dũng khí của bọn hùng địa tinh đã bị thủy tiễn bay đầy trời và các cự tượng võ sĩ cường tráng làm cho tổn thất đến cạn kiệt. Bọn địa tinh tàn nhẫn háo sắc, những cốt cách nhát gan vẫn nhất mực chạy đều trong dòng máu dơ bẩn của chúng. Sự tàn nhẫn của chúng một khi gặp một sự tàn nhẫn khác gấp bội chống lại, sự anh dũng của chúng sẽ như người tuyết nhanh chóng tan chảy dưới ánh mặt trời.
Lưu Chấn Hám ôm cô heo nhóc bước lên thiên mạch của Hồng thổ cao pha, đi đến đâu thì bọn hùng địa tinh dồn đống lại quẳng vũ khí trong tay đến đó. Hắn khai một thông đạo thẳng tới hùng địa tinh thủ lĩnh đang hô hào cổ động, cô heo nhóc ngóc mỏ chỗ này hay chỗ kia đều dẫn tới những tiết kêu thét rít gào cùng những sóng người ngã bổ cuống cuồng ra đến đó.
Hùng địa tinh thủ lĩnh đang hô hào sùi bọt mép, đột nhiên phát hiện bọn lâu la quanh mình không còn một mống, ngạc nhiên quay đầu, chỉ bắt gạp một vị thất cách tóc để lọn ngắn lọn dài vô cùng cổ quái nhìn hắn mỉm cười.
"Thật không ngờ ngươi có thể nói được nhiều như thế, cứ tiếp tục đi." Lưu Chấn Hám mỉm cười nhìn tên thủ lĩnh. Lời hắn dùng là ngôn ngữ của địa tinh xen lẫn với khẩu âm vùng hoang nguyên phía đông bắc.
Điều khác biệt so với thiên kiến của thế tục đó là, Lưu Chấn Hám thông qua "trí tuệ khải mông", biết rất rõ sự thật mà những Bỉ Mông phổ thông hay nhân loại không hề hiểu được, rằng địa tinh vượt xa hơn cái mà mọi người từng đơn giản nghĩ chúng là cường đạo, ăn trộm hay gian tặc. Trong "tế tự pháp điển" mà Thôi Bội Thiến tặng cho Lưu Chấn Hám, địa tinh đã từng có quá khứ huy hoàng.
Một vạn năm trước, địa tinh đã từng là chủng tộc thông minh nhất trên thế giới này. Chúng là chúng tộc sáng tạo ra văn tự và ngôn ngữ có hình có tiết sớm nhất, chính là sủng nhân của sáng thế thần. Địa tinh thương nhân từng mang theo cự thú tự hoạn dưỡng của mình, mang theo "Địa tinh thương điếm" truyền bá khắp mọi nơi trên Ái cầm đại lục. "Có đường đi thì tất có thương điếm của địa tinh" chính là câu nói tuyệt không ngoa truyền.
Những thương nhân địa tinh ngao du tứ phương này đã đem những hạt giống trí tuệ giống như "trí tuệ khải mông" ươm mầm lên đầu óc còn hỗn độn của các chủng tộc khác.
Trước trận Thần Ma đại chiến, địa tinh xuất hiện vô số nhân vật có trí tuệ kiệt xuất, có một vị đã từng danh động thiên cổ - địa tinh đại anh hùng "Gia bố lâm" đã từ vạn năm về trước dùng phấn màu đen kỳ quái làm nổ toạc núi cao, tìm ra quáng thạch cực phẩm. Y còn sử dụng quáng thạch và nồi hơi nước chế tác các tên bù nhìn cơ khí, so với các ma ngẫu của ma pháp sư ngày nay còn cao minh gấp mấy lần. Những thứ có thể gọi là nền văn minh địa tinh huy hoàng sáng lạn này cùng các anh hùng của nó tuy nhiên lại bị bất hạnh hủy diệt trong trận thần ma đại chiến, trong những trận chiến khốc liệt với ma tộc, để rồi từ đó cơ hội cá vượt long môn của địa tinh đã hoàn toàn tan biến.
Ngày tháng vô tình đã khiến cho tộc địa tinh còn sót lại mai một đi chữ viết của mình, từ đó mất đi phương thức truyền bá văn minh. Hiện giờ, ngoại trừ sự dã man tàn nhẫn và u tối ra, thứ còn lưu lại duy nhất để chứng minh thân phận của địa tinh chính là địa tinh ngữ. Còn sự thông minh tài trí mà tổ tiên để dành lại cho họ, thì đã được vận dụng một cách ổn thỏa trong việc cướp của giết người, gian dâm bạo ngược mà từ từ bào mòn hết rồi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thời gian giống như một trò đùa cực lớn, đem hết mọi thứ huy hoàng thuộc về địa tinh, trong tình huống mất đi nền văn minh của mình, đã biến chúng thành một đại danh từ xấu xa bỉ ổi nhất trong khắp Ái cầm đại lục.
Hùng địa tinh bắt đầu đào hố.
Hố thật lớn.
Cảnh tượng lửa cháy ngút trời khiến Lưu Chấn Hám nhớ lại cảnh đại đội sản xuất đào hồ chứa nước năm xưa. Cả một đội sản xuất lao khổ làm việc cật lực cả hai mùa đông xuân, kết quả chỉ đào được một cái ao đầy lổ mọi không chứa được giọt nước nào.
Bọn hùng địa tinh làm việc rất nhanh nhẹn cần mẫn, chủ yếu là do ánh mắt không hề có hảo ý của vị giám công bên trên khiến chúng phải tăng nhanh tiến độ làm việc của mình.
Cách chúng vài bộ có một cây khô, trên đó có treo một hùng địa tinh đã từng là thủ lĩnh của chúng.
Hùng địa tinh thủ lĩnh là kẻ duy nhất phản kháng sau khi nghe Lưu Chấn Hám nói ra quy định đầu hàng. Thủ lĩnh phải có trách nhiệm của thủ linh, cho dù là cường đạo tung hoành trên Đa Não hoang nguyên, sự can đảm của chúng dù sao thì bọn địa tinh cường đạo lưu động ở biên cảnh hoang nguyên cũng không thể nào sánh bằng.
Tên hùng địa tinh cường đạo này là kẻ mạnh nhất trong bộ lạc. Chiếc thanh đồng đại phủ trong tay hắn có thể chứng minh. Kỹ thuật dã luyện của địa tinh dù không bằng được Bỉ Mông, nhưng vũ khí của chúng là món lợi khí của hoang nguyên. Những cây đinh đầu bổng trong tay bọn địa tinh lâu la đều chế từ chạc cây "Thiết bì tiên nhân chưởng" mấy chục năm tuổi mà thành. Thứ tiên nhân chưởng này có cành nhánh rất chắc, trên đó có những gai góc không dễ gì chặt gãy. Chỉ có địa tinh dũng sĩ mạnh nhất mới có thể sử dụng thanh đồng binh khí đào được từ những chiến trường thần ma đại chiến năm xưa.
Thủ lĩnh hùng địa tinh cường đạo dĩ nhiên không muốn dễ dàng khuất phục như bọn lâu la của mình. Hơn nữa rõ ràng là đang chiếm thượng phong, sắp sửa thu hoạch tới nơi, ai ngờ bị đại quân bao vây rơi vào thảm cảnh nhanh đến như vậy.
Hắn cố gắng kêu lên những tiếng đầy cổ vũ và phiến động, định cấp cho bọn lâu la chút dũng khí phản kháng cuối cùng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng toàn bộ dũng khí của bọn hùng địa tinh đã bị thủy tiễn bay đầy trời và các cự tượng võ sĩ cường tráng làm cho tổn thất đến cạn kiệt. Bọn địa tinh tàn nhẫn háo sắc, những cốt cách nhát gan vẫn nhất mực chạy đều trong dòng máu dơ bẩn của chúng. Sự tàn nhẫn của chúng một khi gặp một sự tàn nhẫn khác gấp bội chống lại, sự anh dũng của chúng sẽ như người tuyết nhanh chóng tan chảy dưới ánh mặt trời.
Lưu Chấn Hám ôm cô heo nhóc bước lên thiên mạch của Hồng thổ cao pha, đi đến đâu thì bọn hùng địa tinh dồn đống lại quẳng vũ khí trong tay đến đó. Hắn khai một thông đạo thẳng tới hùng địa tinh thủ lĩnh đang hô hào cổ động, cô heo nhóc ngóc mỏ chỗ này hay chỗ kia đều dẫn tới những tiết kêu thét rít gào cùng những sóng người ngã bổ cuống cuồng ra đến đó.
Hùng địa tinh thủ lĩnh đang hô hào sùi bọt mép, đột nhiên phát hiện bọn lâu la quanh mình không còn một mống, ngạc nhiên quay đầu, chỉ bắt gạp một vị thất cách tóc để lọn ngắn lọn dài vô cùng cổ quái nhìn hắn mỉm cười.
"Thật không ngờ ngươi có thể nói được nhiều như thế, cứ tiếp tục đi." Lưu Chấn Hám mỉm cười nhìn tên thủ lĩnh. Lời hắn dùng là ngôn ngữ của địa tinh xen lẫn với khẩu âm vùng hoang nguyên phía đông bắc.
Điều khác biệt so với thiên kiến của thế tục đó là, Lưu Chấn Hám thông qua "trí tuệ khải mông", biết rất rõ sự thật mà những Bỉ Mông phổ thông hay nhân loại không hề hiểu được, rằng địa tinh vượt xa hơn cái mà mọi người từng đơn giản nghĩ chúng là cường đạo, ăn trộm hay gian tặc. Trong "tế tự pháp điển" mà Thôi Bội Thiến tặng cho Lưu Chấn Hám, địa tinh đã từng có quá khứ huy hoàng.
Một vạn năm trước, địa tinh đã từng là chủng tộc thông minh nhất trên thế giới này. Chúng là chúng tộc sáng tạo ra văn tự và ngôn ngữ có hình có tiết sớm nhất, chính là sủng nhân của sáng thế thần. Địa tinh thương nhân từng mang theo cự thú tự hoạn dưỡng của mình, mang theo "Địa tinh thương điếm" truyền bá khắp mọi nơi trên Ái cầm đại lục. "Có đường đi thì tất có thương điếm của địa tinh" chính là câu nói tuyệt không ngoa truyền.
Những thương nhân địa tinh ngao du tứ phương này đã đem những hạt giống trí tuệ giống như "trí tuệ khải mông" ươm mầm lên đầu óc còn hỗn độn của các chủng tộc khác.
Trước trận Thần Ma đại chiến, địa tinh xuất hiện vô số nhân vật có trí tuệ kiệt xuất, có một vị đã từng danh động thiên cổ - địa tinh đại anh hùng "Gia bố lâm" đã từ vạn năm về trước dùng phấn màu đen kỳ quái làm nổ toạc núi cao, tìm ra quáng thạch cực phẩm. Y còn sử dụng quáng thạch và nồi hơi nước chế tác các tên bù nhìn cơ khí, so với các ma ngẫu của ma pháp sư ngày nay còn cao minh gấp mấy lần. Những thứ có thể gọi là nền văn minh địa tinh huy hoàng sáng lạn này cùng các anh hùng của nó tuy nhiên lại bị bất hạnh hủy diệt trong trận thần ma đại chiến, trong những trận chiến khốc liệt với ma tộc, để rồi từ đó cơ hội cá vượt long môn của địa tinh đã hoàn toàn tan biến.
Ngày tháng vô tình đã khiến cho tộc địa tinh còn sót lại mai một đi chữ viết của mình, từ đó mất đi phương thức truyền bá văn minh. Hiện giờ, ngoại trừ sự dã man tàn nhẫn và u tối ra, thứ còn lưu lại duy nhất để chứng minh thân phận của địa tinh chính là địa tinh ngữ. Còn sự thông minh tài trí mà tổ tiên để dành lại cho họ, thì đã được vận dụng một cách ổn thỏa trong việc cướp của giết người, gian dâm bạo ngược mà từ từ bào mòn hết rồi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thời gian giống như một trò đùa cực lớn, đem hết mọi thứ huy hoàng thuộc về địa tinh, trong tình huống mất đi nền văn minh của mình, đã biến chúng thành một đại danh từ xấu xa bỉ ổi nhất trong khắp Ái cầm đại lục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.