Thú Huyết Phi Đằng

Quyển 7 - Chương 111: Hào tư tộc mãnh nam

Tĩnh Quan

08/06/2016

Nơi này trước kia cả bụi tre mọc nơi đất đỏ còn không thấy, hiện tại đã biến thành mười mấy gốc cây bị dây leo màu xanh quấn quanh, thân cây vươn lên cao vút tận mây xanh như cây cột lớn.

Lưu Chấn Hám cẩn thận xem xét, mấy cây trụ lớn này chính là hồng sắc thổ duẫn (tre đất đỏ), chỉ là bị dây leo quấn khắp thân, trên dây leo xanh biếc có vô số nụ hoa nho nhỏ, những đóa hoa sặc sỡ cứ lộ ra theo từng tầng lá biếc, gió mơn man thổi qua đưa lại một làn hương thấm vào tận trong ruột gan.

"Xuân đến rồi sao?" Lưu Chấn Hám cười ngây ngô, nơi này không phải là quá đẹp sao?

Trước Hồng thổ cao pha cả đến bãi cỏ cùng bụi cây cũng còn không thấy, chợt cả biển trúc xanh tươi từ đâu cướp đất mọc lên, lại mang thêm nhiều bụi măng tre đang vung lên.

Trong rừng trúc cao vòi vọi che khuất cả ánh mặt trời có một lối đi mới mở, nhìn thấy mấy dấu chân khổng lồ Lưu Chấn Hám liền biết nhất định là của bọn Mãnh mã trường mao tượng lưu lại.

Mấy tên Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân chỉ đạo một bọn Thứ vị nhân mang giỏ đi hái rau và măng bên rừng trúc, nhìn thấy lãnh chủ đại nhân cưỡi Mãnh mã trở về liền nhanh chóng chạy đến hai bên đường cung kính đứng chào.

Bọn Hùng miêu nhìn thấy rừng trúc cặp mắt đều biến thành màu xanh biếc, cao hứng chạy tới như ong vỡ tổ, cướp lấy măng tre từ trong giỏ, lau sơ lên y phục rồi bỏ vào miệng nhai rau ráu. Cổ Đức nắm chặt lấy từng gốc trúc, cả đến lá trúc xanh tươi đều cho vào miệng nhai rào rạt, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi trên khuôn mặt rắn rỏi.

"Mới có một ngày! Sao có thể có nhiều trúc và măng thế này!" Lưu Chấn Hám không dám tin, vội đứng dậy trên cái kiệu của Mãnh mã, giơ tay che nắng nhìn khắp bốn bên, đây là nơi Hồng thổ cao pha hoang lương xơ xác ngày hôm qua sao?

Mùa đông thật là dễ chịu...

Biên giới phía trước Hồng thổ cao pha khoảng hai dặm đều nằm trong rừng trúc. Gió vừa thổi qua cả biển lá xanh biếc dập dờn xào xạc.

Khoảng không phía trước Hồng thổ cao pha có mười cây đại thụ cao thẳng mọc đan xen với nhau, phía dưới gốc cây là màu đất đỏ.

Các thân cây đại thụ thẳng tắp như quản bút to lớn vô cùng, thân cây cao khoảng mười nhận, khắp thân phủ đầy các lớp xù xì như vảy cá, trên thân cây to lớn đến ba người ôm là một tàng lá khổng lồ, vươn lên che phủ khắp vùng trời trên Hồng thổ cao pha, tàng cây toàn mọc những chiếc lá to lớn hình dạng như lông vũ, mỗi chiếc lá đều nặng trĩu xuống đất. Mỗi ngọn cây đều giống như Hàm tu thảo (Hoa mắc cỡ) khổng lồ, mấy tên Xú dứu nhân thấp nhỏ đang bò trên tàng cây, vung đao chém mạnh vào phiến lá.

"Trở lại rồi sao?" Ngưng Ngọc từ trong rừng trúc xuất hiện, tay cầm một chiếc giỏ đựng đầy măng tre, trên giỏ phủ một chiếc khăn màu lam vuông vắn, vui vẻ nhìn Lưu Chấn Hám. Một đám đồng nam đồng nữ cũng từ rừng trúc theo nàng bước ra, cười hi hi nhìn lão gia, trong giỏ xách đựng nấm ăn loại chỉ mọc dưới gốc cây trúc.

"Sao mà chỉ chốc lát đã sinh ra nhiều cây trúc thế này? Loại cây trúc này sao mà nhiều vậy? Còn Sa la tiêu đâu?" Lưu Chấn Hám từ trên kiệu Mãnh mã lật người nhảy xuống, <đắm đuối nhìn mấy cây "Đại hàm tu thảo" cao lớn.>

"Sinh mệnh chi tuyền thực sự là rất lợi hại a!" Ngưng Ngọc trên cánh mũi lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là rất hưng phấn:"Lúc đầu bọn ta trồng cây trúc, đối với Sinh mệnh chi tuyền bọn ta cũng nửa tin nửa ngờ, Cổ Đức đưa rễ trúc cho bọn ta đều có điểm già cỗi, thổ chất nơi này lại là cỏ cũng không mọc được, bọn ta mới tính dùng rễ trúc để thực nghiệm thử xem. Nào ai biết Sinh mệnh chi tuyền tưới xuống cả nửa ngày cũng không hề có phản ứng gì, Khoa Lý Nạp tính tình nóng nảy nên đã tưới thêm một chút, kết quả là sau giờ ngọ, mấy cây trúc này đều mọc ào ào từ dưới đất lên, thực sự là bất khả tư nghị! Bọn ta lúc đầu dự tính là chờ ngươi về mới trồng loại cây khác, sau đó xem tình hình như thế nào, đây là giống cây Sa la tiêu."

"Sinh mệnh chi tuyền ta còn dư nhiều hay ít? Bọn phá hoại Khoa Lý Nạp không phải là dốc hết rồi chứ?" Lưu Chấn Hám đau lòng, hắn nghĩ Mục thụ nhân nói với hắn một giọt Sinh mệnh chi tuyền có thể làm cho một ngọn cây đạt mức sinh trưởng mười năm, Mao tượng nhân lần này lại dốc hết cho rừng trúc to lớn này, xem ra hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

"Cũng không nhiều lắm, còn khoảng nửa túi thôi." Ngưng Ngọc cười vui vẻ nói.

Lưu Chấn Hám trợn tròn mắt, tự mình bán thân đổi lấy một túi Sinh mệnh chi tuyền, chỉ chốc lát là bị thủ tiêu hết nửa, chỉ đổi lại được có một cánh rừng trúc.

"Ha ha!" Cổ Đức cười nói:"Lão tử có thể nằm thẳng cẳng trong đây mà ăn suốt cuộc đời rồi! Thật sảng khoái!"

"Sảng khoái cái trứng ung nhà ngươi!" Lưu Chấn Hám nhanh chóng nổi giận, nếu không cần phải nuôi dưỡng một đạo đại quân Hùng miêu thì nhiều trúc như vậy trừ điểm nhìn cho đẹp ra thì có tác dụng gì chứ.

"Khoa Lý Nạp đâu?" Lưu Chấn Hám mặt hầm hầm hỏi.

"Vừa mới nhìn thấy hắn đây thôi, chắc là hắn đã mang Sa la tiêu về sơn động rồi, mấy ngày nay chưa hề được ăn chuối hương, bọn Mãnh mã võ sĩ đều mong nhớ hương tiêu đến phát điên. Hắn đổ thẳng tuột cả bình Sinh mệnh chi tuyền, hẳn cũng biết ngươi khẳng định là sẽ mắng chửi hắn, tính đi tính lại, Lý Sát, ngươi không nên mắng hắn, hắn cũng là vô tâm thôi." Ngưng Ngọc giang hai tay ra, nhẹ nhàng xoay một vòng, hít thở không khí trong lành tỏa ra từ rừng trúc:"Có cảm giác như nơi này thật sự là quê hương trong mộng của ta! Ta hiện tại phát hiện rằng mình thực sự yêu thích mảnh đất này!"

"Cho dù nàng có vui mừng đi nữa thì ta cũng phải mắng hắn vài câu! Hải Luân và Vi Nhĩ đâu?" Lưu Chấn Hám bẻ lấy hai củ hành tây trong giỏ xách của bọn Thứ vị nhân, bóp lại đưa lên mũi ngửi.

"Vi Nhĩ nói cần phải làm một cái quảng trường phun nước, nàng ta hiện đang đi tới Tang kiền hà tìm nhặt vỏ sò, nói là cần phải dùng vỏ sò chế tạo ra đại hình ma pháp quyển trục, tất nhiên nàng ta là thủy hệ ma pháp sư, ta cũng để cho nàng ta tự do đi làm thôi. Hải Luân đang trồng Thiên điệp điểu la, nàng ấy vừa mới trồng mười mấy cây Thiên điệp điểu la khắp biên giới phía trước phần rừng tre hồng thổ, hiện tại đi đến xung quanh hồng thổ cao pha để trồng cây, nàng ta nói cần phải biến hồng thổ cao pha thành khu vực đầy bóng tường vi. Ta hiện đang chuẩn bị làm bữa ăn tối. Ngưng Ngọc khuôn mặt tươi cười nói, nàng biết là Lưu Chấn Hám đang nghĩ tới chuyện gì.

"Âu bỉ tư lạp kỳ!" Lưu Chấn Hám nhìn xung quanh, tâm lý vô cùng thoải mái:" Không nghĩ tới a! Thực sự là không nghĩ tới! Phỉ Lãnh Thúy chớp mắt đã biến thành đẹp đẽ thế này, thật là nhìn không ra. Nha đầu Ngải Vi Nhĩ bình thường thì biếng nhác, hôm nay lại có thể vì suối phun mà đi chế tạo ma pháp quyển trục, thật là nghĩ không ra!"

"Cái này ngươi không biết đâu, ngươi là nam nhân chỉ có thể quan tâm tới ăn rồi ngủ thôi. Cách bố trí nơi này không cần ngươi phải đụng tay vào, nữ nhân bọn ta có thể làm chủ." Ngưng Ngọc nhăn mũi, vò củ hành tây trong tay đưa lên mũi ngửi.



"Bọn nô lệ! Đem thần tượng này đến trước quảng trường hồng thổ cao pha cho ta, nhanh lên!" Lưu Chấn Hám chỉ huy lũ nô lệ:"Tượng nữ thần bằng đá tay cầm chiếc khay này thực sự là rất thích hợp với suối phun nước đó!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Lại có thêm không ít người!" Ngưng Ngọc nhìn bọn nô lệ sau lưng hắn cười nói.

"Thôi đi! Không nói chuyện này nữa!" Lưu Chấn Hám khuôn mặt đỏ lên, việc này hắn thu xếp không được ổn thỏa lắm, nhanh chóng lảng qua việc khác:"Ta đi tới sơn động, chuyện hôm nay nàng nói sơ qua cho ta nghe thử!"

Khoa Lý Nạp từ phía xa tiến lại, tiếng kêu lớn của Mãnh mã cự tượng làm hắn biết là lãnh chủ đại nhân đã trở về.

Khoa Lý Nạp xoa tay, mặt đỏ hồng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới gần, sau lưng hắn là đứa con Văn Sâm Đặc đang cầm Sa la tiêu mà nhấm nháp liên hồi, khuôn mặt nước miếng và nước mũi chảy chèm nhẹp.

"Đang muốn tìm ngươi đây!" Lưu Chấn Hám nghiến răng nhìn hắn.

Bọn nô lệ Thực nhân ma rón rén bước đến bên thân Mãnh mã võ sĩ, chỉ lo bản thân có điều gì không đúng, xúc phạm đến cự hán thể hình khủng bố này.

"Không cần đâu, đại nhân..." Khoa Lý Nạp nhìn lỗ mũi Lưu Chấn Hám đang nhét củ hành tây mà mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Đây chẳng phải là vị Thất cách lĩnh chủ đang định dùng củ hành làm cho dài mũi để hóa trang giống loài voi hay sao?

Khoa Lý Nạp kháng nghị nói:"Lý Sát đại nhân. Ngài làm vậy là kỳ thị chủng tộc."

"Người anh em, ta đồng ý với ngươi." Cổ Đức nhai cây trúc trong tay, vỗ vai Khoa Lý Nạp, bi thống gật đầu.

Lưu Chấn Hám lấy củ hành xuống vừa chuẩn bị mắng người thì trên hồng thổ cao pha lại vang đến tiếng còi báo động của bọn Thứ vị nhân thổi lên.

Âm thanh cảnh báo rít lên sắc nhọn phá tan vẻ yên tĩnh của Phỉ Lãnh Thúy.

Nghe thấy âm thanh cảnh báo vang lên khẩn trương và gấp rút này, bọn Hùng miêu đều ngưng ăn trúc trong tay, khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng.

Xem ra sự kiện có thể quấy nhiễu việc ăn uống của Hùng miêu phải là việc đáng sợ. Bọn nô lệ đứng bên cạnh thầm nghĩ.

Bọn Mãnh mã chiến sĩ ở trong sơn động toàn bộ đều chạy ra, nhiều người trên miệng còn dính Sa la tiêu, mặt mày đầy vẻ tức giận.

Bốn tên tăng lữ Lục đảng tộc Đường lang cùng An Độ Lan trưởng lão cũng đều bước ra, hiển nhiên là bị âm thanh cảnh báo này kinh động.

Côn khắc Xú dứu nhân đứng trên ngọn cờ Hồng thổ cao pha lãnh chủ vung trường mâu trong tay ra sức vung vẩy.

"Xem ra có cường địch từ phía sau tới tấn công bọn ta, theo ta đi!" Lưu Chấn Hám rút Mật tập trận ra vung lên.

Dân binh Phỉ Lãnh Thúy toàn bộ đều chụp lấy các công cụ bên mình theo lãnh chủ đại nhân cuồn cuộn tiến về phía sau hồng thổ cao pha. Bọn Ngao nhân không có vũ khí, mỗi tên chụp lấy một khối đá lớn vác lên vai, bọn nô lệ nhìn thấy bọn Mãnh mã võ sĩ mang đại khảm đao làm bằng ngà voi đi ngang mình, mắt đều trợn lên trắng dã. Có mấy tên đi chậm bị Mãnh mã đại lực sĩ đẩy mạnh vào vai té lăn cù trên mặt đất.

"Theo ta đi!" Tạp Lỗ vung tay nói.

Bọn Hùng địa tinh và Thực nhân ma nhanh chóng đi theo phía sau y.

Ngưng Ngọc lập tức gọi bọn đồng nam đồng nữ nhanh chóng trở về sơn động, thảy đều khẩn trương thi hành ngay. Ngay biên giới hồng thổ cao pha, nơi có nhiều dây leo màu xanh lục, Hải Luân đang trồng Thiên diệp điểu la trên góc cao pha ngẩng đầu lên, nhìn bọn dân binh và Lưu Chấn Hám đi ào ào như ong vỡ tổ qua bên mình, ngơ ngác nhìn xung quanh không hiểu xảy ra chuyện gì.

Phía sau hồng thổ cao pha nơi trăm mấy nhân mã đang đi tới lại là một cái sườn dốc, do mấy lớp đá thạch anh chồng chất lên nhau mà thành, phía dưới sườn dốc đi thẳng tới trước là một bãi bùn rộng mênh mông.

Bãi bùn này mỗi năm vào tiết xuân, nước sông Tang kiền hà tràn lên che phủ mất, hiện tại là lúc mùa hạn, lòng sông thấp đều lộ ra cả, trên bãi bùn lau sậy mọc um tùm, hoa lau sậy màu trắng đu đưa trong gió như cánh tay mềm mại vẫy gọi, thêm vào âm thanh của nước sông vỗ vào gốc lau sậy từ xa xa truyền lại.



Lưu Chấn Hám và dân binh vừa đi vừa tìm kiếm mà không hề phát hiện ra bóng dáng của địch nhân.

Gia quyến của Phụ dong tộc và đồng nam đồng nữ đứng trên cao pha giơ tay chỉ về phía xa, cao pha cao khoảng ba bốn mươi nhận, gió lớn thét gào làm bọn Lưu Chấn Hám không nghe được chúng la thét điều gì.

Lưu Chấn Hám đột nhiên nghĩ tới Ngải Vi Nhĩ đi tới bờ sông tìm nhặt vỏ sò để làm ma pháp quyển trục, bất chợt giật mình nhanh chóng chạy tới.

Đúng là Ngải Vi Nhĩ đã có chuyện xảy ra rồi.

Trên bãi bùn ven sông Tang kiền hà, Ngải Vi Nhĩ cả người đang ôm một đống vỏ sò, đứng trên bãi bùn lớn tiếng la hét tỏ ra giận dữ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bị nàng ta mắng là bốn năm mươi tên Bỉ mông tráng hán đang đứng nơi nước nông, bọn này da tóc đen bóng, cái đầu to lớn trên đôi vai thô tráng, khuôn mặt to lớn như của Thất Cách tộc. Bùn và nước sông dính đầy trên thắt lưng, nhìn không ra được chúng cao tới mức nào, nhưng vẻ cường tráng của chúng thì thấy rõ như ban ngày, đôi vai của bọn chúng thậm chí so với cự tượng võ sĩ cũng không hề thua kém.

Vẻ mặt của bọn đại hán Bỉ Mông này đều như cam chịu, đối với lời mắng chửi của Ngải Vi Nhĩ chỉ biết nhún vai chịu đựng, thỉnh thoảng há miệng ra nói lại một hai câu.

Miệng của chúng quả thật là rất lớn, răng chúng sắc nhọn như dao làm cho Lưu Chấn Hám trong lòng cảm thấy rất khẩn trương.

"Bà nội các ngươi, bọn súc sinh không có mắt, dám đến địa bàn của ta gây rối! Vi Nhĩ, nhanh quay lại đây!" Bùn nhão làm chậm cước bộ, Lưu Chấn Hám người chưa tới đã ngoác miệng gọi lớn.

Ngải Vi Nhĩ nhìn thấy Lý Sát liền nhanh chóng chạy tới, thân hình mềm mại chạy như bay trên bãi bùn.

"Chuyện gì vậy?" Lưu Chấn Hám liều mạng giũ mạnh bùn chạy nhanh tới. Mấy tên tráng hán Bỉ Mông xem ra không hề có ác ý, bằng không với dáng người của chúng thu thập mỹ nhân ngư thì Ngải Vi Nhĩ chỉ có thủy hệ ma pháp gà mờ chẳng có được tác dụng chống đỡ.

"Thật là quá đáng mà!" Ngải Vi Nhĩ mặt đỏ hồng nói:"Ta ở trong nước đang thu thập vỏ sò, vừa mới lên tới chỗ nước nông chuẩn bị lên bờ thì một cái đầu to lớn khốn kiếp đột nhiên nổi lên ngay bên cạnh thân mình, lại còn nhìn ta cười cợt nữa chứ, hắn há to cái miệng ra phun đầy bong bóng! Thật là muốn hù chết người ta mà!"

Ngải Vi Nhĩ khoa tay diễn tả điệu bộ, như hình dung lại cảm giác khủng bố của cái miệng to ngoác ra đó.

"Đây là nguyên nhân nàng mắng bọn chúng sao?" Lưu Chấn Hám thực sự có chỗ khóc cười không xong, bọn Côn khắc thổi còi báo hiệu trên cao pha cũng quá mẫn cảm a. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Bọn chúng quá thô lỗ, không nhìn nhận cái lỗi của mình, mấy người đi ra cũng không cần quan tâm đến ai. Ta tốt xấu gì cũng là công chúa mà..." Ngải Vi Nhĩ giận dữ.

Bọn dân binh vừa đến bên cạnh khuôn mặt cũng đều đỏ cả lên, đặc biệt là Cổ Đức, tròng mắt màu đen của hắn trở nên ảm đạm chán nản.

Xa xa bọn tráng hán Bỉ Mông đứng bàn luận một hồi rồi từ mặt nước bước lên trên bãi bùn, thân hình bọn chúng quả nhiên không hề thua kém Nga lặc phân cự tượng, khoảng chừng hai nhận, tuy so với Mãnh mã võ sĩ còn thấp hơn nhưng cũng là quá mức rồi.

Bọn chúng toàn thân trên dưới chỉ có mang một chiếc khố ngắn bằng da, cánh tay để trần, , tròng mắt chuyển động qua lại rất là linh hoạt.

"Trời ạ! Đây là hồng thổ cao pha sao? Hà, Khế Đắc Mã Lợi Á!' Một vị tráng hán đầu lĩnh giang hai tay tỏ vẻ hòa bình, cảm thán nói.

"Các ngươi là ai?" Lưu Chấn Hám hung tợn nhìn chúng hỏi. Quả Quả và tiểu trư tể nhảy xuống vai hắn, nhìn qua bọn tráng hán này mấy chục lần.

"Hà, Khế đắc mã lợi á! Bọn ta là..." Đầu lĩnh Bỉ Mông tráng hán vừa tính mở miệng nói, An Độ Lan trưởng lão ho sù sụ từ phía sau tiến tới, hai tay ôm bụng, thở dốc một hồi ngửng đầu nói:"Đừng hiểu lầm... là người của ta! Là ..."

"Ta biết là người mình, ta nhìn ra được bọn họ là Bỉ Mông. Tán mỹ thần!" Lưu Chấn Hám ra dáng vẻ quý tộc nói:"Nhưng bọn họ đụng vào gia quyến của lãnh chủ đại nhân, điều này không thể tha thứ được!"

"Lý Sát! Chờ một chút!" Hải Luân tiến lại.

Hải Luân giơ tay kêu bọn dân binh vây quanh đang kiếm bạt cung giương hạ vũ khí xuống, sau đó nói với Lưu Chấn Hám:"Huynh không hỏi người khác xem việc gì mà đã mở miệng trách mắng loạn cả lên!"

Kệ chúng là ai, bọn này cũng rất là cường đại. Lưu Chấn Hám nghĩ thầm.

"Bọn họ là người Hào tư tộc, là phụ dong Bỉ Nhĩ tộc, Lý Sát huynh tùy tiện trách mắng dân chúng của quý tộc khác, điều này sẽ dẫn tới tranh chấp không cần thiết, thêm nữa Tang kiền hà không phải là lãnh địa của huynh..." Hải Luân thở gấp

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Huyết Phi Đằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook