Chương 5: Ban đêm xông vào nhà chính!-Phần 1
Nhan Thiếu
15/12/2014
Nhan Tử Kì vốn nghĩ rằng chính mình đã bắt đầu tiếp nhận hết mọi việc ở thế
giới mới, nhưng từ khi trở về từ buổi tiệc sum họp, Nhan Tử Kì lại có
cảm giác uể oải, dĩ nhiên có thể nhìn thấy đồng loại sẽ rất vui mừng,
nhưng khi nhìn thấy tình cảnh khốn khổ của họ tâm tình của hắn vô cùng
nặng nề, bị bắt rời khỏi quê hương đã là một chuyện rất khổ sở, tới nơi
này còn phải chịu khuất phục, tùy ý người khác đùa bỡn thân thể mình cho đến chết.
Nhan Tử Kì hiểu được, chính mình ngày ngày sống nhàn nhã như vậy, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi vận rủi, tính tình Lan Nô Triết hiền lành như vậy, lại rất nuông chiều hắn, nhưng không thể thay đổi được sự thật Lan Nô Triết là thú nhân, là thú sủng của thú nhân đơn giản chính là làm chuyện này trên giường đi, vì thế chắc chắn một ngày nào đó, Lan Nô Triết không thể kiềm chế được thú tính của mình sẽ cấu xé hắn ăn sạch.
Trước mặt thú nhân, nhân loại yếu ớt như thế, nếu Lan Nô Triết kiên quyết muốn thượng thì Nhan Tử Kì biết rằng chắc chắn mình không thể chống lại được.
Muốn chạy trốn có lẽ không khó, nhưng một con người làm sao có thể sinh tồn trong thế giới của thú nhân? Có lẽ trốn không được hai ngày sẽ chết ở một nơi xa lạ nào đó.
Không cần nghĩ quá sâu, tùy tiện nghĩ một chút thôi `cũng làm Nhan Tử Kì nỗi da gà đầy người.
Sau buổi cơm chiều hôm nay, Lan Nô Triết cưỡi Ca Ca Kì tới thành phố đêm, Nhan Tử Kì ngồi một mình trong phòng xem một chương trình lịch sử chiến tranh của đại lục Nạp Tây, đơn giản là kẻ thù xâm chiếm, những thú nhân vùng dậy vô cùng nhiệt huyết thề sống chết phải bảo vệ quốc gia, tuy là đang truyền bá những sự kiện lịch sử có thật nhưng Nhan Tử Kì thấy như mình đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, một đống vũ khí tiên tiến và phi thuyền, trong mắt Nhan Tử Kì không khác gì những món đồ chơi.
Bấm đổi kênh nhưng hầu hết đều là các thú nhân khỏe mạnh, mặc dù cũng có vài mỹ nữ thú nhân, nhưng Nhan Tử Kì thấy một chút hấp dẫn cũng không có, sau đó đổi trúng một kênh đang dạy cách làm thế nào để dưỡng thú nuôi mập mạp béo tròn, thiếu chút nữa làm Nhan Tử Kì mắc ói suýt chết.
Nhan Tử Kì tắt tivi bước ra ngoài, hoa viên sau buổi cơm chiều rất yên tĩnh, người hầu sau một ngày làm việc vất vả đều ở lại trong phòng mình, rất ít người còn đi dạo chơi ở ngoài, thân hình Nhan Tử Kì vốn đã gầy yếu còn khoát áo bào trắng càng tăng vẻ yếu ớt, trong màn đêm đen tĩnh lặng tựa như một u hồn trắng như tuyết.
Men theo vườn hoa hình tròn dọc theo hoa viên, đi ngang qua hai ao nuôi cá, Nhan Tử Kì chậm rãi bước dọc theo hành lang, gió mát quất vào mặt, ngả ngớn vén vạt áo choàng của hắn, cuốn theo một tia xuân màu, Nhan Tử Kì không biết ở đây chia mùa như thế nào, bất quá thời tiết khoan khoái như vậy giống hệt như tiết trời ngày xuân.
Cuối hành lang là một ngã ba lớn, bên trái là đại hoa viên trước trang viên, bên phải là một hành lang dài, là con đường thông đến chủ trạch, đó là nơi cấm địa mọi người luôn nhắc nhở hắn không được tự ý xông loạn vào.
Hai bên hành lang dài đặt rất nhiều giá gỗ, trên giá là những loại dây leo không biết tên quấn chằn chịt, biến hành lang thành một hang động thiên nhiên, Nhan Tử Kì lẳng lặng đứng ở ngã ba, ánh mắt tập trung về phía cuối hành lang, đám dây leo che hết ánh sáng làm hành lang chỉ còn một mảnh tối đen.
Thật là, mặc dù biết đối phương dù có đặc biệt thế nào thì cũng chỉ là một thú nhân, nhưng không biết vì sao, Nhan Tử Kì lại rất muốn biết người đó ra sao.
Đứng im một lúc lâu nhưng hắn vẫn không có đủ can đảm để bước vào hành lang kia, thời điểm hắn đang đứng ngây ngốc tại chỗ thì bên tai đột nhiên truyền tới một giai điệu, âm thanh thanh thoát này, rõ ràng là tiếng sáo trúc vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ ở thế giới này, cũng có loại đồ vật này nọ như cây sáo sao?
Nhan Tử Kì nghiêng tai lắng nghe một hồi, xác định tiếng sáo truyền tới từ chủ trạch sâu bên trong hành lang.
Nhan Tử Kì nghi hoặc, có thể thổi ra giai điệu ôn nhu uyển chuyển như vậy có thể là một người vô cùng khủng bố sao? Trong giai điệu này rõ ràng chứa đựng tâm trạng cô đơn cùng ưu thương nồng đậm, đa cảm như vậy, một thú nhân hung tàn sao có khả năng thổi được?
Có lẽ phải nhìn mới biết được, cái gì cũng không làm, ngay ở cửa lén nhìn một cái chắc hẳn sẽ không kinh động tới người bên trong chủ trạch kia đâu?
Tiếng sáo nhẹ nhàng du dương hệt như một bàn tay gọi hồn, dắt Nhan Tử Kì chậm chạp đi sâu vào bên trong hành lang, hành lang càng ngắn dần, tiếng tim đập càng nhanh, mãi đến khi dừng lại trong bóng râm, trong lòng Nhan Tử Kì liền dâng lên một trận bối rối, mình có phải rất lỗ mãng không?
Tiếng sáo đột ngột dừng lại, Nhan Tử Kì càng cảm thấy sợ hãi hơn, xoay người muốn quay trở về, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khoảnh khắc Nhan Tử Kì vừa xoay người, trên người đột nhiên có cảm giác đau đớn, giống như bị thứ gì đó kiềm chặt, người cũng lập tức bị nhấc lên khỏi mặt đất, Nhan Tử Kì nghe thấy tiếng mình kêu to a nha nha, vật đam kiềm chế cơ thể hắn lại càng siết chặt hơn.
Trong nháy mắt, Nhan Tử Kì có suy nghĩ mình sẽ bị bóp chết tươi.
Thứ kia túm chặt lấy Nhan Tử Kì, xoay người một cái vọt vào chủ trạch, trong luồng ánh sáng mờ mờ, Nhan Tử Kì mới thấy rõ mình bị thứ gì túm lấy, đó là một con quái thú màu đen, thân thể to lớn, móng vuốt cực lớn, răng nanh sắc bén, ánh mắt đỏ rực như máu vô cùng khủng bố, mà con quái thú kia lại không ngừng gầm gừ với hắn.
Nhan Tử Kì bị móng vuốt nó vồ chặt, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể mình không thể chịu được sức mạnh này mà phát ra âm thanh răng rắc.
Ngay lúc hắn nghĩ mình sẽ chết chắc thì một âm thanh trầm thấp, thản nhiên nói: “Buông ra.” quái thú kia nghe thấy mệnh lệnh lập tức không chút do dự vứt hắn xuống mặt đất, khi thân thể va chạm với mặt đất vô cùng đau đớn làm Nhan Tử Kì đau đến nhe răng nhếch miệng, trong lòng vô cùng oán hận tự mắng chửi chính bản thân mình.
Quả thực là trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự mình gây ra thì không thể sống sót a! Xem TV thì cứ ngoan ngoãn xem TV đi, sau đó thì đi ngủ một giấc thật ngon, thấy ngu chưa, tự nhiên lếch đi dạo, chơi ở đâu không biết còn cắm đầu đi vào cấm địa, chê mạng dài quá muốn chết sớm, quả thực là đáng mà!
Mơ hồ, có một người từ trong phòng chậm rãi bước ra, màu tóc đen dài tới tận eo, ngoại bào màu đen trải dài trên mặt đất, gió đêm thổi bay mái tóc dài kia, đột ngột hé lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, đó là….đó là gương mặt của nhân loại!!!
Lúc Nhan Tử Kì cố gắng chịu đựng cơn đau ngẩng đầu muốn nhìn rõ gương mặt người kia, người nọ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt hắn, nhưng mà, gương mặt lúc này xuất hiện trước mắt Nhan Tử Kì lại là gương mặt của một thú nhân, ngũ quan này, lại rất giống Lan Nô Triết, chẳng lẽ gương mặt xinh đẹp vừa rồi do mình quá hoảng sợ mà sinh ảo giác?
Nhan Tử Kì kinh ngạc đối diện với người nọ, muốn từ gương mặt này tìm ra chút dấu vết còn sót lại, nhưng trước mắt chính là một thân hình khổng lồ, khí thế vượt hẳn những thú nhân khác, không cần nói cũng dễ dàng đoán ra thân phận của y——Lan Nô Tu Đốn.
Quả thực là chính mình thấy ảo giác, chủ nhân của Lan thị gia tộc,sao có thể có gương mặt của nhân loại!
Nhan Tử Kì cũng biết một vài thông tin vụn vặt về Lan Nô Tu Đốn, ngẫu nhiên nghe thấy từ Lan Nô Triết hoặc một vài người tôi tớ, mọi người nói hai chủ tử Lan gia không giống nhau, tuy nhiên có một số ít điểm giống, chính là tính cách của hai cha con bọn họ rất quỷ dị.
Nhan Tử Kì vốn chưa từng quen biết Lan Nô Tu Đốn vì thế lúc này cũng không cảm giác ra y có chỗ nào quái dị.
Lan Nô Tu Đốn bước đến gần hai bước, xoay người nhìn nhìn Nhan Tử Kìm khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt Lan Nô Tu Đốn đột nhiên híp lại: “Nhân loại?”
Nghĩ đến Nhan Tử Kì không thể nói chuyện được, Lan Nô Tu Đốn mở miệng một lần nữa, vẻ mặt rất không bình tĩnh: “Cút đi.”
Tới lúc này, Nhan Tử Kì mới tỉnh ngộ, địa phương quỷ quái này không thể ở lâu được, dễ dàng nhận thấy Lan Nô Tu Đốn không tính toán truy cứu tội hắn dám xông bừa vào đây, kia hắn cũng phải thức thời nhanh chóng biến mất, nhưng cơ thể vừa nãy bị quái vật kia vồ bị thương, sau đó còn bị ném mạnh xuống đất, Nhan Tử Kì khẳng định nhiều chỗ trên người mình bị gãy xương, cảm giác đau đớn thấm đến tận xương, muốn đứng lên vô cùng khó khăn.
Ngay lúc hắn giãy dụa đứng lên đi ra ngoài, nguyên bản Lan Nô Tu Đốn đã muốn đi vào bên trong, lại đột nhiên quay trở lại, bàn tay to vươn ra dễ dàng tóm lấy cổ Nhan Tử Kì.
Thân thể Nhan Tử Kì đã tới cực hạn lại bị Lan Nô Tu Đốn nắm như vậy, nháy mắt đau đớn mà ngất xỉu, trước khi lâm vào hôn mê, Nhan Tử Kì ở trong lòng bất đắc dĩ hò hét một tiếng: chết thật rồi!
Nhan Tử Kì hiểu được, chính mình ngày ngày sống nhàn nhã như vậy, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi vận rủi, tính tình Lan Nô Triết hiền lành như vậy, lại rất nuông chiều hắn, nhưng không thể thay đổi được sự thật Lan Nô Triết là thú nhân, là thú sủng của thú nhân đơn giản chính là làm chuyện này trên giường đi, vì thế chắc chắn một ngày nào đó, Lan Nô Triết không thể kiềm chế được thú tính của mình sẽ cấu xé hắn ăn sạch.
Trước mặt thú nhân, nhân loại yếu ớt như thế, nếu Lan Nô Triết kiên quyết muốn thượng thì Nhan Tử Kì biết rằng chắc chắn mình không thể chống lại được.
Muốn chạy trốn có lẽ không khó, nhưng một con người làm sao có thể sinh tồn trong thế giới của thú nhân? Có lẽ trốn không được hai ngày sẽ chết ở một nơi xa lạ nào đó.
Không cần nghĩ quá sâu, tùy tiện nghĩ một chút thôi `cũng làm Nhan Tử Kì nỗi da gà đầy người.
Sau buổi cơm chiều hôm nay, Lan Nô Triết cưỡi Ca Ca Kì tới thành phố đêm, Nhan Tử Kì ngồi một mình trong phòng xem một chương trình lịch sử chiến tranh của đại lục Nạp Tây, đơn giản là kẻ thù xâm chiếm, những thú nhân vùng dậy vô cùng nhiệt huyết thề sống chết phải bảo vệ quốc gia, tuy là đang truyền bá những sự kiện lịch sử có thật nhưng Nhan Tử Kì thấy như mình đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, một đống vũ khí tiên tiến và phi thuyền, trong mắt Nhan Tử Kì không khác gì những món đồ chơi.
Bấm đổi kênh nhưng hầu hết đều là các thú nhân khỏe mạnh, mặc dù cũng có vài mỹ nữ thú nhân, nhưng Nhan Tử Kì thấy một chút hấp dẫn cũng không có, sau đó đổi trúng một kênh đang dạy cách làm thế nào để dưỡng thú nuôi mập mạp béo tròn, thiếu chút nữa làm Nhan Tử Kì mắc ói suýt chết.
Nhan Tử Kì tắt tivi bước ra ngoài, hoa viên sau buổi cơm chiều rất yên tĩnh, người hầu sau một ngày làm việc vất vả đều ở lại trong phòng mình, rất ít người còn đi dạo chơi ở ngoài, thân hình Nhan Tử Kì vốn đã gầy yếu còn khoát áo bào trắng càng tăng vẻ yếu ớt, trong màn đêm đen tĩnh lặng tựa như một u hồn trắng như tuyết.
Men theo vườn hoa hình tròn dọc theo hoa viên, đi ngang qua hai ao nuôi cá, Nhan Tử Kì chậm rãi bước dọc theo hành lang, gió mát quất vào mặt, ngả ngớn vén vạt áo choàng của hắn, cuốn theo một tia xuân màu, Nhan Tử Kì không biết ở đây chia mùa như thế nào, bất quá thời tiết khoan khoái như vậy giống hệt như tiết trời ngày xuân.
Cuối hành lang là một ngã ba lớn, bên trái là đại hoa viên trước trang viên, bên phải là một hành lang dài, là con đường thông đến chủ trạch, đó là nơi cấm địa mọi người luôn nhắc nhở hắn không được tự ý xông loạn vào.
Hai bên hành lang dài đặt rất nhiều giá gỗ, trên giá là những loại dây leo không biết tên quấn chằn chịt, biến hành lang thành một hang động thiên nhiên, Nhan Tử Kì lẳng lặng đứng ở ngã ba, ánh mắt tập trung về phía cuối hành lang, đám dây leo che hết ánh sáng làm hành lang chỉ còn một mảnh tối đen.
Thật là, mặc dù biết đối phương dù có đặc biệt thế nào thì cũng chỉ là một thú nhân, nhưng không biết vì sao, Nhan Tử Kì lại rất muốn biết người đó ra sao.
Đứng im một lúc lâu nhưng hắn vẫn không có đủ can đảm để bước vào hành lang kia, thời điểm hắn đang đứng ngây ngốc tại chỗ thì bên tai đột nhiên truyền tới một giai điệu, âm thanh thanh thoát này, rõ ràng là tiếng sáo trúc vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ ở thế giới này, cũng có loại đồ vật này nọ như cây sáo sao?
Nhan Tử Kì nghiêng tai lắng nghe một hồi, xác định tiếng sáo truyền tới từ chủ trạch sâu bên trong hành lang.
Nhan Tử Kì nghi hoặc, có thể thổi ra giai điệu ôn nhu uyển chuyển như vậy có thể là một người vô cùng khủng bố sao? Trong giai điệu này rõ ràng chứa đựng tâm trạng cô đơn cùng ưu thương nồng đậm, đa cảm như vậy, một thú nhân hung tàn sao có khả năng thổi được?
Có lẽ phải nhìn mới biết được, cái gì cũng không làm, ngay ở cửa lén nhìn một cái chắc hẳn sẽ không kinh động tới người bên trong chủ trạch kia đâu?
Tiếng sáo nhẹ nhàng du dương hệt như một bàn tay gọi hồn, dắt Nhan Tử Kì chậm chạp đi sâu vào bên trong hành lang, hành lang càng ngắn dần, tiếng tim đập càng nhanh, mãi đến khi dừng lại trong bóng râm, trong lòng Nhan Tử Kì liền dâng lên một trận bối rối, mình có phải rất lỗ mãng không?
Tiếng sáo đột ngột dừng lại, Nhan Tử Kì càng cảm thấy sợ hãi hơn, xoay người muốn quay trở về, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khoảnh khắc Nhan Tử Kì vừa xoay người, trên người đột nhiên có cảm giác đau đớn, giống như bị thứ gì đó kiềm chặt, người cũng lập tức bị nhấc lên khỏi mặt đất, Nhan Tử Kì nghe thấy tiếng mình kêu to a nha nha, vật đam kiềm chế cơ thể hắn lại càng siết chặt hơn.
Trong nháy mắt, Nhan Tử Kì có suy nghĩ mình sẽ bị bóp chết tươi.
Thứ kia túm chặt lấy Nhan Tử Kì, xoay người một cái vọt vào chủ trạch, trong luồng ánh sáng mờ mờ, Nhan Tử Kì mới thấy rõ mình bị thứ gì túm lấy, đó là một con quái thú màu đen, thân thể to lớn, móng vuốt cực lớn, răng nanh sắc bén, ánh mắt đỏ rực như máu vô cùng khủng bố, mà con quái thú kia lại không ngừng gầm gừ với hắn.
Nhan Tử Kì bị móng vuốt nó vồ chặt, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể mình không thể chịu được sức mạnh này mà phát ra âm thanh răng rắc.
Ngay lúc hắn nghĩ mình sẽ chết chắc thì một âm thanh trầm thấp, thản nhiên nói: “Buông ra.” quái thú kia nghe thấy mệnh lệnh lập tức không chút do dự vứt hắn xuống mặt đất, khi thân thể va chạm với mặt đất vô cùng đau đớn làm Nhan Tử Kì đau đến nhe răng nhếch miệng, trong lòng vô cùng oán hận tự mắng chửi chính bản thân mình.
Quả thực là trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự mình gây ra thì không thể sống sót a! Xem TV thì cứ ngoan ngoãn xem TV đi, sau đó thì đi ngủ một giấc thật ngon, thấy ngu chưa, tự nhiên lếch đi dạo, chơi ở đâu không biết còn cắm đầu đi vào cấm địa, chê mạng dài quá muốn chết sớm, quả thực là đáng mà!
Mơ hồ, có một người từ trong phòng chậm rãi bước ra, màu tóc đen dài tới tận eo, ngoại bào màu đen trải dài trên mặt đất, gió đêm thổi bay mái tóc dài kia, đột ngột hé lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, đó là….đó là gương mặt của nhân loại!!!
Lúc Nhan Tử Kì cố gắng chịu đựng cơn đau ngẩng đầu muốn nhìn rõ gương mặt người kia, người nọ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt hắn, nhưng mà, gương mặt lúc này xuất hiện trước mắt Nhan Tử Kì lại là gương mặt của một thú nhân, ngũ quan này, lại rất giống Lan Nô Triết, chẳng lẽ gương mặt xinh đẹp vừa rồi do mình quá hoảng sợ mà sinh ảo giác?
Nhan Tử Kì kinh ngạc đối diện với người nọ, muốn từ gương mặt này tìm ra chút dấu vết còn sót lại, nhưng trước mắt chính là một thân hình khổng lồ, khí thế vượt hẳn những thú nhân khác, không cần nói cũng dễ dàng đoán ra thân phận của y——Lan Nô Tu Đốn.
Quả thực là chính mình thấy ảo giác, chủ nhân của Lan thị gia tộc,sao có thể có gương mặt của nhân loại!
Nhan Tử Kì cũng biết một vài thông tin vụn vặt về Lan Nô Tu Đốn, ngẫu nhiên nghe thấy từ Lan Nô Triết hoặc một vài người tôi tớ, mọi người nói hai chủ tử Lan gia không giống nhau, tuy nhiên có một số ít điểm giống, chính là tính cách của hai cha con bọn họ rất quỷ dị.
Nhan Tử Kì vốn chưa từng quen biết Lan Nô Tu Đốn vì thế lúc này cũng không cảm giác ra y có chỗ nào quái dị.
Lan Nô Tu Đốn bước đến gần hai bước, xoay người nhìn nhìn Nhan Tử Kìm khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt Lan Nô Tu Đốn đột nhiên híp lại: “Nhân loại?”
Nghĩ đến Nhan Tử Kì không thể nói chuyện được, Lan Nô Tu Đốn mở miệng một lần nữa, vẻ mặt rất không bình tĩnh: “Cút đi.”
Tới lúc này, Nhan Tử Kì mới tỉnh ngộ, địa phương quỷ quái này không thể ở lâu được, dễ dàng nhận thấy Lan Nô Tu Đốn không tính toán truy cứu tội hắn dám xông bừa vào đây, kia hắn cũng phải thức thời nhanh chóng biến mất, nhưng cơ thể vừa nãy bị quái vật kia vồ bị thương, sau đó còn bị ném mạnh xuống đất, Nhan Tử Kì khẳng định nhiều chỗ trên người mình bị gãy xương, cảm giác đau đớn thấm đến tận xương, muốn đứng lên vô cùng khó khăn.
Ngay lúc hắn giãy dụa đứng lên đi ra ngoài, nguyên bản Lan Nô Tu Đốn đã muốn đi vào bên trong, lại đột nhiên quay trở lại, bàn tay to vươn ra dễ dàng tóm lấy cổ Nhan Tử Kì.
Thân thể Nhan Tử Kì đã tới cực hạn lại bị Lan Nô Tu Đốn nắm như vậy, nháy mắt đau đớn mà ngất xỉu, trước khi lâm vào hôn mê, Nhan Tử Kì ở trong lòng bất đắc dĩ hò hét một tiếng: chết thật rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.