Chương 41: Đi săn
Chu Ngọc
25/10/2013
“Xuống chuẩn bị đi.” Khoé môi Độc Cô Tuyệt khẽ nhếch lên lạnh lẽo, mệnh lệnh thốt ra với giọng trầm trầm.
Mặc Ngân Mặc Ly đồng loạt gật đầu. Mặc Ly dừng một chút rồi hỏi. “Vậy cuộc đi săn ngày mai, chúng ta…?”
“Đi chứ, sao lại không đi? Nếu muốn ra oai với chúng ta, bản vương lại còn sợ bọn chúng ư?” Độc Cô Tuyệt cười lạnh không dứt, Mặc Ngân Mặc Ly nhìn nhau im lặng.
Một đêm yên tĩnh qua đi, hiếm khi Độc Cô Tuyệt không mò tới chỗ Vân Khinh làm phiền, thế là cả nhà bình an vô sự.
Sáng sớm hôm sau, thị vệ của Yến vương đặc biệt tới biệt viện mời Độc Cô Tuyệt, hôm đó là Yến vương làm chủ, mời toàn bộ quần thần trong triều cùng Tần quốc Dực Vương đi săn ở khu rừng Hoàng gia ở ngoại thành.
Mười dặm phía ngoài Cẩm thành chính là khu vực săn bắn của hoàng thất nước Yến, bên trong nuôi dưỡng vô số động vật các loại, thích hợp cho những dịp lớn. Yến vương lại mở tiệc đãi khách quý ở đó, vì biết rằng đối với một kẻ quen hơi chém giết như Độc Cô Tuyệt, thay vì mở trò ca múa ăn uống này nọ, thì đi săn thú vẫn là thích hợp nhất.
Trên khu đất trống ngay ngoài rìa khu rừng rậm đã bày sẵn bàn ghế lẫn đồ ăn thức uống. Do Vân Khinh cũng tới, nên là Yến vương cũng mang theo vài người hậu phi, ngay cả trọng thần trong triều cũng có người mang theo gia quyến. Tình cảnh nhìn giống một cuộc họp mặt thân tình hơn, hoàn toàn không có vẻ gì là hai bên đang tràn đầy nghi kỵ với nhau.
Vân Khinh ngồi trên ghế trong đám. Cô hoàn toàn không muốn tới, có điều cái gã họ Độc Cô kia chả biết ăn nhầm cái gì mà cứ cứng rắn phải kéo cô đi cùng cho bằng được. Đi săn thì có gì hay chứ?
“Ha ha, Dực Vương nổi danh anh dũng thiện chiến có một không hai trên đời. Hôm nay coi như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, cho quả nhân được mở rộng tầm mắt với.” Từ xa xa, Yến vương cưỡi ngựa đứng cạnh Độc Cô Tuyệt mỉm cười nói với hắn.
Trên mặt Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không biểu lộ điều gì, chỉ nghe thấy giọng nói đầy lạnh lẽo khô khan. “Được.” Đúng là đồ không biết khiêm tốn là gì.
Tiếng kèn toe toe vang dội. Một đội binh sĩ khôi giáp hai màu đỏ và đen đang đứng nghiêm ở phần đất rìa ngoài rừng lập tức nhanh nhẹn khởi hành. Từng hàng hai người nghiêm chỉnh ngay ngắn, tiến lùi theo nhịp bước vào rừng. Nguyên đội quân đó là để vây quanh khu săn bắn, để tập trung lại toàn bộ đám động vật trong rừng cho vua tôi họ đi săn.
“Yến vương, ta thấy hẳn không cần họ ra tay đâu…” Có tiếng nói của Độc Cô Tuyệt vọng lại từ xa, có điều Vân Khinh cũng chẳng tập trung nghe là mấy. Cô vốn không có hứng thú với những thứ này.
“Vân cô nương.” Vân Khinh đang đùa giỡn với Điêu nhi ngồi trong lòng, Sở Vân ngồi cạnh bỗng dựa sát lại gần khẽ gọi. Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Sở Vân. Anh ta vốn là mưu sĩ, không có võ nghệ, nên cũng chỉ có thể ngồi ngoài xem mà thôi.
Sở Vân mỉm cười với cô rồi dẩu miệng về đám binh sĩ kia một chút, dùng giọng thật nhỏ chỉ có hai người họ nghe thấy để hỏi. “Cô nương thấy sao?”
Vân Khinh lắc đầu, cô chả cảm thấy gì cả.
Sở Vân thấy vậy khẽ cười, nhỏ giọng than. “Cô nương quả đúng là không quan tâm đến việc bên ngoài. Vị Yến vương kia là đang ra oai với chúng ta đó.” Vân Khinh nghe vậy nhíu mày, lại nhìn kỹ đám binh sĩ kia lần nữa.
Vân Khinh chẳng hề biết một buổi đi săn bình thường của Hoàng gia lại cần đến nhiều người như thế. Những binh lính này đều mang vẻ nghiêm cẩn huấn luyện kỹ càng, hẳn là cấm quân. Cấm quân của Hoàng thành lại được trưng dụng tới đây vây thú đi săn, không khỏi có chút nghiêm trọng hóa vấn đề. Đây là Yến vương dùng phương pháp uyển chuyển báo cho Độc Cô Tuyệt biết, Yến quốc bọn họ cũng không phải dễ bắt nạt, tử tế thì không sao, nhưng nếu cứng rắn ghép tội cho họ, họ sẵn sàng lưỡng bại câu thương, cá chết lưới rách.
Sở Vân cũng không chờ xem Vân Khinh có hiểu ý mình hay không, anh ta cười khẽ. “Cô nương nhìn kỹ mũ giáp lẫn vũ khí của họ xem.”
Dứt lời, anh ta cũng không chờ Vân Khinh trả lời vì biết cô không biết những thứ đó, nên nói thẳng tuột ra luôn. “Nhiều năm nay Yến quốc không hề gặp chiến loạn, thứ nhất là vì đất nước này dễ thủ khó công, mà thứ hai là vì họ có thể chế tác ra khôi giáp bền chắc nhất và vũ khí lợi hại nhất. Kỹ thuật rèn binh khí của họ có thể nói là tinh nhuệ nhất trong cả bảy nước, mà đó cũng là chỗ dựa vững chắc khiến họ kiêu ngạo nhất.”
Vân Khinh nhìn thoáng qua đội quân lính của Yến quốc, giáp trụ trên người nọ thoáng ánh đỏ sẫm, so với giáp trụ sắt đen sì của binh sĩ do Độc Cô Tuyệt mang đến đây là thứ khác biệt duy nhất, còn những mặt khác quả cô không thể nhìn ra gì hơn.
“Mũ giáp của bọn họ khá mỏng, trọng lượng nhẹ nhàng, nhưng lại phòng ngự rất tốt, chắc chắn hơn mũ giáp của tướng sĩ của chúng ta nhiều. Nếu Đại Tần chúng ta có kỹ thuật chế tác này, việc xưng bá thiên hạ hẳn sẽ trong tầm tay.” Khóe môi Sở Vân nhếch lên cười mỉm như thể đang tán gẫu bình thường với Vân Khinh, hoàn toàn không ai ngờ đến nội dung những lời anh ta vừa thốt.
“Tại sao lại nói với ta?” Vân Khinh quay sang nhìn Sở Vân, điều này thì liên quan gì tới cô chứ.
Sở Vân cười cười. “Vương gia không định nói với cô nương, có điều tại hạ thấy Vân cô nương tài trí hơn người, biết chuyện có khi không chừng lại có thể giúp chúng ta không ít.”
Vân Khinh ngồi yên trầm ngâm suy nghĩ, loại bỏ nhiều khả năng trong đầu, thoáng chốc hiểu ra cớ sự. Cô quay sang ngạc nhiên. “Các người muốn…”
Hóa ra Độc Cô Tuyệt đích thân tới Yến quốc, không phải là để làm cái gì mà đòi công đạo với lại dụ kẻ giấu mặt ra tay, đây mới là mục đích thật sự của hắn.
“Dù gì cũng là cơ hội tốt kia mà?” Trong ánh mắt Sở Vân thoáng lóe lên một tia thán phục, biết ngay là Vân Khinh sẽ đoán ra mà.
Hai người mới nói tới đó, một tiếng kèn lệnh vang lên từ phía đằng xa. Yến vương, Độc Cô Tuyệt và đám võ tướng của Yến quốc đồng loạt thúc ngựa lao vào rừng, mỗi người tách ra một con đường, bắt đầu cuộc đi săn.
Vân Khinh cũng chẳng để ý xem Độc Cô Tuyệt đi đường nào cả, chỉ nhíu mày nhìn Sở Vân. “Các người nhất định muốn thống nhất thiên hạ sao? Các người có biết như thế sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng? Hòa bình vô sự như hiện nay chẳng lẽ không tốt ư?”
Trên mặt Sở Vân vẫn giữ nụ cười thân thiện như trước, nhưng trong giọng nói đã trở nên nghiêm nghị vô cùng. “Hòa bình vô sự, nào có dễ dàng như vậy. Kể cả Đại Tần chúng ta không có dã tâm tranh giành thiên hạ, cô nương có dám chắc hai nước Tề Sở cũng sẽ không? Thiên hạ chỉ cần một ngày còn tồn tại nhiều quốc gia như thế, sẽ còn một ngày có nguy cơ chiến tranh. Chỉ có thống nhất thiên hạ mới có thể có được hòa bình chân chính.” Nói tới đây, anh ta khẽ liếc nhìn Vân Khinh, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.
Vân Khinh không nói gì. Cô không quan tâm mấy đến tình hình chính trị. Nhưng những lời này của Sở Vân cô lại không có cách nào phản đối cả. Thời đại loạn lạc bảy nước, hôm nay ta đánh người, hôm sau kẻ khác lại đánh người khác, lửa chiến tranh dường như vĩnh viễn không thể dập tắt hẳn, bởi vì vẫn còn quá nhiều dã tâm và trục lợi riêng tư.
Sở Vân thấy Vân Khinh im lặng, liền nhẹ giọng nói tiếp. “Tranh giành thiên hạ không phải để hoàn thành chiến công vĩ đại của một vị đế vương, mà là vì đem lại sự an bình và một bầu không khí an toàn không còn lo ngại chiến tranh xâm lược đến cho bách tính vốn chịu khổ bởi chinh chiến liên miên. Đó là mong muốn của tại hạ, mà cũng là quan điểm của Tần vương đời trước. Vì nó mà Tần quốc nỗ lực mấy trăm năm nay, hiện giờ là thời điểm thực lực của nước Tần hùng mạnh nhất trong mấy trăm năm qua, nên chúng ta muốn hoàn thành mục tiêu ấy.”
Vân Khinh nếu bảo không dao động thì đúng là không thể. Lời của Sở Vân nêu ra những góc nhìn và khái niệm mà cho tới giờ cô chưa từng nghĩ tới, vô cùng mới lạ.
Sở Vân nhìn Vân Khinh lặng yên không lên tiếng cũng không giục giã mà chỉ mỉm cười nhìn cô. Ở biệt viện của Hoàng gia tai vách mạch rừng nhiều lắm, khó lòng nói chuyện tử tế. Hôm nay nhìn qua thật đông người, nhưng thật ra lại có thể dễ dàng bàn chuyện bí mật với nhau.
Có thiệp mời của Thất hoàng tử, kế hoạch đã trù bị chu đáo cũng phải được thay đổi cho phù hợp. Thật không ngờ đứa con mà Yến vương thương yêu nhất lại có hảo cảm với Vân Khinh, lại mở tiệc trong Hoàng cung để chiêu đãi cô. Đây chính là một cơ hội rất tốt, nếu Vân Khinh có thể phối hợp cùng họ chẳng phải hơn nhiều so với việc họ âm thầm tìm kiếm sao. Thế nên anh ta suy đi tính lại một hồi vẫn quyết định nên tiết lộ phần nào với Vân Khinh, vì xét cho cùng sớm muộn cô cũng sẽ biết.
Gió nhè nhẹ hiu hiu, mang theo mùi hương thoang thoảng, mùi hương đầy thanh nhã mát rượi của cỏ cây như thấm vào tận ruột gan mọi người.
Vân Khinh từ tốn vuốt ve Điêu nhi, ngẩng đầu nhìn tán lá cây màu xanh dịu mắt đằng xa. Bình an vui vẻ, tại sao với cô lại xa vời đến thế?
Sở Vân ngồi tựa vào ghế nhàn nhã thưởng trà. Anh ta đang chờ xem thái độ của Vân Khinh ra sao. Hiện giờ thái độ cô ấy thật không rõ ràng chút nào, ngay cả anh ta cũng có chút khó hiểu.
“Gr… à…. o…” Một tiếng gầm rống lớn bỗng vọng lại từ xa, bên trong ẩn ẩn vẻ hung hăng phẫn nộ. Vân Khinh lẫn Sở Vân không khỏi giật mình đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên lẫn tiếng dã thú thét gào mang theo sự hỗn loạn và kinh hoàng. Đám thị vệ đang đứng trông coi gần đó lập tức xông lại gần vây quanh nơi tập trung toàn bộ quan văn và nữ quyến, vũ khí sẵn sàng, thế trận nghiêm chỉnh đón chờ sự sắp xảy ra.
“Xảy ra chuyện gì? Chuyện gì thế hả?” Hoa thừa tướng đứng phắt dậy xông về phía trước.
“Lũ dã thú có vấn đề.” Một võ tướng trẻ tuổi vừa chạy ra khỏi cánh rừng lớn tiếng đáp, mắt tái nhợt không còn chút máu.
“Chúng nó điên cuồng hết cả. Trời ạ, sao lại thế này chứ?”
“Mãng xà, vì sao trong rừng lại có mãng xà?”
Các võ tướng chạy trốn thục mạng lần lượt ra khỏi cánh rừng, sắc mặt ai cũng nhợt nhạt vô cùng.
“Đám giá áo thùng cơm này, Vương thượng còn ở trong đó, còn không mau quay lại tìm cho bổn tướng, nhanh lên!”
“Đúng, còn có cả Dực Vương và thuộc hạ nữa, mau lên, còn ngẩn ra ở đó làm gì, không mau quay lại tìm!” Lâm thượng đại phu cũng liên tiếp ra lệnh.
Mặc Ngân Mặc Ly đồng loạt gật đầu. Mặc Ly dừng một chút rồi hỏi. “Vậy cuộc đi săn ngày mai, chúng ta…?”
“Đi chứ, sao lại không đi? Nếu muốn ra oai với chúng ta, bản vương lại còn sợ bọn chúng ư?” Độc Cô Tuyệt cười lạnh không dứt, Mặc Ngân Mặc Ly nhìn nhau im lặng.
Một đêm yên tĩnh qua đi, hiếm khi Độc Cô Tuyệt không mò tới chỗ Vân Khinh làm phiền, thế là cả nhà bình an vô sự.
Sáng sớm hôm sau, thị vệ của Yến vương đặc biệt tới biệt viện mời Độc Cô Tuyệt, hôm đó là Yến vương làm chủ, mời toàn bộ quần thần trong triều cùng Tần quốc Dực Vương đi săn ở khu rừng Hoàng gia ở ngoại thành.
Mười dặm phía ngoài Cẩm thành chính là khu vực săn bắn của hoàng thất nước Yến, bên trong nuôi dưỡng vô số động vật các loại, thích hợp cho những dịp lớn. Yến vương lại mở tiệc đãi khách quý ở đó, vì biết rằng đối với một kẻ quen hơi chém giết như Độc Cô Tuyệt, thay vì mở trò ca múa ăn uống này nọ, thì đi săn thú vẫn là thích hợp nhất.
Trên khu đất trống ngay ngoài rìa khu rừng rậm đã bày sẵn bàn ghế lẫn đồ ăn thức uống. Do Vân Khinh cũng tới, nên là Yến vương cũng mang theo vài người hậu phi, ngay cả trọng thần trong triều cũng có người mang theo gia quyến. Tình cảnh nhìn giống một cuộc họp mặt thân tình hơn, hoàn toàn không có vẻ gì là hai bên đang tràn đầy nghi kỵ với nhau.
Vân Khinh ngồi trên ghế trong đám. Cô hoàn toàn không muốn tới, có điều cái gã họ Độc Cô kia chả biết ăn nhầm cái gì mà cứ cứng rắn phải kéo cô đi cùng cho bằng được. Đi săn thì có gì hay chứ?
“Ha ha, Dực Vương nổi danh anh dũng thiện chiến có một không hai trên đời. Hôm nay coi như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, cho quả nhân được mở rộng tầm mắt với.” Từ xa xa, Yến vương cưỡi ngựa đứng cạnh Độc Cô Tuyệt mỉm cười nói với hắn.
Trên mặt Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không biểu lộ điều gì, chỉ nghe thấy giọng nói đầy lạnh lẽo khô khan. “Được.” Đúng là đồ không biết khiêm tốn là gì.
Tiếng kèn toe toe vang dội. Một đội binh sĩ khôi giáp hai màu đỏ và đen đang đứng nghiêm ở phần đất rìa ngoài rừng lập tức nhanh nhẹn khởi hành. Từng hàng hai người nghiêm chỉnh ngay ngắn, tiến lùi theo nhịp bước vào rừng. Nguyên đội quân đó là để vây quanh khu săn bắn, để tập trung lại toàn bộ đám động vật trong rừng cho vua tôi họ đi săn.
“Yến vương, ta thấy hẳn không cần họ ra tay đâu…” Có tiếng nói của Độc Cô Tuyệt vọng lại từ xa, có điều Vân Khinh cũng chẳng tập trung nghe là mấy. Cô vốn không có hứng thú với những thứ này.
“Vân cô nương.” Vân Khinh đang đùa giỡn với Điêu nhi ngồi trong lòng, Sở Vân ngồi cạnh bỗng dựa sát lại gần khẽ gọi. Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Sở Vân. Anh ta vốn là mưu sĩ, không có võ nghệ, nên cũng chỉ có thể ngồi ngoài xem mà thôi.
Sở Vân mỉm cười với cô rồi dẩu miệng về đám binh sĩ kia một chút, dùng giọng thật nhỏ chỉ có hai người họ nghe thấy để hỏi. “Cô nương thấy sao?”
Vân Khinh lắc đầu, cô chả cảm thấy gì cả.
Sở Vân thấy vậy khẽ cười, nhỏ giọng than. “Cô nương quả đúng là không quan tâm đến việc bên ngoài. Vị Yến vương kia là đang ra oai với chúng ta đó.” Vân Khinh nghe vậy nhíu mày, lại nhìn kỹ đám binh sĩ kia lần nữa.
Vân Khinh chẳng hề biết một buổi đi săn bình thường của Hoàng gia lại cần đến nhiều người như thế. Những binh lính này đều mang vẻ nghiêm cẩn huấn luyện kỹ càng, hẳn là cấm quân. Cấm quân của Hoàng thành lại được trưng dụng tới đây vây thú đi săn, không khỏi có chút nghiêm trọng hóa vấn đề. Đây là Yến vương dùng phương pháp uyển chuyển báo cho Độc Cô Tuyệt biết, Yến quốc bọn họ cũng không phải dễ bắt nạt, tử tế thì không sao, nhưng nếu cứng rắn ghép tội cho họ, họ sẵn sàng lưỡng bại câu thương, cá chết lưới rách.
Sở Vân cũng không chờ xem Vân Khinh có hiểu ý mình hay không, anh ta cười khẽ. “Cô nương nhìn kỹ mũ giáp lẫn vũ khí của họ xem.”
Dứt lời, anh ta cũng không chờ Vân Khinh trả lời vì biết cô không biết những thứ đó, nên nói thẳng tuột ra luôn. “Nhiều năm nay Yến quốc không hề gặp chiến loạn, thứ nhất là vì đất nước này dễ thủ khó công, mà thứ hai là vì họ có thể chế tác ra khôi giáp bền chắc nhất và vũ khí lợi hại nhất. Kỹ thuật rèn binh khí của họ có thể nói là tinh nhuệ nhất trong cả bảy nước, mà đó cũng là chỗ dựa vững chắc khiến họ kiêu ngạo nhất.”
Vân Khinh nhìn thoáng qua đội quân lính của Yến quốc, giáp trụ trên người nọ thoáng ánh đỏ sẫm, so với giáp trụ sắt đen sì của binh sĩ do Độc Cô Tuyệt mang đến đây là thứ khác biệt duy nhất, còn những mặt khác quả cô không thể nhìn ra gì hơn.
“Mũ giáp của bọn họ khá mỏng, trọng lượng nhẹ nhàng, nhưng lại phòng ngự rất tốt, chắc chắn hơn mũ giáp của tướng sĩ của chúng ta nhiều. Nếu Đại Tần chúng ta có kỹ thuật chế tác này, việc xưng bá thiên hạ hẳn sẽ trong tầm tay.” Khóe môi Sở Vân nhếch lên cười mỉm như thể đang tán gẫu bình thường với Vân Khinh, hoàn toàn không ai ngờ đến nội dung những lời anh ta vừa thốt.
“Tại sao lại nói với ta?” Vân Khinh quay sang nhìn Sở Vân, điều này thì liên quan gì tới cô chứ.
Sở Vân cười cười. “Vương gia không định nói với cô nương, có điều tại hạ thấy Vân cô nương tài trí hơn người, biết chuyện có khi không chừng lại có thể giúp chúng ta không ít.”
Vân Khinh ngồi yên trầm ngâm suy nghĩ, loại bỏ nhiều khả năng trong đầu, thoáng chốc hiểu ra cớ sự. Cô quay sang ngạc nhiên. “Các người muốn…”
Hóa ra Độc Cô Tuyệt đích thân tới Yến quốc, không phải là để làm cái gì mà đòi công đạo với lại dụ kẻ giấu mặt ra tay, đây mới là mục đích thật sự của hắn.
“Dù gì cũng là cơ hội tốt kia mà?” Trong ánh mắt Sở Vân thoáng lóe lên một tia thán phục, biết ngay là Vân Khinh sẽ đoán ra mà.
Hai người mới nói tới đó, một tiếng kèn lệnh vang lên từ phía đằng xa. Yến vương, Độc Cô Tuyệt và đám võ tướng của Yến quốc đồng loạt thúc ngựa lao vào rừng, mỗi người tách ra một con đường, bắt đầu cuộc đi săn.
Vân Khinh cũng chẳng để ý xem Độc Cô Tuyệt đi đường nào cả, chỉ nhíu mày nhìn Sở Vân. “Các người nhất định muốn thống nhất thiên hạ sao? Các người có biết như thế sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng? Hòa bình vô sự như hiện nay chẳng lẽ không tốt ư?”
Trên mặt Sở Vân vẫn giữ nụ cười thân thiện như trước, nhưng trong giọng nói đã trở nên nghiêm nghị vô cùng. “Hòa bình vô sự, nào có dễ dàng như vậy. Kể cả Đại Tần chúng ta không có dã tâm tranh giành thiên hạ, cô nương có dám chắc hai nước Tề Sở cũng sẽ không? Thiên hạ chỉ cần một ngày còn tồn tại nhiều quốc gia như thế, sẽ còn một ngày có nguy cơ chiến tranh. Chỉ có thống nhất thiên hạ mới có thể có được hòa bình chân chính.” Nói tới đây, anh ta khẽ liếc nhìn Vân Khinh, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.
Vân Khinh không nói gì. Cô không quan tâm mấy đến tình hình chính trị. Nhưng những lời này của Sở Vân cô lại không có cách nào phản đối cả. Thời đại loạn lạc bảy nước, hôm nay ta đánh người, hôm sau kẻ khác lại đánh người khác, lửa chiến tranh dường như vĩnh viễn không thể dập tắt hẳn, bởi vì vẫn còn quá nhiều dã tâm và trục lợi riêng tư.
Sở Vân thấy Vân Khinh im lặng, liền nhẹ giọng nói tiếp. “Tranh giành thiên hạ không phải để hoàn thành chiến công vĩ đại của một vị đế vương, mà là vì đem lại sự an bình và một bầu không khí an toàn không còn lo ngại chiến tranh xâm lược đến cho bách tính vốn chịu khổ bởi chinh chiến liên miên. Đó là mong muốn của tại hạ, mà cũng là quan điểm của Tần vương đời trước. Vì nó mà Tần quốc nỗ lực mấy trăm năm nay, hiện giờ là thời điểm thực lực của nước Tần hùng mạnh nhất trong mấy trăm năm qua, nên chúng ta muốn hoàn thành mục tiêu ấy.”
Vân Khinh nếu bảo không dao động thì đúng là không thể. Lời của Sở Vân nêu ra những góc nhìn và khái niệm mà cho tới giờ cô chưa từng nghĩ tới, vô cùng mới lạ.
Sở Vân nhìn Vân Khinh lặng yên không lên tiếng cũng không giục giã mà chỉ mỉm cười nhìn cô. Ở biệt viện của Hoàng gia tai vách mạch rừng nhiều lắm, khó lòng nói chuyện tử tế. Hôm nay nhìn qua thật đông người, nhưng thật ra lại có thể dễ dàng bàn chuyện bí mật với nhau.
Có thiệp mời của Thất hoàng tử, kế hoạch đã trù bị chu đáo cũng phải được thay đổi cho phù hợp. Thật không ngờ đứa con mà Yến vương thương yêu nhất lại có hảo cảm với Vân Khinh, lại mở tiệc trong Hoàng cung để chiêu đãi cô. Đây chính là một cơ hội rất tốt, nếu Vân Khinh có thể phối hợp cùng họ chẳng phải hơn nhiều so với việc họ âm thầm tìm kiếm sao. Thế nên anh ta suy đi tính lại một hồi vẫn quyết định nên tiết lộ phần nào với Vân Khinh, vì xét cho cùng sớm muộn cô cũng sẽ biết.
Gió nhè nhẹ hiu hiu, mang theo mùi hương thoang thoảng, mùi hương đầy thanh nhã mát rượi của cỏ cây như thấm vào tận ruột gan mọi người.
Vân Khinh từ tốn vuốt ve Điêu nhi, ngẩng đầu nhìn tán lá cây màu xanh dịu mắt đằng xa. Bình an vui vẻ, tại sao với cô lại xa vời đến thế?
Sở Vân ngồi tựa vào ghế nhàn nhã thưởng trà. Anh ta đang chờ xem thái độ của Vân Khinh ra sao. Hiện giờ thái độ cô ấy thật không rõ ràng chút nào, ngay cả anh ta cũng có chút khó hiểu.
“Gr… à…. o…” Một tiếng gầm rống lớn bỗng vọng lại từ xa, bên trong ẩn ẩn vẻ hung hăng phẫn nộ. Vân Khinh lẫn Sở Vân không khỏi giật mình đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên lẫn tiếng dã thú thét gào mang theo sự hỗn loạn và kinh hoàng. Đám thị vệ đang đứng trông coi gần đó lập tức xông lại gần vây quanh nơi tập trung toàn bộ quan văn và nữ quyến, vũ khí sẵn sàng, thế trận nghiêm chỉnh đón chờ sự sắp xảy ra.
“Xảy ra chuyện gì? Chuyện gì thế hả?” Hoa thừa tướng đứng phắt dậy xông về phía trước.
“Lũ dã thú có vấn đề.” Một võ tướng trẻ tuổi vừa chạy ra khỏi cánh rừng lớn tiếng đáp, mắt tái nhợt không còn chút máu.
“Chúng nó điên cuồng hết cả. Trời ạ, sao lại thế này chứ?”
“Mãng xà, vì sao trong rừng lại có mãng xà?”
Các võ tướng chạy trốn thục mạng lần lượt ra khỏi cánh rừng, sắc mặt ai cũng nhợt nhạt vô cùng.
“Đám giá áo thùng cơm này, Vương thượng còn ở trong đó, còn không mau quay lại tìm cho bổn tướng, nhanh lên!”
“Đúng, còn có cả Dực Vương và thuộc hạ nữa, mau lên, còn ngẩn ra ở đó làm gì, không mau quay lại tìm!” Lâm thượng đại phu cũng liên tiếp ra lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.