Chương 40: Nghiên Cứu
Nhan Thiếu
15/12/2014
Lan Nô Tu Đốn ngồi dựa trên sô pha, nhìn số tư liệu Lam Đặc đưa tới, tổng hợp nghiên cứu về
nhân loại, Lan Nô Tu Đốn thích thú trở mình, thầm nghĩ, Lam Đặc đúng là
một tổng quản vạn năng, chỉ trong vòng hai ngày đã đưa tới đầy đủ tư
liệu.
“Cuộc sống của nhân loại cũng tương tự như chúng ta nhỉ.” Lật vài tờ, Lan Nô Tu Đốn tổng kết.
“Đúng vậy, vì thế lúc trước vì để tạo quan hệ thân thiết đã mời nhân loại sang bên này học tập trao đổi, nào ngờ cuối cùng biến thành phong trào dưỡng nhân sủng ở Nạp Tây đại lục.” Lam Đặc cảm khái nói.
Lan Nô Tu Đốn gật gật đầu, lập tức nhìn miêu tả trên tư liệu: nam nữ bình thường sau khi trưởng thành, sẽ xây dựng một gia đình, sau đó cùng nhau nuôi dưỡng đứa con…..
“Nói như vậy, Nhan Tử Kì ở cùng một chỗ với ta sẽ không thể nuôi dưỡng đứa con.”
Lam Đặc liếc mắt xem thường: “Chủ tử, hai người các ngươi đều là giống đực, đương nhiên không thể có con, hơn nữa bất đồng chủng tộc cũng không được cho phép.”
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày: “Thế vì sao những nhân sủng bị bắt tới đều là nam nhân.”
“Bởi vì nhân loại giống cái có thể sinh tồn ở tinh cầu chúng ta tỷ lệ rất thấp, hơn nữa, chúng ta cơ bản thiên về đồng tính.” Lam Đặc tận tụy với công việc giảng giải.
Lan Nô Tu Đốn từ chối cho ý kiến, y chưa từng chọn lựa bầu bạn nên không biết mình thiên về cái gì, chính là nếu phải chung sống với một giống cái cả đời, y cảm thấy rất khó chịu.
Dân cư Nạp Tây đại lục từ trước tới nay rất thấp, cho dù có khoa học kỹ thuật phát triển cũng không thể ngăn cản được sự thoái hóa dân số, hiện tại nữ tính ở Nạp Tây muốn tự mình mang thai để sinh ra đứa nhỏ tuyệt đối là chuyện vô cùng khó khăn, vì thế rất nhiều người giao chuyện sinh sản cho bệnh viện, nhưng tỷ lệ thành công cũng không phải 100%.
Sống lâu, chủng tộc đa dạng là nguyên nhân dẫn tới dân cư thưa thớt, bởi vì một số chủng tộc sau khi sinh sản sẽ chết, nên Nạp Tây có những quy định rất rõ về việc này, thú nhân bất đồng chủng tộc không thể sinh sản.
Hiện tại vấn đề nguy cấp nhất ở Nạp Tây đại lục không phải kinh tế, cũng không phải chính trị mà chính là dân số, làm thế nào mới có thể tăng dân số, đây là vấn đề bức thiết nhất phải giải quyết.
Đương nhiên, Lan Nô Tu Đốn từ đó đến giờ vẫn không hề quan tâm tới vấn đề này, y chỉ thắc mắc vì sao người ở Nạp Tây lại thiên về đồng tính hơn mà thôi.
“Cái này……” Lan Nô Tu Đốn bị một tin tức trên tờ giấy hấp dẫn: “Đi dạo phố, ăn cơm, tặng lễ vật là cái gì?”
Lam Đặc nghiêng người qua liếc mắt một cái, trên mặt giấy có một dòng ghi chú: nhân loại yêu đương như thế nào
“Nga, hẳn là một người bị người khác hấp dẫn, sinh ra tình yêu, sẽ bắt đầu theo đuổi, yêu nhau, cuối cùng là kết hôn…..” Lam Đặc cũng chỉ dựa theo mặt chữ mà giải thích.
“Tình yêu là cái gì?” Lan Nô Tu Đốn phát hiện ra mình không hiểu chút gì về nhân loại, ngay cả chính mình khi trưởng thành liền biến thành hình dáng nhân loại, lý do y cũng không nhớ rõ.
Lam Đặc đảo cặp mắt trắng dã: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, ta cũng đâu phải nhân loại, nếu không thì ngươi đi hỏi Nhan Tử Kì đi?”
Lan Nô Tu Đốn cau mày liếc Lam Đặc, thầm nghĩ, sao mình có thể hỏi tiểu tử kia được, trực giác báo cho y biết, đây là vấn đề rất xấu hổ a!
Lam Đặc bị chủ tử trừng mắt, đành cố gắng nói: “Theo ta nghĩ, có lẽ là một loại cảm giác đi.”
“Cảm giác?” Lan Nô Tu Đốn cố gắng suy nghĩ.
Nhìn không thấy người liền sốt ruột, thấy được sẽ lập tức vui vẻ, đối phương cười tâm tình của mình cũng tốt theo, lúc ôm đối phương liền có cảm giác ngọt ngào như ăn kẹo đường, thấy đối phương bị thương lập tức muốn giết người, chỉ cần đối phương đứng bên cạnh tâm tình sẽ vô cùng thoải mái…..
Loại cảm giác bất thường này, chẳng lẽ chính là tình yêu sao?
Lam Nô Tu Đốn có cảm giác thông suốt, từ khoảnh khắc quyết định cho tiểu tử kia thành bạn đời của mình, tâm tình của y luôn biến hóa theo hành động của tiểu tử ấy, lúc trước còn tưởng mình có vấn đề gì, hóa ra, bởi vì tình yêu làm hại.
“Nhân loại tìm bạn đời đúng là phiền phức.” Lan Nô Tu Đốn thẩy tư liệu lên bàn, bất mãn tổng kết.
Lam Đặc cười thầm trong lòng, phiền toái này không phải tự ngươi tìm tới sao: “Nếu không còn việc gì ta xin phép lui xuống, còn rất nhiều công vụ.”
Lan Nô Tu Đốn phất tay cho ông rời đi, chính mình lại ngồi nhìn chằm chằm vào mớ tư liệu, xác định Lam Đặc đã rời khỏi mới cau mày cằm lại xấp tài liệu chuyên tâm nghiên cứu từng tờ một.
Nhan Tử Kì trừng to mắt nhìn tay mình, lão cha đang giúp hắn gỡ lớp màng trên vết thương, trong khoảng thời gian ngắn cả hai người đều không dám thở mạnh.
“Lão cha, ngươi nghĩ lột ra rồi còn chảy máu không.” Tuy rằng vết thương không còn đau nhưng Nhan Tử Kì không tin tưởng lắm, phun một chút nước thuốc, vết thương sẽ lành trong một ngày sao.
Còn lão cha ở hậu hoa viên cũng một thời gian khá dài, đối với y học hiện đại cũng không hiểu nên lúc giúp hắn gỡ ra cũng rất cẩn thận.
Nhìn thấy động tác quá mức chậm chạp của lão cha, Nhan Tử Kì nhịn không được nói chêm vào: “Lão cha, kỳ thực không có đau, ngươi mau một chút đi.”
Lão cha trừng mắt liếc, quát: “Ta biết rồi, ngươi im lặng một chút đi!”
Nhan Tử Kì bị mắng bất ngờ không hiểu trăng sao hết, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, lão cha đang căng thẳng.
Lan Nô Tu Đốn đến nhà gỗ liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Na Cổ mặt đỏ bừng không dám xé lớp màng trên tay Nhan Tử Kì, còn hắn lại ngồi một bên dỗ dành không chịu tự mình hành động.
Thấy như vậy, Lan Nô Tu Đốn trực tiếp đi qua, khom lưng đảm nhiệm nhiệm vụ khó khăn kia, dùng sức một chút rứt mạnh ra.
Nhan Tử Kì và lão cha bị tình huống bất ngờ làm hoảng sợ, đồng thời la “A!” một tiếng, nhưng sau đó nhìn lại cánh tay hoàn toàn lành lặn không chút thương tổn đều trợn mắt há mồm.
“Thật là lành rồi.” Nhan Tử Kì nâng tay mình, trái nhìn phải nhìn, ngạc nhiên nói.
Lão cha có cảm giác bị mắc lừa, thậm chí còn nghi ngờ có phải Nhan Tử Kì muốn trêu cợt ông mà bày trò hay không, rõ ràng có việc gì đâu cũng làm ông kinh hoảng một phen, quả nhiên là thiếu đòn mà, bất quá chủ tử đang đứng bên cạnh, ông chỉ dám ngẫm nghĩ trong lòng không dám to gan hành động.
Lan Nô Tu Đốn xoa đầu Nhan Tử Kì, nhanh chóng đưa tay kéo hắn đứng lên.
Nhan Tử Kì đứng lên xong mới nhớ ra một vấn đề liền quay đầu lại hỏi Lan Nô Tu Đốn: “Rõ ràng là ban ngày ngươi tới tìm ta làm gì?”
Nghe hắn hỏi thế, Lan Nô Tu Đốn cùng lão cha lập tức trợn trắng mắt, lão cha bởi vì quá kinh ngạc tên tiểu tử này dám hỏi cái vấn đề đáng xấu hổ như vậy, ban ngày không thể tìm, chẳng lẽ chỉ có thể vào buổi tối tìm ngươi lên giường hay sao. (Lão cha, ngươi cũng không phải tiểu bạch thỏ thuần khiết nga!)
Còn Lan Nô Tu Đốn cảm thấy không ngờ tiểu tử này tàn nhẫn như vậy, y bên kia chuyên tâm nghiên cứu làm thế nào để theo đuổi hắn vất vả như vậy, hắn vừa nhìn thấy y lại nói tìm hắn làm gì, chẳng lẽ không có việc thì không thể ở bên cạnh sao?
Dã thú đại thúc đến bây giờ còn không nhận ra mình đã bước chân vào tình yêu, dấm chua đã bắt đầu xuất hiện! (Quả nhiên là trung khuyển công a!)
“Dắt ngươi đi ăn cơm.” Lan Nô Tu Đốn kéo tay Nhan Tử Kì, cảm giác bàn tay bé nhỏ nằm trong tay mình phá lệ mềm mại.
Nhan Tử Kì ngẩng đầu nhìn sắc trời, nếu hắn nhớ không lầm mình vừa mới ăn cơm trưa không bao lâu mà, có lầm không a? “Mới ăn cơm không bao lâu sao ăn nổi nữa? Ngươi chưa ăn cơm sao?”
Lan Nô Tu Đốn bị hắn hỏi có chút lúng túng, đơn giản không thèm trả lời, kéo tay lôi hắn tiếp tục ra ngoài, Tái Á đã chờ sẵn ngoài cửa, thấy bọn họ xuất hiện liền giương cánh.
Nhan Tử Kì bị y kéo đi cũng không hỏi nữa, người này kín như hũ nút, thay vì hỏi y tự nói chuyện với mình còn hơn.
Bất quá tiếp xúc với nhau một khoảng thời gian, Nhan Tử Kì cũng rút ra được chút kinh nghiệm, Lan Nô Tu Đốn này chỉ có bề ngoài hơi bá đạo một chút, có chút kỳ quặc nhưng thật sự cũng không quá đến mức như bọn người hầu miêu tả.
Tái Á chở họ bay vào hướng nội thành, đây là lần thứ hai Nhan Tử Kì tận mắt nhìn thấy thành thị hiện đại như thế giới trong khoa học viễn tưởng này, dù trước đây đã được nhìn thấy, nhưng nhìn lại vẫn vô cùng kinh ngạc.
Đột nhiên nhớ lại trước đây tới nơi này bởi vì Lan Nô Triết muốn dẫn hắn tới buổi party thú sủng kia, lần này Lan Nô Tu Đốn dẫn hắn tới làm gì a? Chẳng lẽ lại là hội giao lưu thú sủng!
Vào thành, Tái Á tiếp tục bay thẳng về hướng tòa nhà cao chọc trời, trong lòng Nhan Tử Kì đã sắp đóng thành băng, nghĩ thầm, nếu đúng là cái hội giao lưu gì đó hắn nhất định sẽ nổi giận.
Tái Á quả nhiên đáp xuống trên đỉnh tòa nhà cao chọc trời này, Lan Nô Tu Đốn đưa tay ẵm hắn xuống, sau đó không ôm hắn như mọi lần nhưng vẫn nắm chặt lấy tay hắn.
Nhan Tử Kì nhìn bàn tay bị nắm chặt, quái dị liếc mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn, hôm nay có chút là lạ, cư nhiên không ôm hắn, lại cùng nhau song song dạo bước, quỷ dị a.
Thang máy chạy từ tầng 100 xuống tầng 10, sau khi ra khỏi thang máy Nhan Tử Kì phát hiện nơi này giống như các khu thương mại ở địa cầu, bất quá những món hàng bày bán rất quái lạ.
Nhan Tử Kì đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kì dị trong đầu, không lẽ Lan Nô Tu Đốn muốn dắt hắn đi dạo phố? ! Vì thế, Nhan Tử Kì bị chính suy nghĩ của mình làm lúng túng, nghĩ thầm, hai tên đại nam nhân đi dạo phố gì a, buồn cười chết được.
Bất quá hàng hóa nơi này rất kỳ lạ? Thật sự rất thú vị a.
Lan Nô Tu Đốn nắm tay Nhan Tử Kì kéo đi, trong đầu nhớ lại vị trí cửa hàng.
Cuối cùng Nhan Tử Kì bị đưa tới trước một cửa hàng khổng lồ sắc xanh sắc vàng rực rỡ vô cùng, nhìn vào đặc biệt chói mắt.
“Nhìn xem có thích gì không?” Lan Nô Tu Đốn kéo hắn vào trong.
“Đây là…. cửa hàng trang sức sao?” Nhan Tử Kì kinh ngạc hỏi.
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày: “Trên địa cầu đúng là gọi như thế.”
“Vì sao lại dắt ta tới mua thứ này?” Nhan Tử Kì lại tiếp tục kinh ngạc.
“Trên tư liệu không phải viết như vậy sao?” Trên tư liệu Lam Đặc đưa rõ ràng viết tặng trang sức châu báu, người được theo đuổi sẽ rất vui.
Nhan Tử Kì cảm thấy người này rất lạ: “Tư liệu gì cơ?”
“Mua cho ngươi thì cứ xem đi, dài dòng!” Cuối cùng Lan Nô Tu Đốn lạnh lùng chấm dứt đoạn đối thoại giữa hai người.
“Cuộc sống của nhân loại cũng tương tự như chúng ta nhỉ.” Lật vài tờ, Lan Nô Tu Đốn tổng kết.
“Đúng vậy, vì thế lúc trước vì để tạo quan hệ thân thiết đã mời nhân loại sang bên này học tập trao đổi, nào ngờ cuối cùng biến thành phong trào dưỡng nhân sủng ở Nạp Tây đại lục.” Lam Đặc cảm khái nói.
Lan Nô Tu Đốn gật gật đầu, lập tức nhìn miêu tả trên tư liệu: nam nữ bình thường sau khi trưởng thành, sẽ xây dựng một gia đình, sau đó cùng nhau nuôi dưỡng đứa con…..
“Nói như vậy, Nhan Tử Kì ở cùng một chỗ với ta sẽ không thể nuôi dưỡng đứa con.”
Lam Đặc liếc mắt xem thường: “Chủ tử, hai người các ngươi đều là giống đực, đương nhiên không thể có con, hơn nữa bất đồng chủng tộc cũng không được cho phép.”
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày: “Thế vì sao những nhân sủng bị bắt tới đều là nam nhân.”
“Bởi vì nhân loại giống cái có thể sinh tồn ở tinh cầu chúng ta tỷ lệ rất thấp, hơn nữa, chúng ta cơ bản thiên về đồng tính.” Lam Đặc tận tụy với công việc giảng giải.
Lan Nô Tu Đốn từ chối cho ý kiến, y chưa từng chọn lựa bầu bạn nên không biết mình thiên về cái gì, chính là nếu phải chung sống với một giống cái cả đời, y cảm thấy rất khó chịu.
Dân cư Nạp Tây đại lục từ trước tới nay rất thấp, cho dù có khoa học kỹ thuật phát triển cũng không thể ngăn cản được sự thoái hóa dân số, hiện tại nữ tính ở Nạp Tây muốn tự mình mang thai để sinh ra đứa nhỏ tuyệt đối là chuyện vô cùng khó khăn, vì thế rất nhiều người giao chuyện sinh sản cho bệnh viện, nhưng tỷ lệ thành công cũng không phải 100%.
Sống lâu, chủng tộc đa dạng là nguyên nhân dẫn tới dân cư thưa thớt, bởi vì một số chủng tộc sau khi sinh sản sẽ chết, nên Nạp Tây có những quy định rất rõ về việc này, thú nhân bất đồng chủng tộc không thể sinh sản.
Hiện tại vấn đề nguy cấp nhất ở Nạp Tây đại lục không phải kinh tế, cũng không phải chính trị mà chính là dân số, làm thế nào mới có thể tăng dân số, đây là vấn đề bức thiết nhất phải giải quyết.
Đương nhiên, Lan Nô Tu Đốn từ đó đến giờ vẫn không hề quan tâm tới vấn đề này, y chỉ thắc mắc vì sao người ở Nạp Tây lại thiên về đồng tính hơn mà thôi.
“Cái này……” Lan Nô Tu Đốn bị một tin tức trên tờ giấy hấp dẫn: “Đi dạo phố, ăn cơm, tặng lễ vật là cái gì?”
Lam Đặc nghiêng người qua liếc mắt một cái, trên mặt giấy có một dòng ghi chú: nhân loại yêu đương như thế nào
“Nga, hẳn là một người bị người khác hấp dẫn, sinh ra tình yêu, sẽ bắt đầu theo đuổi, yêu nhau, cuối cùng là kết hôn…..” Lam Đặc cũng chỉ dựa theo mặt chữ mà giải thích.
“Tình yêu là cái gì?” Lan Nô Tu Đốn phát hiện ra mình không hiểu chút gì về nhân loại, ngay cả chính mình khi trưởng thành liền biến thành hình dáng nhân loại, lý do y cũng không nhớ rõ.
Lam Đặc đảo cặp mắt trắng dã: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, ta cũng đâu phải nhân loại, nếu không thì ngươi đi hỏi Nhan Tử Kì đi?”
Lan Nô Tu Đốn cau mày liếc Lam Đặc, thầm nghĩ, sao mình có thể hỏi tiểu tử kia được, trực giác báo cho y biết, đây là vấn đề rất xấu hổ a!
Lam Đặc bị chủ tử trừng mắt, đành cố gắng nói: “Theo ta nghĩ, có lẽ là một loại cảm giác đi.”
“Cảm giác?” Lan Nô Tu Đốn cố gắng suy nghĩ.
Nhìn không thấy người liền sốt ruột, thấy được sẽ lập tức vui vẻ, đối phương cười tâm tình của mình cũng tốt theo, lúc ôm đối phương liền có cảm giác ngọt ngào như ăn kẹo đường, thấy đối phương bị thương lập tức muốn giết người, chỉ cần đối phương đứng bên cạnh tâm tình sẽ vô cùng thoải mái…..
Loại cảm giác bất thường này, chẳng lẽ chính là tình yêu sao?
Lam Nô Tu Đốn có cảm giác thông suốt, từ khoảnh khắc quyết định cho tiểu tử kia thành bạn đời của mình, tâm tình của y luôn biến hóa theo hành động của tiểu tử ấy, lúc trước còn tưởng mình có vấn đề gì, hóa ra, bởi vì tình yêu làm hại.
“Nhân loại tìm bạn đời đúng là phiền phức.” Lan Nô Tu Đốn thẩy tư liệu lên bàn, bất mãn tổng kết.
Lam Đặc cười thầm trong lòng, phiền toái này không phải tự ngươi tìm tới sao: “Nếu không còn việc gì ta xin phép lui xuống, còn rất nhiều công vụ.”
Lan Nô Tu Đốn phất tay cho ông rời đi, chính mình lại ngồi nhìn chằm chằm vào mớ tư liệu, xác định Lam Đặc đã rời khỏi mới cau mày cằm lại xấp tài liệu chuyên tâm nghiên cứu từng tờ một.
Nhan Tử Kì trừng to mắt nhìn tay mình, lão cha đang giúp hắn gỡ lớp màng trên vết thương, trong khoảng thời gian ngắn cả hai người đều không dám thở mạnh.
“Lão cha, ngươi nghĩ lột ra rồi còn chảy máu không.” Tuy rằng vết thương không còn đau nhưng Nhan Tử Kì không tin tưởng lắm, phun một chút nước thuốc, vết thương sẽ lành trong một ngày sao.
Còn lão cha ở hậu hoa viên cũng một thời gian khá dài, đối với y học hiện đại cũng không hiểu nên lúc giúp hắn gỡ ra cũng rất cẩn thận.
Nhìn thấy động tác quá mức chậm chạp của lão cha, Nhan Tử Kì nhịn không được nói chêm vào: “Lão cha, kỳ thực không có đau, ngươi mau một chút đi.”
Lão cha trừng mắt liếc, quát: “Ta biết rồi, ngươi im lặng một chút đi!”
Nhan Tử Kì bị mắng bất ngờ không hiểu trăng sao hết, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, lão cha đang căng thẳng.
Lan Nô Tu Đốn đến nhà gỗ liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Na Cổ mặt đỏ bừng không dám xé lớp màng trên tay Nhan Tử Kì, còn hắn lại ngồi một bên dỗ dành không chịu tự mình hành động.
Thấy như vậy, Lan Nô Tu Đốn trực tiếp đi qua, khom lưng đảm nhiệm nhiệm vụ khó khăn kia, dùng sức một chút rứt mạnh ra.
Nhan Tử Kì và lão cha bị tình huống bất ngờ làm hoảng sợ, đồng thời la “A!” một tiếng, nhưng sau đó nhìn lại cánh tay hoàn toàn lành lặn không chút thương tổn đều trợn mắt há mồm.
“Thật là lành rồi.” Nhan Tử Kì nâng tay mình, trái nhìn phải nhìn, ngạc nhiên nói.
Lão cha có cảm giác bị mắc lừa, thậm chí còn nghi ngờ có phải Nhan Tử Kì muốn trêu cợt ông mà bày trò hay không, rõ ràng có việc gì đâu cũng làm ông kinh hoảng một phen, quả nhiên là thiếu đòn mà, bất quá chủ tử đang đứng bên cạnh, ông chỉ dám ngẫm nghĩ trong lòng không dám to gan hành động.
Lan Nô Tu Đốn xoa đầu Nhan Tử Kì, nhanh chóng đưa tay kéo hắn đứng lên.
Nhan Tử Kì đứng lên xong mới nhớ ra một vấn đề liền quay đầu lại hỏi Lan Nô Tu Đốn: “Rõ ràng là ban ngày ngươi tới tìm ta làm gì?”
Nghe hắn hỏi thế, Lan Nô Tu Đốn cùng lão cha lập tức trợn trắng mắt, lão cha bởi vì quá kinh ngạc tên tiểu tử này dám hỏi cái vấn đề đáng xấu hổ như vậy, ban ngày không thể tìm, chẳng lẽ chỉ có thể vào buổi tối tìm ngươi lên giường hay sao. (Lão cha, ngươi cũng không phải tiểu bạch thỏ thuần khiết nga!)
Còn Lan Nô Tu Đốn cảm thấy không ngờ tiểu tử này tàn nhẫn như vậy, y bên kia chuyên tâm nghiên cứu làm thế nào để theo đuổi hắn vất vả như vậy, hắn vừa nhìn thấy y lại nói tìm hắn làm gì, chẳng lẽ không có việc thì không thể ở bên cạnh sao?
Dã thú đại thúc đến bây giờ còn không nhận ra mình đã bước chân vào tình yêu, dấm chua đã bắt đầu xuất hiện! (Quả nhiên là trung khuyển công a!)
“Dắt ngươi đi ăn cơm.” Lan Nô Tu Đốn kéo tay Nhan Tử Kì, cảm giác bàn tay bé nhỏ nằm trong tay mình phá lệ mềm mại.
Nhan Tử Kì ngẩng đầu nhìn sắc trời, nếu hắn nhớ không lầm mình vừa mới ăn cơm trưa không bao lâu mà, có lầm không a? “Mới ăn cơm không bao lâu sao ăn nổi nữa? Ngươi chưa ăn cơm sao?”
Lan Nô Tu Đốn bị hắn hỏi có chút lúng túng, đơn giản không thèm trả lời, kéo tay lôi hắn tiếp tục ra ngoài, Tái Á đã chờ sẵn ngoài cửa, thấy bọn họ xuất hiện liền giương cánh.
Nhan Tử Kì bị y kéo đi cũng không hỏi nữa, người này kín như hũ nút, thay vì hỏi y tự nói chuyện với mình còn hơn.
Bất quá tiếp xúc với nhau một khoảng thời gian, Nhan Tử Kì cũng rút ra được chút kinh nghiệm, Lan Nô Tu Đốn này chỉ có bề ngoài hơi bá đạo một chút, có chút kỳ quặc nhưng thật sự cũng không quá đến mức như bọn người hầu miêu tả.
Tái Á chở họ bay vào hướng nội thành, đây là lần thứ hai Nhan Tử Kì tận mắt nhìn thấy thành thị hiện đại như thế giới trong khoa học viễn tưởng này, dù trước đây đã được nhìn thấy, nhưng nhìn lại vẫn vô cùng kinh ngạc.
Đột nhiên nhớ lại trước đây tới nơi này bởi vì Lan Nô Triết muốn dẫn hắn tới buổi party thú sủng kia, lần này Lan Nô Tu Đốn dẫn hắn tới làm gì a? Chẳng lẽ lại là hội giao lưu thú sủng!
Vào thành, Tái Á tiếp tục bay thẳng về hướng tòa nhà cao chọc trời, trong lòng Nhan Tử Kì đã sắp đóng thành băng, nghĩ thầm, nếu đúng là cái hội giao lưu gì đó hắn nhất định sẽ nổi giận.
Tái Á quả nhiên đáp xuống trên đỉnh tòa nhà cao chọc trời này, Lan Nô Tu Đốn đưa tay ẵm hắn xuống, sau đó không ôm hắn như mọi lần nhưng vẫn nắm chặt lấy tay hắn.
Nhan Tử Kì nhìn bàn tay bị nắm chặt, quái dị liếc mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn, hôm nay có chút là lạ, cư nhiên không ôm hắn, lại cùng nhau song song dạo bước, quỷ dị a.
Thang máy chạy từ tầng 100 xuống tầng 10, sau khi ra khỏi thang máy Nhan Tử Kì phát hiện nơi này giống như các khu thương mại ở địa cầu, bất quá những món hàng bày bán rất quái lạ.
Nhan Tử Kì đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kì dị trong đầu, không lẽ Lan Nô Tu Đốn muốn dắt hắn đi dạo phố? ! Vì thế, Nhan Tử Kì bị chính suy nghĩ của mình làm lúng túng, nghĩ thầm, hai tên đại nam nhân đi dạo phố gì a, buồn cười chết được.
Bất quá hàng hóa nơi này rất kỳ lạ? Thật sự rất thú vị a.
Lan Nô Tu Đốn nắm tay Nhan Tử Kì kéo đi, trong đầu nhớ lại vị trí cửa hàng.
Cuối cùng Nhan Tử Kì bị đưa tới trước một cửa hàng khổng lồ sắc xanh sắc vàng rực rỡ vô cùng, nhìn vào đặc biệt chói mắt.
“Nhìn xem có thích gì không?” Lan Nô Tu Đốn kéo hắn vào trong.
“Đây là…. cửa hàng trang sức sao?” Nhan Tử Kì kinh ngạc hỏi.
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày: “Trên địa cầu đúng là gọi như thế.”
“Vì sao lại dắt ta tới mua thứ này?” Nhan Tử Kì lại tiếp tục kinh ngạc.
“Trên tư liệu không phải viết như vậy sao?” Trên tư liệu Lam Đặc đưa rõ ràng viết tặng trang sức châu báu, người được theo đuổi sẽ rất vui.
Nhan Tử Kì cảm thấy người này rất lạ: “Tư liệu gì cơ?”
“Mua cho ngươi thì cứ xem đi, dài dòng!” Cuối cùng Lan Nô Tu Đốn lạnh lùng chấm dứt đoạn đối thoại giữa hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.