Thú Huyết Phi Đằng

Quyển 7 - Chương 112: Ngọn gió văn hóa thổi đến trên hoang nguyên

Tĩnh Quan

08/06/2016

"Nói bậy! Người Hào tư tộc ta đã thấy qua! Làm gì cường tráng như thế này?" Lưu Chấn Hám đánh giá bọn tráng hán này từ trên xuống dưới, hắn nghĩ lại lúc ở Thần miếu Quả Quả đánh con Dung nham điêu xỉ thú tơi bời hoa lá, chủ nhân con Dung nham điêu xỉ thú đó, Phổ Ước Nhĩ tế tự đại nhân không phải là người Nhân mã tộc hay sao, ở Mặc tinh hạp cốc lúc đến gặp Ám tinh linh, thủ hạ của Hùng nhân Duy Ai Lý không phải là có Thần tiễn thủ người Nhân mã tộc hay sao? Mấy tên Nhân mã tộc gầy gò đó so với bọn tráng hán này cũng giống như quả cà chua so với bí đao, nếu nói đều là Hào tư tộc sao thể hình lại cách biệt lớn đến vậy chứ?

"Ta dựa vào đâu để tin? Ta không tin được!" Lưu Chấn Hám không chút hảo ý nào khi đánh giá bọn Bỉ Mông tráng hán này, nhìn thấy sau lưng đối phương chợt trào ra một hơi lương khí.

"Đại nhân! Bọn họ là Hà mã nhân, thể hình to lớn cũng đúng thôi!" An Độ Lan trưởng lão ba chân bốn cẳng chạy vội tới, chạy gấp một cách ngu ngốc như vậy mà Đại mạo trưởng lão như không thấy gì mệt nhọc.

"Hà mã cũng tính là Hào tư tộc sao? Hào tư tộc này còn có mấy chi nữa vậy?" Lưu Chấn Hám ngơ ngác.

"Hào tư tộc còn có Ban mã nhân (người ngựa vằn), tổng giám ngục trưởng hiện tại của vương quốc chính là Ban mã nhân, là cấp trên của thúc thúc. Hào tư tộc chỉ còn một chi gần nữa là Lạc mã nhân (lạc mã: lạc đà không bướu), được vương quốc đặc biệt sai phái đi vùng biên thùy Tây Bắc cùng Áo Thôi Tư Đặc Đà điểu tộc trấn thủ ốc đảo trên sa mạc. Bọn họ đều được tính là phụ dong tộc của Bỉ nhĩ tộc..." Hải Luân nhỏ giọng giới thiệu.

"Ta cũng là quý tộc, mắng bọn chúng thì mắng, có làm sao đâu? Hùng tộc lãnh chủ của bọn chúng lại dám tự thân đến tìm ta gây gổ sao?" Lưu Chấn Hám suy nghĩ.

"Muốn gì thì cứ đến tìm ta." Cổ Đức đứng bên cạnh gật đầu.

"Tìm ta! Phan Suất ngươi nặng tay như vậy lỡ như đánh người ta thành tàn phế thì không tốt đâu!" Khoa Lý Nạp cười ha hả vung thanh tượng nha trường đao (đao làm bằng ngà voi) lên.

Ngải Vi Nhĩ nghe vậy gật đầu, mặt mày rạng rỡ.

"Không nên đùa giỡn, Khoa Lý Nạp! Đừng nói là ngươi, chỉ cần là Văn Sâm Đặc con ngươi cũng đánh đến mức làm bọn ta phải lo kiếm tiền bồi thường tiền thuốc men chữa trị rồi." Hải Luân chau mày quở trách.

"Hà, Khế Đắc Mã lợi á" Đầu lĩnh bọn Hà mã nhân vỗ hai bên thái dương, ra vẻ đành chịu của một vị tú tài gặp phải đao binh.

"Nghe muội nói cho xong đã." Hải Luân nhìn lão Lưu cười nói:"Lý Sát chắc huynh cũng biết Bỉ Mông sử thi cùng với Tế tự pháp điển là sử liệu trân quý như nhau phải không? Bỉ Mông sử thi so với pháp điển còn ghi chép tường tận hơn về các khổ nạn Bỉ Mông đã từng trải qua. Nhưng huynh có biết ai là người ngâm chúng không?"

Lưu Chấn Hám lắc đầu.

"Bỉ Mông sử thi còn có tên là Hà mã sử thi, điều này có làm huynh biết ai là người ngâm chúng không?" Hải Luân nói.

"Bọn chúng ngâm?" Lưu Chấn Hám và Ngải Vi Nhĩ đều giật mình, bọn Hà mã nhân thô tráng xấu xí như vậy lại có thể ngâm thơ?

"Khế đắc mã lợi á, vị tế tự tiểu thư Phúc Khắc Tư này, xin cảm tạ tri thức uyên bác của nàng về chúng tôi." Vị Hà mã thi nhân đầu lĩnh cẩn trọng gật đầu hướng về Hải Luân tạ ơn.

"Hà mã nhân trong Bỉ Mông là ngâm du thi nhân (người hát rong) có danh tiếng nhất đó! Ngâm du thi nhân có thể là Vô miện quý tộc (quý tộc không có mũ miện), rất được người dân bách tính kính yêu. Lý Sát, huynh nên bỏ cái dáng điệu quý tộc vừa rồi đi, cho dù là quân vương đối diện với một vị ngâm du thi nhân thì cũng phải tươi cười, đây không phải là ra oai đùa bỡn mà là lễ mạo quý tộc phải có." Hải Luân nói càng lúc càng nhỏ giọng.

"Thi nhân?" Lưu Chấn Hám lắc mạnh đầu cười khổ một hồi.

"Lãnh chủ đại nhân. Tên ta là Áo Ni Nhĩ! Ta đại biểu cho Hà mã tộc ở Tang kiền hà đã qua đời biểu thị lòng biết lỗi vạn phần đối với việc mạo muội đến nơi này..." Hà mã đầu lĩnh gắng hết sức thể hiện khí chất lãng mạn.

"Chờ một chút đã!" Lưu Chấn Hám ngắt lời Hà mã thi nhân Áo Ni Nhĩ, quay đầu nói với Cổ Đức:"Phan Suất, đi ngay, lấy cho ta một cây chổi tới đây."

"Lấy chổi để làm gì?" Cổ Đức hỏi.

"Để ta trước hết quét sạch đám gai ốc mới nổi trên người ta cái đã." Lưu Chấn Hám bị cái kiểu nói ra vẻ ta đây là người có văn hóa của Hà mã thi nhân làm cho cả người nổi đầy gai ốc.

Bọn Hà mã thi nhân bị vị lãnh chủ không có nghệ thuật tu dưỡng làm cho nghẹn lời, tên này trắng mắt nhìn tên kia.

"Các ngươi tới đây làm chi? Lãnh địa Bỉ Nhĩ tộc ở phía Nam của Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm, các ngươi vì sao lại đến Đông Bắc hành tỉnh? Là đến để hát dạo kiếm tiền sao?" Lưu Chấn Hám hỏi.Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)



"Khảm Mạt Tư tại thượng! Lãnh chủ đại nhân! Ta không cho ngài vũ nhục Hà mã ngâm du thi nhân ưu nhã bọn ta! Ta phản đối! Chúng ta không phải là loại ti tiện như các viện ca kịch nhân loại Bị Yêm Nam Ca Thủ (ca sỹ pê-đê, ca sỹ chuyển giới)! Áo Ni Nhĩ ngoác cái miệng rộng lớn như cái chậu ra cãi, khuôn mặt bằng phẳng lộ nét bi tráng.

Các Hà mã thi nhân khác cũng vung tay gào thét phía sau lưng y trợ uy nhưng nhanh chóng bị trường đao và ánh mắt lạnh lùng của bọn Mãnh mã đại lực sĩ cắt ngang ý tưởng tiếp tục làm trò trẻ nít như vậy nữa.

"Là như vậy, Lý Sát đại nhân." Đại mạo An Độ Lan chầm chậm bước tới:"Hà mã và Nga lặc phân cự tượng đều giống nhau, bởi vì thể chất của họ nên mỗi năm phải ăn hồng thổ này, cho nên vào lúc này hằng năm bọn họ đều đi đến Hồng thổ cao pha, lão tăng cũng có một chút quan hệ. Mấy thi nhân này đều lãng mạn phi thường, thơ của họ cũng rất có ý tứ."

Mấy tên Lục đảng Đường lang cũng gật đầu phụ họa.

"Là vậy a..." Lưu Chấn Hám sờ cằm.

An Độ Lan trưởng lão nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Hà mã thi nhân Áo Ni Nhĩ.

"Hồng thổ cao pha lãnh chủ đại nhân tôn kính và khẳng khái, hồng thổ cao pha thực là dùng không hết, Hà mã bọn ta đến đây ăn một chút hồng thổ, tịnh đối với ngài không có tổn thất và ngại ngùng gì." Áo Ni Nhĩ đối diện với lãnh chủ đại nhân mặt tà ác so đo cân nhắc ba lần bảy lượt, chỉ cúi đầu bỏ qua tự ái văn nhân, gật đầu cười nói.

"Lãnh chủ đại nhân, là như vậy đó, bọn ta Hà mã thi nhân trong một ngày phải trở về trong nước một lần, bằng không da sẽ bị nứt nẻ. Bộ lạc bọn ta trước kia do lãnh chủ đại nhân di chuyển sang Nam Thập Tự Tinh Sâm Lâm, bên đó không có dòng sông lớn nào, thực sự không có cách nào đưa bọn ta tới được nên đã cắt đứt quan hệ. Bọn ta đi thẳng đến bờ sông Tang kiền hà sống lưu lãng, dùng thơ của bọn ta tô điểm hoang nguyên, tôn hoang nguyên lên, ca ngợi hoang nguyên, là nơi giống như mẫu thân dưỡng dục Bỉ Mông bọn ta. Mỗi năm một lần ăn hồng thổ đã là tập quán của chúng ta, vừa rồi ở dưới nước ta chỉ là muốn tán thưởng sắc đẹp của vị tiểu thư xinh xắn đó thôi, không hề có chút ác ý! Ngài biết đấy, thi nhân nhìn thấy sự vật nào xinh đẹp đều rung động ý thơ, ta cũng không ngoại lệ. Khế đắc mã lợi á!" Hà mã nhân Áo Nhi Nĩ tròng mắt xoay chuyển nhìn tới nhìn lui vị lãnh chủ đại nhân này, xem ra lãnh chủ đại nhân này có thể không phải là loại Bỉ Mông biết nói chuyện, y có điểm lo lắng tên lãnh chủ đại nhân này cố tình gây sự, vừa rồi tự thân hắn cũng quá đa sự, nhìn nữ hài đó ngoác miệng cười làm gì không biết.

"Các ngươi sinh sống trong Tang kiền hà phải tính là nằm trong thủy tộc. Vương quốc vì sao không chiêu mộ các ngươi nhập ngũ? Thủy quân của vương quốc chỉ có hai chi, một chi là Mô đặc tộc Quy nhân, một chi là Tả đan nô tộc Oa nhân (người ếch), thể hình các ngươi cường tráng hơn bọn chúng nhiều, cho dù là trong Hải tộc chiến sĩ cũng có rất ít chiến sĩ cường tráng như thế này." Lưu Chấn Hám cười hắc hắc.

"Đại nhân, ngài quên rồi sao? Hà mã là tộc nằm trong Hào tư tộc, cũng như Oa ngưu nhân của Bố nhĩ tộc, biên chế của bọn ta chỉ tính trong bổn tộc. Hào tư tộc không đào tạo ra chiến sĩ cho nên nam tử thành niên của Nhân mã tộc đều là thợ săn và cung tiễn thủ giỏi nhất vương quốc. So với Hà mã xúi quẩy bọn ta, bởi vì thể hình quá to lớn, bất kể cái gì cũng bị bọn ta kéo mạnh một cái là đứt hết dây, cho nên bọn ta bị tông tộc bài xích không tuyển vào trong phạm vi cung tiễn thủ. Quá tiếc nuối! Thực ra lúc còn nhỏ mộng tưởng thực sự của ta là trở thành một vị Thần tiễn Triết Cầm đó." Áo Ni Nhĩ tắc lưỡi cất tiếng than.

Thần tiễn Triết Cầm trong quân đội Bỉ Mông là danh hiệu của cung tiễn thủ siêu quần bạt tụy, cũng giống như Cự ma liệp thủ, đều là đại danh của dũng sĩ. Lưu Chấn Hám tưởng tượng tới cảnh hà mã kéo cung, cả người run lên muốn bật cười thành tiếng.

"Đại nhân, ngài xem..." Áo Ni Nhĩ ngập ngừng nói.

"Đây toàn là tộc nhân của ngươi sao?" Lưu Chấn Hám chỉ vào sau lưng y hỏi.

"Còn có những người phụ nữ, già yếu, trẻ con đang đi tới khúc sông này thôi mà cũng chưa tới nơi. Bọn ta nhân khẩu rất ít chỉ có ba trăm người, chỉ cần có chút ít hồng thổ để ăn thôi." Áo Ni Nhĩ càng lúc càng phát hiện ra ánh mắt của lãnh chủ này có điều quỷ dị, nhanh chóng khom lưng xuống.

Rốt cục ở trên Hồng thổ này, không mềm dẻo thì không đi được.

"Khế đắc mã lợi á! Bỉ Mông ở dưới mái hiên thấp không thể không cúi đầu." Áo Ni Nhĩ cao hứng sáng tác câu thơ nhỏ biểu thị tâm tình hiện tại.

"Ba trăm nhân khẩu ta có thể nuôi dưỡng được, các vị hôm nay khỏi phải đi ngâm du lưu lãng nữa, cứ lấy nơi này làm nhà của các vị đi. Hồng thổ cao pha từng được quốc vương đặc biệt đặt tên là Phỉ Lãnh Thúy, phía Nam Tang kiền hà toàn bộ đều là do bản lãnh chủ đại nhân Lý Sát Chấn Hám Lưu sở hữu, ta các vị hai sự lựa chọn, hoặc là bỏ tật ăn hồng thổ, hoặc là theo ta." Lưu Chấn Hám xoa xoa cái bụng của Áo Ni Nhĩ:"Ngươi nên giảm béo đi!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Khế đắc mã lợi á! Ngài làm vậy là cưỡng bách! Lãnh chủ đại nhân!" Áo Ni Nhĩ đảo tròng mắt.

"Nói đúng rồi! Chính là cưỡng bách!" Lưu Chấn Hám cười lớn, tay cầm Mật tập trận chọc vào Áo Ni Nhĩ.

Nhìn thấy cái nhìn giận dữ của Bỉ Mông dân binh bên cạnh, lại thấy bọn chúng cơ bắp chắc nịch như đá, Áo Ni Nhĩ biết là không còn hy vọng gì rồi.

"Còn không đáp ừng thì ta sẽ nuốt lời, toàn bộ nhanh chóng cút thẳng ra khỏi chỗ này cho ta." Lưu Chấn Hám sốt ruột nói.

Bọn Hà mã giận dữ nhìn hắn, thứ hung hăng cưỡng bách này tuyệt đối là sỉ nhục lòng tự tôn của mấy thi nhân này.

"Đạo sư của ta chính là Chiến tranh cự thú tế tự Hải Luân duy nhất của vương quốc, nếu như các ngươi có điều gì bất mãn thì cứ đến Quý tộc Giám sát viện tố cáo, chỉ cần báo ra danh tự của ta!" Lưu Chấn Hám kéo Hải Luân lại, chỉ Mỹ đỗ toa huy chương bằng bạc trên ngực tiểu hồ ly.

Toàn bộ bọn Hà mã đều tròn mắt nhìn.

Mỹ đỗ toa huy chương bằng bạc chỉ có Á long tế tự mới có thể có! Đến mức Mỹ đỗ toa huy chương bằng vàng trên toàn vương quốc cũng chỉ có Hỏa phượng hoàng tế tự Mục Lý Ni Áo đại nhân có được thôi.



"Khế đắc mã lợi á! Vị tế tự đại nhân mỹ lệ này nguyên lai lại là Hải Luân tiểu thư trong truyền thuyết! Ta rất hạnh phúc! Từ sau khi nghe danh tiếng ngài vang động cả Uy Sắt Tư Bàng, Hà mã thi nhân bọn ta đã sớm nghĩ tới việc ca tụng vẻ đẹp và uy vũ của ngài!" Áo Ni Nhĩ quỳ xuống đất, dang hai tay đầy thâm tình nhìn Hải Luân.

Quả Quả vỗ bụng, chỉ về cái bụng to đầy mỡ của Hà mã thi nhân, lăn người trên đất cười tâng bốc.

Lão Lưu lập tức nháy mắt ra hiệu với Hải Luân.

Hải Luân ngại ngùng hết mức, ho khan hai tiếng rồi đành dày mặt nói:"Áo Ni Nhĩ thi nhân tôn kính, ta thực đang thiếu người tùy tùng, nếu như ngài không muốn..."

"Đáp ứng, đáp ứng. Khế đắc mã lợi á, có thể làm tùy tùng cho Hải Luân đại nhân là vinh hạnh cho cả tộc Hà mã!" Áo Ni Nhĩ lập tức đáp ứng, liếc lão Lưu một cái thị uy.

"Ta và Hải Luân đạo sư không có gì phân biệt, tùy tùng cho nàng ấy cũng là tùy tùng cho ta, ngươi chết cũng phải nhớ lấy điều này." Lưu Chấn Hám ôm bụng cùng bọn dân binh cười một trận.

Bọn Hà mã há miệng to như chậu máu, cười hề hề nhìn vào Hải Luân.

Hải Luân gật đầu.

Áo Ni Nhĩ chỉ còn một suy nghĩ cuối cùng trong đầu là lỡ lên thuyền giặc rồi.

"Bọn ta Hà mã tộc là ngâm du thi nhân trời sinh, hy vọng đại nhân không cần phải đoạt lấy niềm yêu thích của bọn ta!" Áo Ni Nhĩ vội vàng nói, xem ra vị lãnh chủ đại nhân này đối với nghệ thuật không hề có chút hứng thú.

"Ngươi chỉ cần theo ta đánh cường đạo thổ phỉ thì ngươi ngâm thơ hay làm phép phù thủy gì ta cũng không để ý!" Lưu Chấn Hám cười hắc hắc chỉ Ngải Vi Nhĩ phía sau lưng nói:"Đây là lão bản nương."

"Lão bản nương mỹ lệ, ta rất vinh hạnh trở thành thành viên của Phỉ Lãnh Thúy." Áo Ni Nhĩ thật thà cười nói, miệng ngoác ra tới mang tai.

Ngải Vi Nhĩ nhếch môi.

Không cần phải nói, lại có thêm một lũ la hán bụng bự. Ngải Vi Nhĩ khẽ càm ràm.

"Đây là thiếu gia và tiểu thư." Lưu Chấn Hám chỉ Quả Quả và tiểu trư tể ở trên mặt đất nói.

"Thiếu gia..." Áo Ni Nhĩ cúi đầu, ngơ ngác suýt chút nữa là đã bật cười, tâm lý có một trận khoái cảm báo phục, ha ha, để cho ngươi nắm giữ hồng thổ uy hiếp người khác. Khế đắc mã lợi á, hắc hắc, hài tử của ngươi chính là thú thân..."

Bọn Hà mã nhìn dung nhan mỹ lệ của Ngải Vi Nhĩ, mục quang tức thì có tia ám muội, có mấy âm thanh nhỏ xì xào truyền vào tai chỉ trỏ nói linh tinh.

Gương mặt mỗi người đều tỏ vẻ thương hại và giận dữ.

Ngải Vi Nhĩ bị bọn chúng nhìn ngó suy đoán lung tung làm cho mặt đỏ hồng, vừa tính mở miệng giải thích, tròng mắt nhỏ xíu của Khách Thu Toa chợt chuyển động loạn xạ, đi lạch bạch ngúng nguẩy cái mông đít đến bên chân Ngải Vi Nhĩ, thân mật cọ vào cái quần của nàng, miệng lầm thầm như ngủ mê.

Ngải Vi Nhĩ than dài một hơi, ôm tiểu trư tể vào lòng, nàng biết cho dù có lấy hết nước sông Tang kiền hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Khách Thu Toa kêu "ba tức ba tức" thân mật, hôn hít vương đầy nước bọt khắp mặt nàng.

"Để lão tử ngươi về đánh ngươi một trận!" Ngải Vi Nhĩ lau giúp tên tiểu yêu này.

"Lý Sát, cái trứng lộn nhà huynh! Huynh không biết lễ hiền hạ sĩ sao?" Hải Luân nhỏ giọng nói bên tai Lưu Chấn Hám.

"Ta lễ hiền hạ sĩ cái rắm thối!" Lưu Chấn Hám đáp

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Huyết Phi Đằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook