Chương 58: Dự Tiệc Cùng Nhau (2)
Cus.02
21/11/2024
Gần năm giờ ba mươi chiều, mặt trời vẫn chưa xuống núi. Bên ngoài bầu trời vẫn còn đang sáng trưng...
*CÁCH..
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Cấn Niên một thân áo thun trắng sạch sẽ đi kèm với quần tây đen.
Anh đứng tựa lưng vào cửa, đôi mắt híp lại nhìn cô gái đang nằm trên giường.
Trương Tuệ An lúc này vẫn còn đang say giấc nồng ở trên giường. Mặc kệ ai vào phòng, cô cũng chẳng buồn mở mắt ra xem.
Cấn Niên nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, anh dùng tay khẽ lay cô dậy.
Anh nhẹ giọng nói:
"An An, đến giờ rồi."
"Không dậy sẽ trễ mất."
Trương Tuệ An tự nhiên bị đánh thức, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên cáu kỉnh.
Co nhiu may, vung vang noi:
"Còn sớm như vậy mà, ngủ thêm một chút cũng không chết được. Anh có biết là lôi người từ trong giấc ngủ dậy là một tội ác không?"
Cấn Niên thấp giọng cười khẽ, anh đứng thẳng người dậy. Nhìn lên đồng hồ treo tường nói:
"Bây giờ cô chỉ còn ba mươi phút để chuẩn bị, nếu cô xác định muốn ngủ thêm thì."
Chưa để anh nói thế, con sâu trên giường lúc nãy còn cọc cằn vì muốn ngủ nướng bây giờ đã ngồi bật dậy.
Dáng vẻ hốt hoảng hỏi lại:
"Cái gì? Chỉ có ba mươi phút để chuẩn bị hay là sau ba mươi phút là xuất phát."
Cần Niên đưa tay lên khẽ ho khụ khụ:
"Ba mươi phút để chuẩn bị."
Trương Tuệ An khẽ kêu:
"Aissss, sao anh không nói sớm chứ."
Cô như siêu nhân từ trên giường nhảy xuống phóng vào bên trong nhà vệ sinh.
Trước khi đóng cửa cô còn không quên lú đầu ra trừng mắt nhìn anh:
"Tên biến thái, phiền anh ra ngoài chờ để tôi còn thay đồ nữa."
Cấn Niên đứng khoanh hai tay, nhàn nhạt đáp:
"Cô có cần tôi gọi người lên giúp cô thay váy không? Có lẽ nó sẽ hơi rườm rà có người giúp cũng sẽ nhanh hơn."
Co lac dau noi:
"Không ai mượn luôn, giờ anh đi ra đi. Ba cái chuyện này nhằm nhò gì với tôi chứ."
Cấn Niên nhún vai, lạnh nhạt nói:
"Thế thì tùy cô vậy."
Trương Tuệ An nhìn chằm chằm vào anh cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng.
Cô hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Hừ, biến thái."
Sau khi anh rời đi, cô mới yên tâm để tắm và đánh răng, rửa mặt.
Lúc đi ra ngoài, cô mặc áo choàng tắm dùng khăn tắm quấn mái tóc ướt đẫm của mình đi ra ngoài để tránh làm ướt sàn nhà.
Tuy vậy, dù đã quấn như vậy cũng không thể nào tránh khỏi việc sẽ có một vài hạt nước nhiễu xuống sàn.
Cô đi tới bên cạnh con robot thông minh đang sạc ở trong góc phòng, bật nó lên và mở chế độ lau sàn cho nó
hoat dong.
Khi nó bắt đầu đi loanh quanh khắp phòng để lau nhà, cô mới đứng dậy đi lấy máy sấy để sấy khô tóc.
Tóc cô khá mỏng nên việc sấy tóc rất nhanh cũng xong, tiếp theo đó cô ngồi vào bàn trang điểm bắt đầu make up cho bản thân.
Do chiếc váy mà Cấn Niên đặc có chút bánh bèo nên Trương Tuệ An quyết định sẽ make up nhẹ nhàng một xíu.
Cấn Niên ngồi ở phòng khách đợi cô, khi ba mươi phút trôi qua. Anh mới đứng dậy đi lên tầng, anh muốn xem cô có cần gì giúp không
Đứng trước cửa phòng, anh lịch sự đưa tay lên gõ cửa.
Cốc Cốc Cốc Cốc..
Cốc Cốc Cốc Cốc..
Bên trong, giọng nói ngọt lịm, dễ nghe cất lên:
"May quá, là ai đó?"
"Phải là chị Lan đến dọn dẹp phòng đúng không? Chị đến đúng lúc lắm, mau vào giúp em buộc dây áo với."
Cấn Niên cau mày, anh bình tĩnh mở cửa ra.
Đối diện với tầm mắt của anh là một tấm lưng trắng nõn nà, chỉ nhìn thôi mà anh cũng đã đón chắc được nó sẽ rất mịn.
Anh nuốt nước bọt, từ từ đi tới.
Trương Tuệ An nãy giờ loay hoay không biết buộc dây ở phía sau như nào, thường bữa giờ này chị Lan cũng hay lên đây dọn phòng.
May mắn cho cô là gặp được vị cứu tinh, nếu không chắc hẳn cô phải mò cách buộc đến mãn kiếp luôn quá!!!
Khi những khớp ngón tay của Cấn Niên đụng vào lưng cô, một cảm giác rợn người xẹt qua người khiến cô run lên.
Cô khế nghiêng đầu nhìn lên đụng phải vào mặt anh. Trương Tuệ An giật thót nhảy muốn tránh đi.
Nào ngờ Cấn Niên đã nắm chặt hai cái dây kéo cô lại, nhíu mày giọng khàn đặc:
"Đứng yên."
Cả cơ thể Trương Tuệ An bỗng chốc cứng đờ người, không nhúc nhích được.
Cô còn chả hiểu vì sao cô phải nghe lời tên này, nhưng mà mẹ ơi sao lại là tên này chứ?
Vốn dĩ tưởng người đến là chị Lan, đâu ra cái tên biến thái này thế?
Đã vậy vào phòng còn không một tiếng động, kêu chị Lan cũng không lên tiếng?
Mắc cái chó gì vậy trời..
Sau một lúc, cuối cùng Cấn Niên cũng đã buộc xong dây áo cho cô chỉ là..
Anh im lặng nhẹ nhàng lùi về sau vài bước, anh muốn ngắm nhìn cô một chút.
Anh từng học qua thiết kế thời trang, đây cũng là chiếc váy đầu tiên anh vẽ sau nhiều năm.
Môi anh khẽ cong lên, một độ công hoàn mỹ.
Anh bất giác nói:
"Rất đẹp."
Trương Tuệ An đứng nãy giờ rất mỏi, cô nhướn mi nói:
"Xong chưa?"
Cấn Niên thu hồi nụ cười, giọng lạnh lạt nói:
"Rồi."
Trương Tuệ An thở phào xoay người nhìn thẳng vào mắt anh.
Cấn Niên nhìn cô không chớp mắt, khi nãy chỉ thấy mỗi bóng lưng thôi đã đủ kiều diễm rồi.
Còn bây giờ thì khác, khi cô vừa mới xoay người lại mọi thứ xung quanh liền trở nên mờ nhạt hẳn đi.
Mắt anh chớp liên tục vài cái, cổ họng cứng ngắc không thể lên tiếng như có gì nghẹn vào.
Cô thấy anh hóa đá, khẽ vẫy vẫy tay trước mặt anh ngây ngốc hỏi:
"Ê, anh bị gì vậy? Trúng thuật đứng hình hả?"
Nghe vậy, Cấn Niên bừng tỉnh. Anh lắc đầu nói:
"Không có."
"Chỉ là nhìn cô."
Hai má cô đỏ bừng, hỏi:
"Chỉ là tôi có gì?"
Cấn Niên cười nhạt nói:
"Để tôi nói cho cô biết một chuyện đó giờ tôi cứ nghĩ người đẹp vì lụa nhưng mà chắc có lẽ bây giờ tôi phải nghĩ lại rồi."
Trương Tuệ An không hiểu gì, mặt cô ngơ ra:
"Hả?"
Cấn Niên:
"Y là sau khi nhìn cô khoác lên bộ váy này tôi đột nhiên mới hiểu được con người chắc gì đã đẹp vì lụa. Mà người đẹp mặc lụa đẹp càng trở nên xinh đẹp."
Tim Trương Tuệ An run lên, cô nghi hoặc hỏi:
"Anh là đang khen tôi sao?"
Cấn Niên thấp giọng cười:
"Rõ quá mà."
Cấn Niên cụp mắt nhìn cô, thấp giọng nói:
"Cô đi xuống dưới trước đi, đợi tôi thay đồ xong chúng ta sẽ đi."
Trương Tuệ An gật đầu, cẩm theo túi xách và điện thoại của mình theo đi xuống lầu.
Đến khi anh xuống tầng, tay vẫn đang cài cái khuy của tay áo bên trái. Cô đang chuẩn bị ăn cái bánh kem vị dâu tây mà quản gia lý vừa mới đưa cho.
Anh không thèm nhìn cô lấy một cái chỉ lạnh giọng nói:
"Đi thôi."
Trương Tuệ An trợn tròn mắt, mếu máo nói:
"Ơ, nhưng tôi còn chưa kịp ăn bánh dâu tây nữa cơ mà ?"
Cấn Niên liếc nhìn cô, bình thản nói:
"Lát nữa sẽ có rất nhiều bánh ngon, cô là muốn chừa bụng lát ăn hay bây giờ ăn trước để lát vào ngồi nhìn?"
Trương Tuệ An bĩu môi suy nghĩ, một lúc sau cô mới đặt dĩa bánh xuống.
Nhìn quản gia Lý, mếu môi nói:
"Làm phiền bác mang cất giúp con ạ."
Quản gia Lý cười hiền, đi tới cầm lấy dĩa bánh dâu tây của cô nói:
"Sẽ không mất đâu, con cứ làm như đi về sẽ mất tiêu vậy."
Trương Tuệ An thở dài ai oán nói:
"Bánh chuẩn bị đưa tới mồm rồi còn bị phá đám đúng là số con quá xui rồi."
Cấn Niên cứng họng.
Cô là đang nói anh là kẻ phá đám sao?
Trương Tuệ An ủ rũ đứng dậy đi tới mang đồi guốc mười phần của mình.
Đúng là ông trời không cho ai tất cả mà, nguyên chủ cái gì cũng tuyệt, tài sắc vẹn toàn chỉ là được cái lùn..
Nhưng mà không sao, trời không cho thì mình hack. Mấy đôi gốc mười phân trên thị trường bán đầy mà.
Cô ngồi xuống ghế mang từng đôi vào nhưng có lẽ là vì cái váy hơi vướng víu mà việc mang giày có chút khó khăn.
Cấn Niên thấy vậy, khẽ nhướng mày không nói gì đi tới. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào chân của cô.
Cả người anh quá gần khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh khiến cô có thể nghe tiếng.
Thình thịch.thình thịch. thình thịch..
Má ơi.
Sao tim đập nhanh thế này, nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm vào một bên sườn mặt của anh, càng nhìn tim cô càng đập nhanh.
Cô không biết cảm giác này là gì nữa, cô rất muốn tim mình trở lại bình thường nhưng đều vô dụng.
Cấn Niên khi chạm vào chân cô rất nhẹ nhàng, ban đầu cô có hơi rụt chân lại vì nhột nhưng bị anh giữ chặt, nhíu mày nói:
"Cô làm cái gì nãy giờ vậy? Chẳng lẽ cô thế mà sợ tôi ăn tươi nuốt sống cô sao."
Trương Tuệ An bĩu môi nói nhỏ:
"Chứ không phải vậy hả, ai biểu mặt nhìn đê tiện quá làm gì."
Cấn Niên: "..."
Anh thở dài, cố nén sự tức giận mà cụp mắt mang giày cao gót vào cho cô.
Vừa nhìn thấy đôi giày cao gót, anh cau mày:
"Bộ mấy đôi cao gót kia không tốt sao?"
Trương Tuệ An: "Hả?"
Cấn Niên đưa đôi giày lên trước mặt cô nói:
"Mấy đôi giày hàng chợ này xài không bền đâu. Nó rất dễ bị hư đấy, đã thế cô còn mang 10 phân. Muốn đi chầu ông bà sớm à?"
Trương Tuệ An giơ tay muốn giành lấy đôi giày nhưng không thành.
"Anh..anh kệ tôi đi. Bây giờ anh có mang dùm tôi được không đây. Nếu không thì để bà đây tự mình làm!!!"
Cấn Niên thấp giọng hỏi một lần nữa:
"Cô vẫn chắc chắn sẽ mang đôi này?"
Trương Tuệ An khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh nói:
"Ừ?"
Cấn Niên thở dài, bất lực nói:
"Được, tùy cô vậy."
*CÁCH..
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Cấn Niên một thân áo thun trắng sạch sẽ đi kèm với quần tây đen.
Anh đứng tựa lưng vào cửa, đôi mắt híp lại nhìn cô gái đang nằm trên giường.
Trương Tuệ An lúc này vẫn còn đang say giấc nồng ở trên giường. Mặc kệ ai vào phòng, cô cũng chẳng buồn mở mắt ra xem.
Cấn Niên nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, anh dùng tay khẽ lay cô dậy.
Anh nhẹ giọng nói:
"An An, đến giờ rồi."
"Không dậy sẽ trễ mất."
Trương Tuệ An tự nhiên bị đánh thức, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên cáu kỉnh.
Co nhiu may, vung vang noi:
"Còn sớm như vậy mà, ngủ thêm một chút cũng không chết được. Anh có biết là lôi người từ trong giấc ngủ dậy là một tội ác không?"
Cấn Niên thấp giọng cười khẽ, anh đứng thẳng người dậy. Nhìn lên đồng hồ treo tường nói:
"Bây giờ cô chỉ còn ba mươi phút để chuẩn bị, nếu cô xác định muốn ngủ thêm thì."
Chưa để anh nói thế, con sâu trên giường lúc nãy còn cọc cằn vì muốn ngủ nướng bây giờ đã ngồi bật dậy.
Dáng vẻ hốt hoảng hỏi lại:
"Cái gì? Chỉ có ba mươi phút để chuẩn bị hay là sau ba mươi phút là xuất phát."
Cần Niên đưa tay lên khẽ ho khụ khụ:
"Ba mươi phút để chuẩn bị."
Trương Tuệ An khẽ kêu:
"Aissss, sao anh không nói sớm chứ."
Cô như siêu nhân từ trên giường nhảy xuống phóng vào bên trong nhà vệ sinh.
Trước khi đóng cửa cô còn không quên lú đầu ra trừng mắt nhìn anh:
"Tên biến thái, phiền anh ra ngoài chờ để tôi còn thay đồ nữa."
Cấn Niên đứng khoanh hai tay, nhàn nhạt đáp:
"Cô có cần tôi gọi người lên giúp cô thay váy không? Có lẽ nó sẽ hơi rườm rà có người giúp cũng sẽ nhanh hơn."
Co lac dau noi:
"Không ai mượn luôn, giờ anh đi ra đi. Ba cái chuyện này nhằm nhò gì với tôi chứ."
Cấn Niên nhún vai, lạnh nhạt nói:
"Thế thì tùy cô vậy."
Trương Tuệ An nhìn chằm chằm vào anh cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng.
Cô hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Hừ, biến thái."
Sau khi anh rời đi, cô mới yên tâm để tắm và đánh răng, rửa mặt.
Lúc đi ra ngoài, cô mặc áo choàng tắm dùng khăn tắm quấn mái tóc ướt đẫm của mình đi ra ngoài để tránh làm ướt sàn nhà.
Tuy vậy, dù đã quấn như vậy cũng không thể nào tránh khỏi việc sẽ có một vài hạt nước nhiễu xuống sàn.
Cô đi tới bên cạnh con robot thông minh đang sạc ở trong góc phòng, bật nó lên và mở chế độ lau sàn cho nó
hoat dong.
Khi nó bắt đầu đi loanh quanh khắp phòng để lau nhà, cô mới đứng dậy đi lấy máy sấy để sấy khô tóc.
Tóc cô khá mỏng nên việc sấy tóc rất nhanh cũng xong, tiếp theo đó cô ngồi vào bàn trang điểm bắt đầu make up cho bản thân.
Do chiếc váy mà Cấn Niên đặc có chút bánh bèo nên Trương Tuệ An quyết định sẽ make up nhẹ nhàng một xíu.
Cấn Niên ngồi ở phòng khách đợi cô, khi ba mươi phút trôi qua. Anh mới đứng dậy đi lên tầng, anh muốn xem cô có cần gì giúp không
Đứng trước cửa phòng, anh lịch sự đưa tay lên gõ cửa.
Cốc Cốc Cốc Cốc..
Cốc Cốc Cốc Cốc..
Bên trong, giọng nói ngọt lịm, dễ nghe cất lên:
"May quá, là ai đó?"
"Phải là chị Lan đến dọn dẹp phòng đúng không? Chị đến đúng lúc lắm, mau vào giúp em buộc dây áo với."
Cấn Niên cau mày, anh bình tĩnh mở cửa ra.
Đối diện với tầm mắt của anh là một tấm lưng trắng nõn nà, chỉ nhìn thôi mà anh cũng đã đón chắc được nó sẽ rất mịn.
Anh nuốt nước bọt, từ từ đi tới.
Trương Tuệ An nãy giờ loay hoay không biết buộc dây ở phía sau như nào, thường bữa giờ này chị Lan cũng hay lên đây dọn phòng.
May mắn cho cô là gặp được vị cứu tinh, nếu không chắc hẳn cô phải mò cách buộc đến mãn kiếp luôn quá!!!
Khi những khớp ngón tay của Cấn Niên đụng vào lưng cô, một cảm giác rợn người xẹt qua người khiến cô run lên.
Cô khế nghiêng đầu nhìn lên đụng phải vào mặt anh. Trương Tuệ An giật thót nhảy muốn tránh đi.
Nào ngờ Cấn Niên đã nắm chặt hai cái dây kéo cô lại, nhíu mày giọng khàn đặc:
"Đứng yên."
Cả cơ thể Trương Tuệ An bỗng chốc cứng đờ người, không nhúc nhích được.
Cô còn chả hiểu vì sao cô phải nghe lời tên này, nhưng mà mẹ ơi sao lại là tên này chứ?
Vốn dĩ tưởng người đến là chị Lan, đâu ra cái tên biến thái này thế?
Đã vậy vào phòng còn không một tiếng động, kêu chị Lan cũng không lên tiếng?
Mắc cái chó gì vậy trời..
Sau một lúc, cuối cùng Cấn Niên cũng đã buộc xong dây áo cho cô chỉ là..
Anh im lặng nhẹ nhàng lùi về sau vài bước, anh muốn ngắm nhìn cô một chút.
Anh từng học qua thiết kế thời trang, đây cũng là chiếc váy đầu tiên anh vẽ sau nhiều năm.
Môi anh khẽ cong lên, một độ công hoàn mỹ.
Anh bất giác nói:
"Rất đẹp."
Trương Tuệ An đứng nãy giờ rất mỏi, cô nhướn mi nói:
"Xong chưa?"
Cấn Niên thu hồi nụ cười, giọng lạnh lạt nói:
"Rồi."
Trương Tuệ An thở phào xoay người nhìn thẳng vào mắt anh.
Cấn Niên nhìn cô không chớp mắt, khi nãy chỉ thấy mỗi bóng lưng thôi đã đủ kiều diễm rồi.
Còn bây giờ thì khác, khi cô vừa mới xoay người lại mọi thứ xung quanh liền trở nên mờ nhạt hẳn đi.
Mắt anh chớp liên tục vài cái, cổ họng cứng ngắc không thể lên tiếng như có gì nghẹn vào.
Cô thấy anh hóa đá, khẽ vẫy vẫy tay trước mặt anh ngây ngốc hỏi:
"Ê, anh bị gì vậy? Trúng thuật đứng hình hả?"
Nghe vậy, Cấn Niên bừng tỉnh. Anh lắc đầu nói:
"Không có."
"Chỉ là nhìn cô."
Hai má cô đỏ bừng, hỏi:
"Chỉ là tôi có gì?"
Cấn Niên cười nhạt nói:
"Để tôi nói cho cô biết một chuyện đó giờ tôi cứ nghĩ người đẹp vì lụa nhưng mà chắc có lẽ bây giờ tôi phải nghĩ lại rồi."
Trương Tuệ An không hiểu gì, mặt cô ngơ ra:
"Hả?"
Cấn Niên:
"Y là sau khi nhìn cô khoác lên bộ váy này tôi đột nhiên mới hiểu được con người chắc gì đã đẹp vì lụa. Mà người đẹp mặc lụa đẹp càng trở nên xinh đẹp."
Tim Trương Tuệ An run lên, cô nghi hoặc hỏi:
"Anh là đang khen tôi sao?"
Cấn Niên thấp giọng cười:
"Rõ quá mà."
Cấn Niên cụp mắt nhìn cô, thấp giọng nói:
"Cô đi xuống dưới trước đi, đợi tôi thay đồ xong chúng ta sẽ đi."
Trương Tuệ An gật đầu, cẩm theo túi xách và điện thoại của mình theo đi xuống lầu.
Đến khi anh xuống tầng, tay vẫn đang cài cái khuy của tay áo bên trái. Cô đang chuẩn bị ăn cái bánh kem vị dâu tây mà quản gia lý vừa mới đưa cho.
Anh không thèm nhìn cô lấy một cái chỉ lạnh giọng nói:
"Đi thôi."
Trương Tuệ An trợn tròn mắt, mếu máo nói:
"Ơ, nhưng tôi còn chưa kịp ăn bánh dâu tây nữa cơ mà ?"
Cấn Niên liếc nhìn cô, bình thản nói:
"Lát nữa sẽ có rất nhiều bánh ngon, cô là muốn chừa bụng lát ăn hay bây giờ ăn trước để lát vào ngồi nhìn?"
Trương Tuệ An bĩu môi suy nghĩ, một lúc sau cô mới đặt dĩa bánh xuống.
Nhìn quản gia Lý, mếu môi nói:
"Làm phiền bác mang cất giúp con ạ."
Quản gia Lý cười hiền, đi tới cầm lấy dĩa bánh dâu tây của cô nói:
"Sẽ không mất đâu, con cứ làm như đi về sẽ mất tiêu vậy."
Trương Tuệ An thở dài ai oán nói:
"Bánh chuẩn bị đưa tới mồm rồi còn bị phá đám đúng là số con quá xui rồi."
Cấn Niên cứng họng.
Cô là đang nói anh là kẻ phá đám sao?
Trương Tuệ An ủ rũ đứng dậy đi tới mang đồi guốc mười phần của mình.
Đúng là ông trời không cho ai tất cả mà, nguyên chủ cái gì cũng tuyệt, tài sắc vẹn toàn chỉ là được cái lùn..
Nhưng mà không sao, trời không cho thì mình hack. Mấy đôi gốc mười phân trên thị trường bán đầy mà.
Cô ngồi xuống ghế mang từng đôi vào nhưng có lẽ là vì cái váy hơi vướng víu mà việc mang giày có chút khó khăn.
Cấn Niên thấy vậy, khẽ nhướng mày không nói gì đi tới. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào chân của cô.
Cả người anh quá gần khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh khiến cô có thể nghe tiếng.
Thình thịch.thình thịch. thình thịch..
Má ơi.
Sao tim đập nhanh thế này, nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm vào một bên sườn mặt của anh, càng nhìn tim cô càng đập nhanh.
Cô không biết cảm giác này là gì nữa, cô rất muốn tim mình trở lại bình thường nhưng đều vô dụng.
Cấn Niên khi chạm vào chân cô rất nhẹ nhàng, ban đầu cô có hơi rụt chân lại vì nhột nhưng bị anh giữ chặt, nhíu mày nói:
"Cô làm cái gì nãy giờ vậy? Chẳng lẽ cô thế mà sợ tôi ăn tươi nuốt sống cô sao."
Trương Tuệ An bĩu môi nói nhỏ:
"Chứ không phải vậy hả, ai biểu mặt nhìn đê tiện quá làm gì."
Cấn Niên: "..."
Anh thở dài, cố nén sự tức giận mà cụp mắt mang giày cao gót vào cho cô.
Vừa nhìn thấy đôi giày cao gót, anh cau mày:
"Bộ mấy đôi cao gót kia không tốt sao?"
Trương Tuệ An: "Hả?"
Cấn Niên đưa đôi giày lên trước mặt cô nói:
"Mấy đôi giày hàng chợ này xài không bền đâu. Nó rất dễ bị hư đấy, đã thế cô còn mang 10 phân. Muốn đi chầu ông bà sớm à?"
Trương Tuệ An giơ tay muốn giành lấy đôi giày nhưng không thành.
"Anh..anh kệ tôi đi. Bây giờ anh có mang dùm tôi được không đây. Nếu không thì để bà đây tự mình làm!!!"
Cấn Niên thấp giọng hỏi một lần nữa:
"Cô vẫn chắc chắn sẽ mang đôi này?"
Trương Tuệ An khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh nói:
"Ừ?"
Cấn Niên thở dài, bất lực nói:
"Được, tùy cô vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.