Quyển 7 - Chương 109: Sự cường hóa của võ sĩ mạnh nhất Đông phương
Tĩnh Quan
08/06/2016
Lúc bọn Hùng miêu và Ngao nhân tiến lên phía trước, Tạp Lỗ chính ra muốn quay đầu chạy trốn.
Thân là lãnh đạo bọn nô lệ, Tạp Lỗ phát hiện rằng bản thân hắn trong lúc chiến đấu nên ngồi ở cuối đội ngũ để chỉ huy là một điều hết sức hợp lý.
Hơn bốn trăm tên Thực nhân ma vây đánh hơn một trăm tên Hùng địa tinh, dù là dùng đầu gối để suy nghĩ thì cũng có thể biết được kết quả như thế nào rồi.
Nếu như không phải là do các thạch trụ hình mặt người khổng lồ ngăn cản không cho bốn trăm tên Thực nhân ma triển khai chiến tuyến thì có lẽ đã sớm quét sạch phòng tuyến co cụm của bọn Hùng địa tinh đang sợ hãi rồi.
Đặc biệt là hai mươi tên cự ma đầu lĩnh thân hình đều cao khoảng ba nhận, thể cách thô dã hùng tráng. Lúc bọn chúng xông qua, Tạp Lỗ cơ hồ có ảo giác như mặt đất bị chúng làm chấn động rung lên.
Cự ma cũng chính là Thực nhân ma giống đực.
Trong quân đội Bỉ Mông chỉ có chiến sĩ từng đơn độc săn giết được Thực nhân ma đực là có đủ tư cách để được xưng tụng là Cự ma liệp thủ. Đây là một vinh dự của dũng sĩ, cũng giống như huân chương cao quý, lông vũ có thấm máu tươi màu lam nhuộm đỏ là chứng minh của bọn họ, chỉ thân phận dũng sĩ Cự ma liệp thủ mới được mang. Lúc họ tiếp xúc với quý tộc có thể được miễn lễ tiết bỏ mũ chào.
Săn giết cự ma tịnh không phải là một việc dễ dàng, Thực nhân ma đực thông thường đều có mười mấy Thực nhân ma cái đi theo bên cạnh, hơn nữa thực lực của bọn chúng cũng rất siêu tuyệt phi phàm.
Băng cướp Thực nhân ma này tay cầm thạch chùy nặng nề hình con thoi, vung múa nhẹ nhàng không hề nhìn thấy có điểm nào gắng sức, lúc lao tới thì một chùy thường là đánh cho cả hai trăm tên đứng bên phải chạy tán loạn.
Thực nhân ma cái ùn ùn kéo đến, thân hình bọn chúng so ra còn cao lớn hơn Hùng địa tinh nhiều, bọn chúng huy động tuy chỉ mộc bổng nhưng lực lượng cũng không hề yếu, thêm nữa số lượng chúng đông gấp nhiều lần Hùng địa tinh cho nên đánh cho bọn Hùng địa tinh phải tháo lùi liên tục.
Đảm lượng của bọn Hùng địa tinh cũng tương ứng với nhân số, đây là đặc tính di truyền chủ yếu của chủng tộc nhát gan này, thường thường chỉ quen thói theo đóm ăn tàn, ví dụ như ngày hôm qua chúng khi phụ Thứ vị nhân Hải câu hồng tộc và Xú dứu nhân Côn khắc tộc thì thật là oai phong lẫm liệt.
Hùng địa tinh bị ép vào giữa hai thạch trụ to lớn, ba mặt bị vây đánh khổ không nói hết, thỉnh thoảng lại có tên bị thạch chùy đánh cho cả người bay tung lên.
Tạp Lỗ vốn đã muốn chuồn từ sớm.
Có mấy tên Hùng địa tinh nhát gan không còn chút lòng tin nào nữa, chúng quay đầu cướp đường mà chạy, Tạp Lỗ chính là đang do dự có nên học theo bọn chúng hay không thì mấy tên quỷ nhát gan này vừa mới chạy ra xa được mấy bước liền bị từng cây lăng thương sáng như tuyết đâm xuyên qua đầu, mang theo máu và óc bay tung tóe cắm vào phía sau Hùng địa tinh khoảng năm bước chân ngựa giống như là một giới hạn được dựng lên trong lòng bọn Hùng địa tinh đang chuẩn bị bỏ trốn.
Bọn Bạo Hùng võ sĩ mắt đen này thân hình như tòa tháp sắt, lại còn có bọn Kim mao sư tử (chú thích: Bọn địa tinh không biết đó là Hùng miêu và Ngao nhân), chỉ nhìn một cái là biết ngay không phải bọn hiền lành gì, lại còn thêm một vị lãnh chủ đại nhân nhãn thần lạnh lẽo ở phía sau. Tiểu trư tể trong lòng hắn mới thực sự là vũ khí chết người. Cùng chiến đấu với Thực nhân ma thì có thể còn gắng gượng chịu được mấy chùy nhưng đối với tên tiểu quỷ này chỉ là có đường chết chứ không cách nào sống nổi, nó có thể là một cây nỏ bắn mãi không hết a.
Lúc Khương chi nhẫn nại quỳ ca vang lên, bọn cường đạo Hùng địa tinh và Thực nhân ma đều bị mắc phải, thảy đều bị ép thành một cái mụn cóc lớn. Tà ác quang hoàn của Khương chi nhẫn nại quỳ ca úp chụp lấy cả hai nhóm cường đạo đang quấn vào nhau chiến đấu, bọn Hùng địa tinh nhân số thua sút bị Tà ác quang hoàn này gia trì lên lập tức bị bọn Thực nhân ma chiếm ưu thế về nhân số đánh cho té nhào.
Lui thì không dám lui, đánh thì đánh không lại, Hùng địa tinh trong lòng đắng nghét còn hơn cả hoàng liên.
Nhìn thấy tình hình càng lúc càng thêm bất lợi, Tạp Lỗ hoảng hốt gấp rút vứt bỏ chức vụ đốc quân của mình nhanh chóng tìm đường chạy trốn.
Tà ác quang hoàn của Khương chi nhẫn nại quỳ ca không hề ảnh hưởng tới Tạp Lỗ núp sau đội hình, cho nên Tạp Lỗ rất tỉnh táo suy tính xem mình có nên bôi dầu vào chân để chạy hay không.
Nhìn thấy bọn Hùng miêu và Ngao nhân ào ào xông tới như ong vỡ tổ, Tạp Lỗ nhanh chóng chuyển thân gấp rút quay trở lại chiến trường.
Bọn Hùng miêu võ sĩ chưa đến nơi thì lăng thương đã rời khỏi tay bay ra, mũi lăng thương nhọn hoắc xé gió rít lên hung mãnh cắm vào thân thể của bọn Thực nhân ma đang hăng say chiến đấu ở hàng đầu tiên.
Đang đánh nhau với Hùng địa tinh mà chưa thể kết thúc được chính là Thực nhân ma bộ lạc có khoảng hai mươi mấy người, thạch chùy to lớn trong tay chúng không gì địch nổi đánh bẹp đầu bọn Hùng địa tinh thậm chí còn có thể đánh chúng không còn cổ vì chiếc cổ nối với thân mình đã bị đánh bay.
Lực lượng mạnh mẽ của chúng thực đã đến trình độ làm người ta căm phẫn, có mấy tên Hùng địa tinh bị chúng ném lên trên thạch trụ, chồng chất lên nhau vẫn còn có thể rơi trở lại, xương cốt lồng ngực và sau lưng khoảnh khắc đã nát thành bột phấn.
So sánh lại, gậy đầu đinh trong tay Hùng địa tinh lực uy hiếp thật quá bé nhỏ, thân thể cự ma toàn thân đều là màu xám xanh, trên đó dày đặc những hoa văn của đồ đằng thị tộc đặc trưng, mỗi tên cự ma thành niên lớp da đều có kỹ năng thạch hóa (hóa thành đá) trời sinh, chỉ cần tiến nhập chiến trường, lớp da của chúng có thể bảo vệ chúng khỏi những thương hại vật lý đến một trình độ nhất định, lại có năng lực kháng độc phụ trợ.
Cùng dị khúc đồng công (tuy khác nhau nhưng hiệu quả như nhau) với chúng là Cự tượng dũng sĩ Nga Lặc Phân, da của cự tượng võ sĩ trời sinh không biết đau đớn, bền chắc như cao su, giống như cự ma đều là đấu sĩ trời sinh điển hình.
Gậy đầu đinh của bọn Hùng địa tinh thật không thể làm cho mấy tên cự ma này phải chịu thương tích nặng nề, ngược lại càng làm cho chúng thêm giận dữ và tàn bạo, thạch chùy vung múa liên tục mở ra từng cái lỗ hổng, có tên giết đến mức cao hứng quá chộp lấy một tên Hùng địa tinh đưa lên miệng ngoạm một miếng, thịt địa tinh thường là rất xấu, không phải là loại Thực nhân ma thích ăn nhưng lúc chiến đấu hăng say thì cự ma rất thích hưởng thụ máu nóng cùng thịt của bọn chúng, bởi vì điều này làm cho bọn Thực nhân ma thêm biến thành cuồng dã.
Lúc bọn Hùng địa tinh khổ sở mà không thể nào chạy trốn thì từng đạo ngân quang lóe lên, bọn cự ma cao lớn cường tráng đột nhiên giống như vừa mọc thêm đôi cánh của chim, nghiêng người bay lên, thân hình thô tráng tại không trung làm thành một động tác ưu nhã.
Một lúc sau bọn Hùng địa tinh đột nhiên phát hiện ra cự ma bay xéo lên mỗi tên đều bị cắm một thanh gì vào dưới yết hầu chỉ lòi ra nửa cái cán, chừng như là nửa phần sau của lăng thương. Thực nhân ma bị lăng thương phóng trúng bắn lên không mang theo mũi thương đập mạnh vào đồng bọn phía sau, lăng thương mang theo một lực lượng mạnh mẽ vô bì giống như là que xiên thịt nướng, xiên cả bọn thành một xâu.
Bọn Hùng địa tinh còn có thể hoạt động nhân cơ hội này gấp rút lui về phía sau, vừa mới bị quấn chặt lấy không thể thoát thân, cơ hội khó đến lần hai nên lần này không thể phạm sai lầm, qua khóe mắt chúng nhìn thấy bọn Hùng miêu và Ngao nhân dũng mạnh tiến đến, trong lòng liền nghĩ để bọn này xông qua, cự ma quá mạnh, chỉ có bọn họ mới đấu chọi được.
Bọn "Phỉ Lãnh Thúy dân binh" nhanh chóng lộn mèo một vòng, trực tiếp đạp lên đầu bọn Hùng địa tinh đang rút lui để xông tới, nhanh chóng đứng vào bãi đất trống mà bọn Hùng địa tinh vừa mới rời đi.
Động tác nhanh chóng lẹ làng của bọn chúng làm cho lũ cường đạo động dung.
Bọn Hùng miêu võ sĩ trong lúc xoay người ở không trung mỗi người đã nắm hai thanh lăng thương thuận thế rút từ sau lưng ra cầm trên tay, sau lưng chúng là mấy thanh hung khí Tam lăng thương cắm dày đặc. Hùng miêu khí thế so với tam lăng thương càng thêm uy mãnh mạnh mẽ. Bọn Ngao nhân chiến sĩ mỗi người cầm một cây La toa thú bổng cốt màu trắng, chỗ khớp to lớn vô cùng, bọn chúng nhãn thần khí thế hào hùng tựa hồ thiên hạ ai là địch thủ.
Cự ma vẫn là cự ma.
Yết hầu trúng thương lại không bị chết, từng tên vất vả đứng lên từ mặt đất, lấy tay nắm lăng thương trên yết hầu, từng chút từng chút rút ra, bọn cường đạo xung quanh nguyên là đánh nhau chưa dứt cảm thấy được bầu không khí đặc trưng trong chiến trường, mỗi người tự thu tay lại, lui về vị trí của mình.
Hai bên nhìn chằm chằm vào nhau như hổ đói.
Bọn cự ma thống khổ lắc cả hai cái đầu, chậm chạp rút trường thương ra, trên đầu thương có dây xích bằng bạc cột dải thử vĩ nhung cầu màu hồng, lúc rút ra thì đột nhiên phình lên làm cho cự ma đều không nhịn được rống lên một tiếng đau đớn.
Lớp da thạch hóa trời sinh vẫn là cường hãn, miệng vết thương của cự ma tuy bị phá ra rất khủng bố nhưng máu tươi màu lam chảy ra cũng không nhiều, chỉ là trên khuôn mặt màu xám xanh ẩn ước hiện ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Có mấy tên cự ma khiêu khích thè lưỡi liếm máu tươi còn đọng lại trên lăng thương, mắt nhìn bọn Hùng miêu, chỉ còn một tên cự ma lúc rút lăng thương ra thì khí quản máu me nhầy nhụa. Cặp mắt y nhìn bọn Hùng miêu tựa hồ như muốn phóng tới ăn tươi nuốt sống.
Không biết có phải là do di chứng của Tà ác quang hoàn Khương chi nhẫn nại quỳ ca bắt đầu phát tác hay không, rất nhiều Thực nhân ma và Hùng địa tinh đều cảm thấy choáng váng, nhìn trên mặt đất tìm kiếm nước uống.
Cổ Đức hai tay vung ra, ngón giữa chỉ và bọn cự ma đối diện ra dáng khinh thường.
"Bọn cự ma con cháu rùa đen! Lăng thương của ta đây trên bề mặt đều có tẩm độc, ngươi liếm thì cứ việc liếm hết đi!" Phan Suất ợ ra hơi rượu vừa uống, ha ha cười nói.
Cự ma trong cổ họng đều phát ra tiếng gầm giận dữ trầm thấp, ném lăng thương xuống đất, chụp thạch chùy lên vung múa điên cuồng tiến tới, tà ác quang hoàn đối với cự ma ảnh hưởng rất nhỏ, lớp da thạch hóa có tính kháng lại ma chúc, nhiều lắm cũng chỉ làm cho đầu óc bọn chúng có chút trầm mê không hề ảnh hưởng đến tình trạng chiến đấu.
Bọn cự ma thân cao khoảng ba nhận một khi ùn ùn tiến sang như vậy cho dù là cự tượng dũng sĩ cũng không thể ngăn cản được, với lại bọn chúng còn huy độngthạch chùy khổng lồ trầm trọng, loại thạch chùy này có thể dễ dàng đánh nát sọ một con trâu đực.
Cho dù là cùng nhân loại trọng kỵ sĩ danh vang thiên hạ đối trận trong đoạn đường ngắn, sức chạy của Thực nhân ma xem ra cũng không thua kém sức ngựa Lạp túc, nếu như bị thạch chùy được huy động bởi lực lượng mạnh mẽ cùng với thể hình cao ba nhận này đánh trúng, cho dù là trọng kỵ sĩ toàn thân giáp trụ cũng bị đánh nát ngũ tạng mà chết.
Bọn Phỉ Lãnh Thúy dân binh chừng như không hề nhìn thấy cự ma đang điên cuồng lao tới, sắc mặt hết sức thản nhiên.
Mỗi tên Hùng miêu đều loạng choạng, nồng nặc hơi rượu, trên khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ say sưa, khoảng cách giữa bọn họ và cự ma càng lúc càng gần trong tiếng cười lạnh lẽo.
Bọn cự ma cười đanh ác, chúng không tin rằng thế giới này lại có người có thể đứng nguyên bất động mà ngăn chận cả bầy cự ma.
Cho dù có là độc nhãn cự nhân cũng không thể!
Chỉ trong khoảnh khắc cự ma đã tiếp cận có thể vung thạch chùy đánh bọn cẩu hùng lông trắng đen kỳ quái này thành thịt vụn thì Phan tháp võ sĩ đã nhắc nhở nguyên nhân vì sao mà Phan tháp tộc bọn họ lại là chủng tộc Bỉ Mông cường tráng nhất trong Viễn đông đại lục.
Nhìn thấy bọn cự ma đến trước mặt, bọn Hùng miêu đồng thời phun ra một ngụm lớn rượu, hương rượu thơm lừng hòa quyện với bầu không khí chém giết. "Bùng" một tiếng biến thành một đạo hỏa diễm cháy rừng rực chặn đầu bọn cự ma đang chạy tới, phảng phất như hấp thụ năng lực trong nháy mắt làm mấy tên cự ma đang chạy tới biến thành ngọn đuốc sống khổng lồ, khói đen từ trên người chúng bay ra cuồn cuộn, mùi thịt cháy khét hôi thối cùng mùi hương rượu thơm hòa quyện tạo thành một thứ mùi vị quái dị theo gió bay vào mũi mọi người.
Đây là nguyên nhân thần bí mà Phan tháp tộc Hùng miêu võ sĩ có thể trở thành Bỉ Mông mạnh nhất của Ti trù đại lục - Túy tửu cuồng hóa.
Không giống như các chủng tộc Bỉ Mông khác, tộc Hùng miêu tiến nhập cuồng hóa không ỷ vào giận dữ, bọn họ thuần túy ỷ lại vào tửu tinh cao độ.
Cũng khác với các chủng tộc Bỉ Mông tiến nhập cuồng hóa biến thành cỗ máy chém giết, sau khi Tữu túy cuồng hóa Hùng miêu có thể chọn đúng thời khắc quan trọng mà phun rượu trong dạ dày ra, làm rượu mạnh cao độ biến thành Đại túy hiệp phần thân liệt diễm tham gia công kích, yếu tố này không những là đòn "sát thủ giản" ứng phó không kịp mà còn khiến cho Hùng miêu sau khi phun rượu ra có thể bảo trì được đầu óc và chân tay lanh lẹ, chân chính phát huy được đặc điểm mạnh như gấu, lanh lẹ như mèo của Phan tháp tộc. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Liệt diễm bốc hơi nóng rừng rực nhe nanh múa vuốt, khói đen dày đặc bao quanh thân thể cự ma đang bị thiêu đốt đột nhiên biến thành một đoàn cự ma khắp người rực cháy đứng trước mặt Thực nhân ma giống cái.
Tiếng mỡ cháy xèo xèo, vết bỏng làm khiếp người, ánh lửa thật là khủng bố.
Điều này xảy ra thực quá đột ngột làm bọn Thực nhân ma hoảng loạn dừng bước lại.
Hùng miêu không hề cho bọn chúng thời gian để nghĩ cách cứu vãn tình hình, sau khi phun ra hết Đại túy hiệp phần thân liệt diễm, mỗi tên cùng cất tiếng gầm lên giận dữ dùng tay nắm lăng thương lao tới thực hiện đợt tấn công đầu tiên, mũi thương sắc bén đâm xuyên qua hỏa nhân đang hoa tay múa chân cũng giống như phóng phi xoa xiên ra một con cá mập mạp béo tròn, trực tiếp nhắm vào thân thể phần từ đầu trở xuống mà phóng tới, bọn họ khí lực mạnh mẽ làm cho bầu trời xuất hiện hàng loạt hỏa cầu trùng trùng điệp điệp bay lên rồi nối đuôi nhau rơi xuống đất, phảng phất như là mưa sao băng tái hiện.
Còn lại mấy tên cự ma điên cuồng gào thét, tất cả đều té nhào ra mặt đất hết. Bọn chúng bị Hùng miêu võ sĩ một thương cùng với thạch bổng đánh cho thân thể biến thành hai cái lỗ xuyên qua bên mình, bụi phấn bay mù mịt.
Lần này bọn Hùng miêu đã nhắm vào tim, cũng hiểu ra lần đầu họ đã phạm sai lầm, lăng thương tuy găm trúng yết hầu của bọn cự ma nhưng chúng đều có hai đầu, bỏ đi một cái đầu bọn chúng vẫn còn có một cái yết hầu khác để hô hấp.
Trong Bỉ Mông có câu tục ngữ rất ám muội có thể hình dung tao ngộ của cự ma hiện thời: Vận khí không còn, công cụ có lớn đi nữa thì cũng vô dụng.
Thân là lãnh đạo bọn nô lệ, Tạp Lỗ phát hiện rằng bản thân hắn trong lúc chiến đấu nên ngồi ở cuối đội ngũ để chỉ huy là một điều hết sức hợp lý.
Hơn bốn trăm tên Thực nhân ma vây đánh hơn một trăm tên Hùng địa tinh, dù là dùng đầu gối để suy nghĩ thì cũng có thể biết được kết quả như thế nào rồi.
Nếu như không phải là do các thạch trụ hình mặt người khổng lồ ngăn cản không cho bốn trăm tên Thực nhân ma triển khai chiến tuyến thì có lẽ đã sớm quét sạch phòng tuyến co cụm của bọn Hùng địa tinh đang sợ hãi rồi.
Đặc biệt là hai mươi tên cự ma đầu lĩnh thân hình đều cao khoảng ba nhận, thể cách thô dã hùng tráng. Lúc bọn chúng xông qua, Tạp Lỗ cơ hồ có ảo giác như mặt đất bị chúng làm chấn động rung lên.
Cự ma cũng chính là Thực nhân ma giống đực.
Trong quân đội Bỉ Mông chỉ có chiến sĩ từng đơn độc săn giết được Thực nhân ma đực là có đủ tư cách để được xưng tụng là Cự ma liệp thủ. Đây là một vinh dự của dũng sĩ, cũng giống như huân chương cao quý, lông vũ có thấm máu tươi màu lam nhuộm đỏ là chứng minh của bọn họ, chỉ thân phận dũng sĩ Cự ma liệp thủ mới được mang. Lúc họ tiếp xúc với quý tộc có thể được miễn lễ tiết bỏ mũ chào.
Săn giết cự ma tịnh không phải là một việc dễ dàng, Thực nhân ma đực thông thường đều có mười mấy Thực nhân ma cái đi theo bên cạnh, hơn nữa thực lực của bọn chúng cũng rất siêu tuyệt phi phàm.
Băng cướp Thực nhân ma này tay cầm thạch chùy nặng nề hình con thoi, vung múa nhẹ nhàng không hề nhìn thấy có điểm nào gắng sức, lúc lao tới thì một chùy thường là đánh cho cả hai trăm tên đứng bên phải chạy tán loạn.
Thực nhân ma cái ùn ùn kéo đến, thân hình bọn chúng so ra còn cao lớn hơn Hùng địa tinh nhiều, bọn chúng huy động tuy chỉ mộc bổng nhưng lực lượng cũng không hề yếu, thêm nữa số lượng chúng đông gấp nhiều lần Hùng địa tinh cho nên đánh cho bọn Hùng địa tinh phải tháo lùi liên tục.
Đảm lượng của bọn Hùng địa tinh cũng tương ứng với nhân số, đây là đặc tính di truyền chủ yếu của chủng tộc nhát gan này, thường thường chỉ quen thói theo đóm ăn tàn, ví dụ như ngày hôm qua chúng khi phụ Thứ vị nhân Hải câu hồng tộc và Xú dứu nhân Côn khắc tộc thì thật là oai phong lẫm liệt.
Hùng địa tinh bị ép vào giữa hai thạch trụ to lớn, ba mặt bị vây đánh khổ không nói hết, thỉnh thoảng lại có tên bị thạch chùy đánh cho cả người bay tung lên.
Tạp Lỗ vốn đã muốn chuồn từ sớm.
Có mấy tên Hùng địa tinh nhát gan không còn chút lòng tin nào nữa, chúng quay đầu cướp đường mà chạy, Tạp Lỗ chính là đang do dự có nên học theo bọn chúng hay không thì mấy tên quỷ nhát gan này vừa mới chạy ra xa được mấy bước liền bị từng cây lăng thương sáng như tuyết đâm xuyên qua đầu, mang theo máu và óc bay tung tóe cắm vào phía sau Hùng địa tinh khoảng năm bước chân ngựa giống như là một giới hạn được dựng lên trong lòng bọn Hùng địa tinh đang chuẩn bị bỏ trốn.
Bọn Bạo Hùng võ sĩ mắt đen này thân hình như tòa tháp sắt, lại còn có bọn Kim mao sư tử (chú thích: Bọn địa tinh không biết đó là Hùng miêu và Ngao nhân), chỉ nhìn một cái là biết ngay không phải bọn hiền lành gì, lại còn thêm một vị lãnh chủ đại nhân nhãn thần lạnh lẽo ở phía sau. Tiểu trư tể trong lòng hắn mới thực sự là vũ khí chết người. Cùng chiến đấu với Thực nhân ma thì có thể còn gắng gượng chịu được mấy chùy nhưng đối với tên tiểu quỷ này chỉ là có đường chết chứ không cách nào sống nổi, nó có thể là một cây nỏ bắn mãi không hết a.
Lúc Khương chi nhẫn nại quỳ ca vang lên, bọn cường đạo Hùng địa tinh và Thực nhân ma đều bị mắc phải, thảy đều bị ép thành một cái mụn cóc lớn. Tà ác quang hoàn của Khương chi nhẫn nại quỳ ca úp chụp lấy cả hai nhóm cường đạo đang quấn vào nhau chiến đấu, bọn Hùng địa tinh nhân số thua sút bị Tà ác quang hoàn này gia trì lên lập tức bị bọn Thực nhân ma chiếm ưu thế về nhân số đánh cho té nhào.
Lui thì không dám lui, đánh thì đánh không lại, Hùng địa tinh trong lòng đắng nghét còn hơn cả hoàng liên.
Nhìn thấy tình hình càng lúc càng thêm bất lợi, Tạp Lỗ hoảng hốt gấp rút vứt bỏ chức vụ đốc quân của mình nhanh chóng tìm đường chạy trốn.
Tà ác quang hoàn của Khương chi nhẫn nại quỳ ca không hề ảnh hưởng tới Tạp Lỗ núp sau đội hình, cho nên Tạp Lỗ rất tỉnh táo suy tính xem mình có nên bôi dầu vào chân để chạy hay không.
Nhìn thấy bọn Hùng miêu và Ngao nhân ào ào xông tới như ong vỡ tổ, Tạp Lỗ nhanh chóng chuyển thân gấp rút quay trở lại chiến trường.
Bọn Hùng miêu võ sĩ chưa đến nơi thì lăng thương đã rời khỏi tay bay ra, mũi lăng thương nhọn hoắc xé gió rít lên hung mãnh cắm vào thân thể của bọn Thực nhân ma đang hăng say chiến đấu ở hàng đầu tiên.
Đang đánh nhau với Hùng địa tinh mà chưa thể kết thúc được chính là Thực nhân ma bộ lạc có khoảng hai mươi mấy người, thạch chùy to lớn trong tay chúng không gì địch nổi đánh bẹp đầu bọn Hùng địa tinh thậm chí còn có thể đánh chúng không còn cổ vì chiếc cổ nối với thân mình đã bị đánh bay.
Lực lượng mạnh mẽ của chúng thực đã đến trình độ làm người ta căm phẫn, có mấy tên Hùng địa tinh bị chúng ném lên trên thạch trụ, chồng chất lên nhau vẫn còn có thể rơi trở lại, xương cốt lồng ngực và sau lưng khoảnh khắc đã nát thành bột phấn.
So sánh lại, gậy đầu đinh trong tay Hùng địa tinh lực uy hiếp thật quá bé nhỏ, thân thể cự ma toàn thân đều là màu xám xanh, trên đó dày đặc những hoa văn của đồ đằng thị tộc đặc trưng, mỗi tên cự ma thành niên lớp da đều có kỹ năng thạch hóa (hóa thành đá) trời sinh, chỉ cần tiến nhập chiến trường, lớp da của chúng có thể bảo vệ chúng khỏi những thương hại vật lý đến một trình độ nhất định, lại có năng lực kháng độc phụ trợ.
Cùng dị khúc đồng công (tuy khác nhau nhưng hiệu quả như nhau) với chúng là Cự tượng dũng sĩ Nga Lặc Phân, da của cự tượng võ sĩ trời sinh không biết đau đớn, bền chắc như cao su, giống như cự ma đều là đấu sĩ trời sinh điển hình.
Gậy đầu đinh của bọn Hùng địa tinh thật không thể làm cho mấy tên cự ma này phải chịu thương tích nặng nề, ngược lại càng làm cho chúng thêm giận dữ và tàn bạo, thạch chùy vung múa liên tục mở ra từng cái lỗ hổng, có tên giết đến mức cao hứng quá chộp lấy một tên Hùng địa tinh đưa lên miệng ngoạm một miếng, thịt địa tinh thường là rất xấu, không phải là loại Thực nhân ma thích ăn nhưng lúc chiến đấu hăng say thì cự ma rất thích hưởng thụ máu nóng cùng thịt của bọn chúng, bởi vì điều này làm cho bọn Thực nhân ma thêm biến thành cuồng dã.
Lúc bọn Hùng địa tinh khổ sở mà không thể nào chạy trốn thì từng đạo ngân quang lóe lên, bọn cự ma cao lớn cường tráng đột nhiên giống như vừa mọc thêm đôi cánh của chim, nghiêng người bay lên, thân hình thô tráng tại không trung làm thành một động tác ưu nhã.
Một lúc sau bọn Hùng địa tinh đột nhiên phát hiện ra cự ma bay xéo lên mỗi tên đều bị cắm một thanh gì vào dưới yết hầu chỉ lòi ra nửa cái cán, chừng như là nửa phần sau của lăng thương. Thực nhân ma bị lăng thương phóng trúng bắn lên không mang theo mũi thương đập mạnh vào đồng bọn phía sau, lăng thương mang theo một lực lượng mạnh mẽ vô bì giống như là que xiên thịt nướng, xiên cả bọn thành một xâu.
Bọn Hùng địa tinh còn có thể hoạt động nhân cơ hội này gấp rút lui về phía sau, vừa mới bị quấn chặt lấy không thể thoát thân, cơ hội khó đến lần hai nên lần này không thể phạm sai lầm, qua khóe mắt chúng nhìn thấy bọn Hùng miêu và Ngao nhân dũng mạnh tiến đến, trong lòng liền nghĩ để bọn này xông qua, cự ma quá mạnh, chỉ có bọn họ mới đấu chọi được.
Bọn "Phỉ Lãnh Thúy dân binh" nhanh chóng lộn mèo một vòng, trực tiếp đạp lên đầu bọn Hùng địa tinh đang rút lui để xông tới, nhanh chóng đứng vào bãi đất trống mà bọn Hùng địa tinh vừa mới rời đi.
Động tác nhanh chóng lẹ làng của bọn chúng làm cho lũ cường đạo động dung.
Bọn Hùng miêu võ sĩ trong lúc xoay người ở không trung mỗi người đã nắm hai thanh lăng thương thuận thế rút từ sau lưng ra cầm trên tay, sau lưng chúng là mấy thanh hung khí Tam lăng thương cắm dày đặc. Hùng miêu khí thế so với tam lăng thương càng thêm uy mãnh mạnh mẽ. Bọn Ngao nhân chiến sĩ mỗi người cầm một cây La toa thú bổng cốt màu trắng, chỗ khớp to lớn vô cùng, bọn chúng nhãn thần khí thế hào hùng tựa hồ thiên hạ ai là địch thủ.
Cự ma vẫn là cự ma.
Yết hầu trúng thương lại không bị chết, từng tên vất vả đứng lên từ mặt đất, lấy tay nắm lăng thương trên yết hầu, từng chút từng chút rút ra, bọn cường đạo xung quanh nguyên là đánh nhau chưa dứt cảm thấy được bầu không khí đặc trưng trong chiến trường, mỗi người tự thu tay lại, lui về vị trí của mình.
Hai bên nhìn chằm chằm vào nhau như hổ đói.
Bọn cự ma thống khổ lắc cả hai cái đầu, chậm chạp rút trường thương ra, trên đầu thương có dây xích bằng bạc cột dải thử vĩ nhung cầu màu hồng, lúc rút ra thì đột nhiên phình lên làm cho cự ma đều không nhịn được rống lên một tiếng đau đớn.
Lớp da thạch hóa trời sinh vẫn là cường hãn, miệng vết thương của cự ma tuy bị phá ra rất khủng bố nhưng máu tươi màu lam chảy ra cũng không nhiều, chỉ là trên khuôn mặt màu xám xanh ẩn ước hiện ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Có mấy tên cự ma khiêu khích thè lưỡi liếm máu tươi còn đọng lại trên lăng thương, mắt nhìn bọn Hùng miêu, chỉ còn một tên cự ma lúc rút lăng thương ra thì khí quản máu me nhầy nhụa. Cặp mắt y nhìn bọn Hùng miêu tựa hồ như muốn phóng tới ăn tươi nuốt sống.
Không biết có phải là do di chứng của Tà ác quang hoàn Khương chi nhẫn nại quỳ ca bắt đầu phát tác hay không, rất nhiều Thực nhân ma và Hùng địa tinh đều cảm thấy choáng váng, nhìn trên mặt đất tìm kiếm nước uống.
Cổ Đức hai tay vung ra, ngón giữa chỉ và bọn cự ma đối diện ra dáng khinh thường.
"Bọn cự ma con cháu rùa đen! Lăng thương của ta đây trên bề mặt đều có tẩm độc, ngươi liếm thì cứ việc liếm hết đi!" Phan Suất ợ ra hơi rượu vừa uống, ha ha cười nói.
Cự ma trong cổ họng đều phát ra tiếng gầm giận dữ trầm thấp, ném lăng thương xuống đất, chụp thạch chùy lên vung múa điên cuồng tiến tới, tà ác quang hoàn đối với cự ma ảnh hưởng rất nhỏ, lớp da thạch hóa có tính kháng lại ma chúc, nhiều lắm cũng chỉ làm cho đầu óc bọn chúng có chút trầm mê không hề ảnh hưởng đến tình trạng chiến đấu.
Bọn cự ma thân cao khoảng ba nhận một khi ùn ùn tiến sang như vậy cho dù là cự tượng dũng sĩ cũng không thể ngăn cản được, với lại bọn chúng còn huy độngthạch chùy khổng lồ trầm trọng, loại thạch chùy này có thể dễ dàng đánh nát sọ một con trâu đực.
Cho dù là cùng nhân loại trọng kỵ sĩ danh vang thiên hạ đối trận trong đoạn đường ngắn, sức chạy của Thực nhân ma xem ra cũng không thua kém sức ngựa Lạp túc, nếu như bị thạch chùy được huy động bởi lực lượng mạnh mẽ cùng với thể hình cao ba nhận này đánh trúng, cho dù là trọng kỵ sĩ toàn thân giáp trụ cũng bị đánh nát ngũ tạng mà chết.
Bọn Phỉ Lãnh Thúy dân binh chừng như không hề nhìn thấy cự ma đang điên cuồng lao tới, sắc mặt hết sức thản nhiên.
Mỗi tên Hùng miêu đều loạng choạng, nồng nặc hơi rượu, trên khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ say sưa, khoảng cách giữa bọn họ và cự ma càng lúc càng gần trong tiếng cười lạnh lẽo.
Bọn cự ma cười đanh ác, chúng không tin rằng thế giới này lại có người có thể đứng nguyên bất động mà ngăn chận cả bầy cự ma.
Cho dù có là độc nhãn cự nhân cũng không thể!
Chỉ trong khoảnh khắc cự ma đã tiếp cận có thể vung thạch chùy đánh bọn cẩu hùng lông trắng đen kỳ quái này thành thịt vụn thì Phan tháp võ sĩ đã nhắc nhở nguyên nhân vì sao mà Phan tháp tộc bọn họ lại là chủng tộc Bỉ Mông cường tráng nhất trong Viễn đông đại lục.
Nhìn thấy bọn cự ma đến trước mặt, bọn Hùng miêu đồng thời phun ra một ngụm lớn rượu, hương rượu thơm lừng hòa quyện với bầu không khí chém giết. "Bùng" một tiếng biến thành một đạo hỏa diễm cháy rừng rực chặn đầu bọn cự ma đang chạy tới, phảng phất như hấp thụ năng lực trong nháy mắt làm mấy tên cự ma đang chạy tới biến thành ngọn đuốc sống khổng lồ, khói đen từ trên người chúng bay ra cuồn cuộn, mùi thịt cháy khét hôi thối cùng mùi hương rượu thơm hòa quyện tạo thành một thứ mùi vị quái dị theo gió bay vào mũi mọi người.
Đây là nguyên nhân thần bí mà Phan tháp tộc Hùng miêu võ sĩ có thể trở thành Bỉ Mông mạnh nhất của Ti trù đại lục - Túy tửu cuồng hóa.
Không giống như các chủng tộc Bỉ Mông khác, tộc Hùng miêu tiến nhập cuồng hóa không ỷ vào giận dữ, bọn họ thuần túy ỷ lại vào tửu tinh cao độ.
Cũng khác với các chủng tộc Bỉ Mông tiến nhập cuồng hóa biến thành cỗ máy chém giết, sau khi Tữu túy cuồng hóa Hùng miêu có thể chọn đúng thời khắc quan trọng mà phun rượu trong dạ dày ra, làm rượu mạnh cao độ biến thành Đại túy hiệp phần thân liệt diễm tham gia công kích, yếu tố này không những là đòn "sát thủ giản" ứng phó không kịp mà còn khiến cho Hùng miêu sau khi phun rượu ra có thể bảo trì được đầu óc và chân tay lanh lẹ, chân chính phát huy được đặc điểm mạnh như gấu, lanh lẹ như mèo của Phan tháp tộc. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Liệt diễm bốc hơi nóng rừng rực nhe nanh múa vuốt, khói đen dày đặc bao quanh thân thể cự ma đang bị thiêu đốt đột nhiên biến thành một đoàn cự ma khắp người rực cháy đứng trước mặt Thực nhân ma giống cái.
Tiếng mỡ cháy xèo xèo, vết bỏng làm khiếp người, ánh lửa thật là khủng bố.
Điều này xảy ra thực quá đột ngột làm bọn Thực nhân ma hoảng loạn dừng bước lại.
Hùng miêu không hề cho bọn chúng thời gian để nghĩ cách cứu vãn tình hình, sau khi phun ra hết Đại túy hiệp phần thân liệt diễm, mỗi tên cùng cất tiếng gầm lên giận dữ dùng tay nắm lăng thương lao tới thực hiện đợt tấn công đầu tiên, mũi thương sắc bén đâm xuyên qua hỏa nhân đang hoa tay múa chân cũng giống như phóng phi xoa xiên ra một con cá mập mạp béo tròn, trực tiếp nhắm vào thân thể phần từ đầu trở xuống mà phóng tới, bọn họ khí lực mạnh mẽ làm cho bầu trời xuất hiện hàng loạt hỏa cầu trùng trùng điệp điệp bay lên rồi nối đuôi nhau rơi xuống đất, phảng phất như là mưa sao băng tái hiện.
Còn lại mấy tên cự ma điên cuồng gào thét, tất cả đều té nhào ra mặt đất hết. Bọn chúng bị Hùng miêu võ sĩ một thương cùng với thạch bổng đánh cho thân thể biến thành hai cái lỗ xuyên qua bên mình, bụi phấn bay mù mịt.
Lần này bọn Hùng miêu đã nhắm vào tim, cũng hiểu ra lần đầu họ đã phạm sai lầm, lăng thương tuy găm trúng yết hầu của bọn cự ma nhưng chúng đều có hai đầu, bỏ đi một cái đầu bọn chúng vẫn còn có một cái yết hầu khác để hô hấp.
Trong Bỉ Mông có câu tục ngữ rất ám muội có thể hình dung tao ngộ của cự ma hiện thời: Vận khí không còn, công cụ có lớn đi nữa thì cũng vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.