Chương 30:
Nguyễn Phạm Quỳnh Giang
04/01/2021
Sáng hôm sau, Lục Cảnh Ngôn có hẹn với một vài nhà chính khách nên Lâm Lạc đề nghị đi dạo một mình. Cô thong dong thả bước trên con phố nhỏ sầm uất, phía sau chắc chắn có vệ sĩ ẩn mình bảo vệ cô rồi.
"Cô gái, có muốn mua một chút quà nhỏ không?"
Lâm Lạc nhìn ông lão râu trắng đang nhìn mình hiền từ nói một câu tiếng anh đặc trưng. Cô mỉm cười đáp lễ nhìn vào gian hàng của ông. Những món đồ tinh xảo nhanh chóng thu hút cô.
"Thưa ông, những món này là đồ cổ đúng không ạ?"
"Cô bé tinh mắt lắm, đồ cổ nhưng không cổ."
Lâm Lạc nhìn chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng tinh xảo không rời mắt.
"Cô bé đã có bạn trai?"
"Vâng, sắp kết hôn ạ."
"Cháu thích chiếc đồng hồ này."
"Bỗng nhiên nghĩ anh ấy có lẽ sẽ rất hợp."
"Vậy người đó của cháu phải là một bậc anh tài khí thế xuất chúng rồi."
"Ông ơi cháu lấy chiếc này."
Bỗng nhiên trên quầy xuất hiện vài tờ bảng Anh. Lâm Lạc cau mày nhìn sang thì thấy Vương Quân.
"Tôi trả thay cô ấy."
Nói rồi không đợi cô phản ứng liền kéo cô ra ngoài, Lâm Lạc chỉ kịp cúi đầu chào ông lão râu trắng.
Ông lão đứng trước gian hàng lưu niệm nhìn người đàn ông kéo cô gái vừa ở cửa tiệm của ông bỗng lắc đầu.
Không khí giữa Vương Quân và Lâm Lạc bỗng chốc ngượng ngập. Anh không nói không rằng kéo cô ra khỏi cửa hàng ít gì cũng khiến tâm trạng cô không tốt.
"Sao anh lại xuất hiện ở đó?"
"Nếu anh nói anh đi theo em thì thế nào?"
"Vương Quân, anh..."
"Anh luôn theo sau em, sợ em nguy hiểm."
"Lục Cảnh Ngôn đã phái vệ sĩ cho em rồi."
Vương Quân bỗng chợt hụt hẫng, anh biết chứ, vốn dĩ đã biết nhưng anh vẫn không kìm lòng được mà đi theo cô.
"Anh biết."
"Em nghĩ giữa em với anh không còn chuyện gì để nói."
"Vì Lục Cảnh Ngôn sao?"
"Đúng."
"Em hiểu hắn ta được bao nhiêu? Lâm Lạc em yêu hắn ta sao?"
"Em yêu anh ấy, rất yêu. Chỉ cần là anh ấy dù có thế nào em vẫn yêu."
Nói rồi Lâm Lạc xoay người bước đi, được hai bước cô xoay người lại đứng nhìn Vương Quân.
"Em sẽ kết hôn, hy vọng anh đến dự dưới tư cách là một người bạn tốt của em."
Vương Quân nhìn ngón áp út của cô từ khi nào có thêm một chiếc nhẫn tinh xảo, ánh sáng lấp lánh có chút chói mắt, chói thẳng tim anh đau đến ngạt thở.
Đã biết bao lần dặn lòng từ bỏ nhưng vẫn không nhịn được đi theo sau cô. Dẫu biết làm như thế sẽ càng đau hơn nhưng vẫn không nhịn được cảm giác muốn gặp cô. Thôi được, đã vậy thì chỉ có thể nhìn cô hạnh phúc.
Lâm Lạc không biết cô đã về khách sạn với tâm trạng thế nào nhưng cô thật sự cảm thấy bản thân hơi quá đáng với Vương Quân, không thể khó chịu nhưng đây chính là cách làm tốt nhất có thể rồi.
Cô nhào vào lòng Lục Cảnh Ngôn im lặng không nói lời nào. Lục Cảnh Ngôn cũng chỉ đành im lặng trầm mặc cùng cô.
"Sao vậy?"
"Anh đừng hỏi."
"Gặp Vương Quân sao?"
"Sao anh biết?"
"Còn chuyện gì làm tâm trạng em tệ hơn đâu."
Hắn liên tục dỗ dành cô, cũng đoán ra được lý do tâm trạng cô không tốt. Lâm Lạc vốn là người cởi mở, hoà đồng và ít to tiếng nhưng người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một mặt lạnh lùng cao ngạo quyến rũ của cô. Lục Cảnh Ngôn biết rất rõ, khi cô đã rạch ròi làm chuyện gì thì sẽ rất quyết đoán nhưng sau đó lại bứt rứt và tự uỷ khuất.
"Hôm nay đi dạo phố có mua gì không?"
"Mua cho anh một chiếc đồng hồ cổ."
"Cho anh?"
Cô đứng dậy cầm chiếc túi trên bàn lấy ra một chiếc đồng hồ nhỏ đưa cho hắn, đôi mắt nhìn hắn có vẻ chờ mong.
"Đồ bà xã tặng tất nhiên sẽ quý nhưng không thể dùng cái này được."
"Anh để nó trong thư phòng cũng được, dù gì cũng đã cổ rồi nên không thể phối hợp với trang phục của anh."
"Ừm, cũng có thứ này cho em xem."
Hắn lấy trên bàn một quyển catalogue và một tập tài liệu rất dày, bên trong là cách bài trí tiệc cưới và váy cưới cho cô.
"Anh... cái này..."
"Em thích gì cứ bảo với anh, váy cưới sẽ thiết kế theo những bản vẽ này."
"Em còn chưa gọi về cho bố mẹ."
"Gọi thông báo trước đi, về nước sẽ về thăm bố mẹ em rồi xin ý kiến nữa."
Nhìn những chiếc váy cưới diễm lệ trên tập thiết kế, lòng Lâm Lạc chợt ấm lên tràn ngập hạnh phúc. Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến mức khó tin như vậy, cô đã sắp lấy chồng rồi.
"Alo, mẹ, con Lâm Lạc đây."
"Tiểu Lạc à? Con có khoẻ không?"
"Con rất khoẻ."
"Tiểu Lục có đối xử tốt với con không?"
"Có ạ."
"Thằng nhóc đó tuần nào cũng gọi điện hỏi han sức khoẻ bố mẹ, thật là một đứa trẻ tốt."
"Anh ấy ạ?"
"Chứ sao, con thân là con gái bố mẹ mà lâu rồi mới gọi điện về, thật là tức chết."
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi xem tài liệu, môi bỗng dưng nở nụ cười.
"Mẹ, anh ấy cầu hôn con rồi."
"Thật sao?"
"Vâng, bọn con đang đi công tác ở Anh, định khi về nước sẽ đăng kí."
"Đúng đúng đúng thằng nhóc này nhanh đấy."
"Ơ, mẹ, mẹ không tiếc con gái mẹ lấy chồng à?"
"Tìm được tấm chồng như thế thì tiếc như thế nào hả?"
"Ưm, bọn con sẽ sắp xếp về quê một chuyến để hỏi ý kiến bố mẹ về tiệc cưới."
"Được rồi được rồi. Con rể có ở đó không?"
"Chưa gì đã gọi con rể. Anh ấy đang bận, lát con bảo anh ấy gọi lại."
"Tiệc cưới phải làm nhanh lên, bố mẹ còn mong bế cháu. Tiểu Lục hứa với bố mẹ rồi, cưới xong sẽ có cháu."
"Ơ..."
Lâm Lạc mờ mịt, Lục Cảnh Ngôn rốt cuộc trốn cô gọi về cho bố mẹ cô khi nào cô không biết? Đã vậy còn hứa này hứa nọ với mẹ cô vậy?
"Gọi cho mẹ hả?"
"Ừm, Cảnh Ngôn, anh rốt cuộc như thế nào dụ dỗ được bố mẹ em thế? Còn trốn em gọi về cho bố mẹ hại giờ hai ông bà chỉ nhận con rể không nhận con gái này."
"Muốn cưới được vợ phải dụng tâm, mà dụng tâm lên bố mẹ vợ là tốt nhất."
"Anh! Biết vậy em không thèm lấy anh."
"Không trả hàng được đâu nha bà xã."
"Cô gái, có muốn mua một chút quà nhỏ không?"
Lâm Lạc nhìn ông lão râu trắng đang nhìn mình hiền từ nói một câu tiếng anh đặc trưng. Cô mỉm cười đáp lễ nhìn vào gian hàng của ông. Những món đồ tinh xảo nhanh chóng thu hút cô.
"Thưa ông, những món này là đồ cổ đúng không ạ?"
"Cô bé tinh mắt lắm, đồ cổ nhưng không cổ."
Lâm Lạc nhìn chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng tinh xảo không rời mắt.
"Cô bé đã có bạn trai?"
"Vâng, sắp kết hôn ạ."
"Cháu thích chiếc đồng hồ này."
"Bỗng nhiên nghĩ anh ấy có lẽ sẽ rất hợp."
"Vậy người đó của cháu phải là một bậc anh tài khí thế xuất chúng rồi."
"Ông ơi cháu lấy chiếc này."
Bỗng nhiên trên quầy xuất hiện vài tờ bảng Anh. Lâm Lạc cau mày nhìn sang thì thấy Vương Quân.
"Tôi trả thay cô ấy."
Nói rồi không đợi cô phản ứng liền kéo cô ra ngoài, Lâm Lạc chỉ kịp cúi đầu chào ông lão râu trắng.
Ông lão đứng trước gian hàng lưu niệm nhìn người đàn ông kéo cô gái vừa ở cửa tiệm của ông bỗng lắc đầu.
Không khí giữa Vương Quân và Lâm Lạc bỗng chốc ngượng ngập. Anh không nói không rằng kéo cô ra khỏi cửa hàng ít gì cũng khiến tâm trạng cô không tốt.
"Sao anh lại xuất hiện ở đó?"
"Nếu anh nói anh đi theo em thì thế nào?"
"Vương Quân, anh..."
"Anh luôn theo sau em, sợ em nguy hiểm."
"Lục Cảnh Ngôn đã phái vệ sĩ cho em rồi."
Vương Quân bỗng chợt hụt hẫng, anh biết chứ, vốn dĩ đã biết nhưng anh vẫn không kìm lòng được mà đi theo cô.
"Anh biết."
"Em nghĩ giữa em với anh không còn chuyện gì để nói."
"Vì Lục Cảnh Ngôn sao?"
"Đúng."
"Em hiểu hắn ta được bao nhiêu? Lâm Lạc em yêu hắn ta sao?"
"Em yêu anh ấy, rất yêu. Chỉ cần là anh ấy dù có thế nào em vẫn yêu."
Nói rồi Lâm Lạc xoay người bước đi, được hai bước cô xoay người lại đứng nhìn Vương Quân.
"Em sẽ kết hôn, hy vọng anh đến dự dưới tư cách là một người bạn tốt của em."
Vương Quân nhìn ngón áp út của cô từ khi nào có thêm một chiếc nhẫn tinh xảo, ánh sáng lấp lánh có chút chói mắt, chói thẳng tim anh đau đến ngạt thở.
Đã biết bao lần dặn lòng từ bỏ nhưng vẫn không nhịn được đi theo sau cô. Dẫu biết làm như thế sẽ càng đau hơn nhưng vẫn không nhịn được cảm giác muốn gặp cô. Thôi được, đã vậy thì chỉ có thể nhìn cô hạnh phúc.
Lâm Lạc không biết cô đã về khách sạn với tâm trạng thế nào nhưng cô thật sự cảm thấy bản thân hơi quá đáng với Vương Quân, không thể khó chịu nhưng đây chính là cách làm tốt nhất có thể rồi.
Cô nhào vào lòng Lục Cảnh Ngôn im lặng không nói lời nào. Lục Cảnh Ngôn cũng chỉ đành im lặng trầm mặc cùng cô.
"Sao vậy?"
"Anh đừng hỏi."
"Gặp Vương Quân sao?"
"Sao anh biết?"
"Còn chuyện gì làm tâm trạng em tệ hơn đâu."
Hắn liên tục dỗ dành cô, cũng đoán ra được lý do tâm trạng cô không tốt. Lâm Lạc vốn là người cởi mở, hoà đồng và ít to tiếng nhưng người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một mặt lạnh lùng cao ngạo quyến rũ của cô. Lục Cảnh Ngôn biết rất rõ, khi cô đã rạch ròi làm chuyện gì thì sẽ rất quyết đoán nhưng sau đó lại bứt rứt và tự uỷ khuất.
"Hôm nay đi dạo phố có mua gì không?"
"Mua cho anh một chiếc đồng hồ cổ."
"Cho anh?"
Cô đứng dậy cầm chiếc túi trên bàn lấy ra một chiếc đồng hồ nhỏ đưa cho hắn, đôi mắt nhìn hắn có vẻ chờ mong.
"Đồ bà xã tặng tất nhiên sẽ quý nhưng không thể dùng cái này được."
"Anh để nó trong thư phòng cũng được, dù gì cũng đã cổ rồi nên không thể phối hợp với trang phục của anh."
"Ừm, cũng có thứ này cho em xem."
Hắn lấy trên bàn một quyển catalogue và một tập tài liệu rất dày, bên trong là cách bài trí tiệc cưới và váy cưới cho cô.
"Anh... cái này..."
"Em thích gì cứ bảo với anh, váy cưới sẽ thiết kế theo những bản vẽ này."
"Em còn chưa gọi về cho bố mẹ."
"Gọi thông báo trước đi, về nước sẽ về thăm bố mẹ em rồi xin ý kiến nữa."
Nhìn những chiếc váy cưới diễm lệ trên tập thiết kế, lòng Lâm Lạc chợt ấm lên tràn ngập hạnh phúc. Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến mức khó tin như vậy, cô đã sắp lấy chồng rồi.
"Alo, mẹ, con Lâm Lạc đây."
"Tiểu Lạc à? Con có khoẻ không?"
"Con rất khoẻ."
"Tiểu Lục có đối xử tốt với con không?"
"Có ạ."
"Thằng nhóc đó tuần nào cũng gọi điện hỏi han sức khoẻ bố mẹ, thật là một đứa trẻ tốt."
"Anh ấy ạ?"
"Chứ sao, con thân là con gái bố mẹ mà lâu rồi mới gọi điện về, thật là tức chết."
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi xem tài liệu, môi bỗng dưng nở nụ cười.
"Mẹ, anh ấy cầu hôn con rồi."
"Thật sao?"
"Vâng, bọn con đang đi công tác ở Anh, định khi về nước sẽ đăng kí."
"Đúng đúng đúng thằng nhóc này nhanh đấy."
"Ơ, mẹ, mẹ không tiếc con gái mẹ lấy chồng à?"
"Tìm được tấm chồng như thế thì tiếc như thế nào hả?"
"Ưm, bọn con sẽ sắp xếp về quê một chuyến để hỏi ý kiến bố mẹ về tiệc cưới."
"Được rồi được rồi. Con rể có ở đó không?"
"Chưa gì đã gọi con rể. Anh ấy đang bận, lát con bảo anh ấy gọi lại."
"Tiệc cưới phải làm nhanh lên, bố mẹ còn mong bế cháu. Tiểu Lục hứa với bố mẹ rồi, cưới xong sẽ có cháu."
"Ơ..."
Lâm Lạc mờ mịt, Lục Cảnh Ngôn rốt cuộc trốn cô gọi về cho bố mẹ cô khi nào cô không biết? Đã vậy còn hứa này hứa nọ với mẹ cô vậy?
"Gọi cho mẹ hả?"
"Ừm, Cảnh Ngôn, anh rốt cuộc như thế nào dụ dỗ được bố mẹ em thế? Còn trốn em gọi về cho bố mẹ hại giờ hai ông bà chỉ nhận con rể không nhận con gái này."
"Muốn cưới được vợ phải dụng tâm, mà dụng tâm lên bố mẹ vợ là tốt nhất."
"Anh! Biết vậy em không thèm lấy anh."
"Không trả hàng được đâu nha bà xã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.